Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1144: Hắc Bạch Song Mạch, Phụng Ta Vi Tôn (2)

"Úc?" Từ Tiểu Thụ nhướng mày.
Hắn trầm ngâm một chút, tựa hồ nhớ đến chuyện gì, từ trong giới chỉ móc ra một tấm lệnh bài.
"Ngươi có nhận ra vật này?"
Đây là một tấm lệnh bài màu tím, có tử quang mờ nhạt.
Trên đó điêu khắc một vị nữ tử trần truồng thướt tha, cúi đầu ôm đầu gối khóc ròng, nhìn mà sót thương.
Ở trên tay chân nàng, có xiềng xích nặng nề kéo dài đến bốn góc lệnh bài, phảng phất kết nối thiên địa.
Từ Tiểu Thụ khẽ lật.
Mặt sau lệnh bài chỉ có một "Bát".
"Hể!"
Thần sắc Vô Cơ lão tổ run lên một cái, cả người ngây ngốc.
Từ Tiểu Thụ thấy phản ứng của y, lúc này minh ngộ gia hỏa trước mặt nhận biết lệnh bài Bát Tôn Am cho.
Lúc trước tiếp nhận lệnh bài, Bát Tôn Am từng nói có lẽ gặp việc nhỏ sẽ vô dụng, gặp đại sự mới được, xem ra hẳn là gặp người có cấp bậc giống như Vô Cơ lão tổ, mới có thể sử dụng lệnh bài.
Nghĩ đến đây, lưng eo Từ Tiểu Thụ liền bắt đầu thẳng, mí mắt hơi híp, thần sắc cũng biến thành từ trên cao nhìn xuống.
Hắn lạnh giọng nói ra: "Nếu như nhận ra, vậy thì dễ làm rồi."
Không đợi Vô Cơ lão tổ phản ứng, Từ Tiểu Thụ đã thu hồi lệnh bài vào trong nhẫn trữ vật, ngang nhiên nói: "Hắc Bạch song mạch, đều phụng ta vi tôn! Ngươi, dám để bản thiếu gia gọi ngươi lão tổ?"
Huyền Vô Cơ nghe vậy cả người run lên, tựa hồ nhớ tới sự tình kinh khủng ngày xưa.
Y suy nghĩ xuất thần: "Không có khả năng! Sao ngươi có thể có được tấm lệnh bài này?"
"Nhận chất vấn, điểm bị động, +1."
"Ngươi không cần quan tâm bản thiếu gia làm sao có được."
Từ Tiểu Thụ phất tay áo, chỉ tới Hôi Vụ Nhân: "Ngay cả y, lúc này cũng chỉ là bảo tiêu của ta, ngươi, muốn ta gọi ngươi lão tổ?"
Vô Cơ lão tổ: ? ? ?
Y rung động nhìn về phía Phong Vu Cẩn.
Thấy Phong Vu Cẩn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, mặc dù trên mặt rất khó chịu, nhưng cũng không có lên tiếng phản bác.
"Chuyện này?"
Giờ khắc này, Vô Cơ lão tổ ngây dại, dừng thật lâu mới lên tiếng hỏi: "Hắn không chết?"
Hôi Vụ Nhân im lặng gật đầu.
"Ừm."
Vô Cơ lão tổ lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ, "Ngươi có quan hệ gì với hắn?"
Từ Tiểu Thụ bật cười, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm túc, quát lớn: "To gan! Ngươi dám nghe trộm thiên cơ?"
Vô Cơ lão tổ: ? ? ?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."
Hôi Vụ Nhân cũng bị một đợt thao tác của Từ Tiểu Thụ làm cho mộng bức.
Gia hỏa này, ỷ vào lệnh bài Bát Tôn Am cho, thật muốn ngã nghiên trước mặt người Hư Không Đảo?
Bản thân Phong Vu Cẩn y có thể xem thường Huyền Vô Cơ, là bởi vì cả hai đồng xuất Hư Không Đảo, phe phái khác biệt.
Đặt ở trên đại lục.
Huyền Vô Cơ đi ra ngoài, quả thật đúng là nhân vật cấp bậc lão tổ!
Từ Tiểu Thụ. . .
Điên rồi?
Cầm một tấm lệnh bài, liền dám nói như thế?
Nhưng mà Từ Tiểu Thụ càng hung hãn không sợ chết, càng ngông cuồng hơn. . .
Hắn thở dài một hơi, ngữ trọng tâm trường nói: "Tiểu Cơ Cơ, ta nói ngươi cũng thật là, sao vừa mới ra Hư Không Đảo, liền dám diễu võ giương oai ở trước mặt Thánh Thần Điện? Đây là sợ mình chết không đủ nhanh?"
Vô Cơ lão tổ tâm tính nổ.
Tiểu Cơ Cơ. . . ? ? ?
"Tiểu tử thúi. . . "
Y còn chưa mắng xong, một tấm lệnh bài màu tím có chữ "Bát" đã đặt trước chóp mũi, đè chóp mũi lõm vào.
Từ Tiểu Thụ lần nữa thu lệnh bài lại, phòng ngừa bị đoạt, sau đó lạnh nhạt nói: "Trước khi nói chuyện, mời chú ý thân phận cùng tư cách của ngươi, ngẫm lại xem có đủ hay không."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Vô Cơ lão tổ nắm chặt song quyền vang lên tiếng "rắc rắc".
Nhưng lúc này, lại thật nhịn xuống.
Từ Tiểu Thụ có hơi kinh ngạc.
Hắn không biết Hắc Bạch song mạch Hư Không Đảo rốt cuộc là thứ gì.
Nhưng từ trong lời nói của Hôi Vụ Nhân cùng Vô Cơ lão tổ, ước chừng, thấp nhất cũng là "Thánh"?
Nhưng cho dù như thế, chỉ dựa vào một câu "Hắc Bạch song mạch, đều phụng ta vi tôn" của Bát Tôn Am, Từ Tiểu Thụ hắn liền thật có thể trấn trụ Vô Cơ lão tổ xúc động xuất thủ?
Thảo!
Bát Tôn Am rốt cuộc đã làm những gì lúc còn ở trong Hư Không Đảo?
Hắn không phải chỉ là Kiếm Tiên, ngay cả Hoa Trường Đăng cũng đánh không lại, càng đừng nói đến "Thánh" hay sao?
Từ Tiểu Thụ không có nghĩ nhiều, nhìn Vô Cơ lão tổ không nhịn được nữa, nhưng lại không thể không nhịn, nói tiếp: "Tiểu Cơ Cơ, nói một chút đi, tình huống của ngươi đến cùng như thế nào?"
Vô Cơ lão tổ thở dài, sau đó hít sâu một hơi, cuối cùng lựa chọn bỏ qua cái xưng hô kia, thật bắt đầu giải thích:
"Tam tổ lấy Thánh lực phá giới, lẩn tránh Đại Đạo Chi Nhãn, xây dựng thông đạo thời không, dùng dị bảo dụ dỗ, tiếp đón người này. . . "
Y chỉ mình, "Liễu Trường Thanh, Trảm Đạo, miễn cưỡng có thể làm một đầu ký chủ hợp cách, để lão tổ ta đi ra."
Từ Tiểu Thụ líu lưỡi.
Lần này lượng tin tức quá lớn, hắn chỉ nghe một nửa, trong lòng liền sinh ra vô tận nghi vấn.
"Tam tổ là ai?"
"Trảm Đạo chỉ mới miễn cưỡng hợp cách?"
"Tại sao là ngươi đi ra, không phải Tam tổ đi ra?"
"Đại Đạo Chi Nhãn. . . chẳng lẽ Ái, là Đại Đạo Chi Nhãn của người kia?"
"Các ngươi tại Hư Không Đảo, rốt cuộc là bị cầm tù, hay là. . . "
"Dừng lại!" Sắc mặt Vô Cơ lão tổ đen lại, "Có một số việc, không phải không muốn nói, mà là không thể nói."
"Vì sao?" Từ Tiểu Thụ không hiểu.
Vô Cơ lão tổ trầm mặc.
Y đang suy nghĩ tiểu thí hài trước mặt đến cùng là ai?
Vô tri như thế, sao có thể cầm tới lệnh bài vạn ác Bát Tôn Am?
Hôi Vụ Nhân ở bên cạnh thở dài, y ngược lại biết nội tình Từ Tiểu Thụ, hỗ trợ giải thích một câu: "Có nhiều thứ, dính đến thiên đạo, giám thị, thánh cơ các loại. . . nói chuyện, liền sẽ bị người cảm ứng được."
"Ồ ồ." Lần này Từ Tiểu Thụ phản ứng lại.
Những bí mật này, hóa ra giống như tục danh Thánh Đế, không thể nói thẳng?
Khó trách. . .
Khó trách có đôi khi hỏi Bát Tôn Am, Tang lão những người kia, đều không có ai muốn nói cho mình biết.
Hóa ra không chỉ là "Không muốn", mà còn có "Không thể".
"Vậy ngươi chọn những chuyện có thể nói đi." Từ Tiểu Thụ nói.
Vô Cơ lão tổ đáp lại: "Bỏ đi cấm chế thượng vàng hạ cám không nói, Hư Không Đảo còn có Hư Không Đại Trận, có Thần Phạt, cho dù xây dựng thông đạo thời không, lẩn tránh Đại Đạo Chi Nhãn, hai thứ này cũng không thể khinh thường."
"Hư Không Đại Trận dùng Thiên Cơ Thuật tạo thành, ngoại nhân không thể phá."
"Thần Phạt, trực tiếp nhằm vào tồn tại cấp bậc Tam tổ."
"May mắn lão tổ ta có nghiên cứu Thiên Cơ Thuật, thực lực cũng không đạt tới cấp bậc Tam tổ, cho nên lão tổ ta liền trở thành người được chọn đi ra ngoài đầu tiên."
Từ Tiểu Thụ có hơi giật mình.
Nguyên lai muốn rời khỏi Hư Không Đảo, cần phải qua nhiều tầng cửa ải như vậy.
Như thế xem ra, mấy năm trước Hôi Vụ Nhân dùng thân phận "Vị diện chi linh" chạy ra, chỉ sợ gặp phải không ít khó khăn trắc trở.
Từ Tiểu Thụ đột nhiện nhớ đến Thánh Nhân chật vật, ném kiếm cho hắn lúc ở trong Bạch Quật.
Thần sắc hắn khẽ động, hỏi: "Ngươi từ Hư Không Đảo đi ra, vậy ngươi có biết có vị Thánh Nhân nào dùng lửa, trên chân hẳn có xiềng xích, xích sắt, nhưng thực lực rất mạnh, cũng rất chật vật hay không?"
"Dùng lửa?" Vô Cơ lão tổ hoài nghi.
Ở trong Hư Không Đảo có rất nhiều người dùng lửa, y không biết Từ Tiểu Thụ muốn nói tới người nào.
"Loại này."
Từ Tiểu Thụ không chút biến sắc nhắm mắt lại, thời điểm mở ra, đáy mắt liền xuất hiện Bạch Viêm thiêu đốt hừng hực.
Lần này, Vô Cơ lão tổ rung động đến mức lui lại một bước, "Tẫn Chiếu Bạch Viêm?"
"Ngươi biết?"
Từ Tiểu Thụ đại hỉ, hắn cảm giác mình rốt cuộc tìm được người.
Hôi Vụ Nhân ở bên cạnh thở dài, y biết sự tình không thể giấu được nữa.
Bí mật ẩn tàng thật lâu, sắp bị tiểu tử này đào ra tới.
Gia hỏa này chỉ cầm lệnh bài của Bát Tôn Am đã dám giả danh lừa bịp, diễu võ giương oai.
Sau khi biết được chuyện đó, con hàng kia sẽ còn càng rỡ đến mức nào?
"Đâu chỉ nhận biết. . . "
Chỉ nghe Vô Cơ lão tổ thì thào tự nói: "Bạch mạch Tam tổ, ngoại trừ Thần Ngục Thanh Thạch, Thất Thụ Đại Đế, cũng chỉ còn Vạn Tổ Chi Tổ. . . Tẫn Chiếu lão tổ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận