Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 103: Chí Tại Ngũ Vực

Từ Tiểu Thụ có hơi hoảng hốt.
Vẫn là muốn tính sổ với ta sao?
Tang lão tức giận trừng mắt hắn: "Linh kỹ vừa rồi không tệ, có thể nghiên cứu một chút, bất quá muốn khống chế, đoán chừng phải chờ ngươi đột phá Tiên Thiên."
Ông ta trên dưới đánh giá Từ Tiểu Thụ một phen, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ, "Tu vi quá thấp!"
Từ Tiểu Thụ nhẹ nhàng thở ra, cứ phun thoải mái, đừng đánh chết ta là được.
"Kỳ thật ta đột phá đã rất nhanh rồi."
Trong lòng của hắn có chút không phục, mặc dù cảnh giới mình thấp, nhưng thăng cấp nhanh,
Từ lúc bế tử quan đi ra đến bây giờ, trước sau cộng lại, có lẽ cũng chỉ mới nửa tháng, mình đã từ tam cảnh đột phá đến cửu cảnh.
Hơn nữa tốc độ này là do hắn cực lực áp chế, nếu không phải sợ cảnh giới bất ổn, hiện tại hắn đã thẳng hướng Tiên Thiên.
Đương nhiên, còn nhiều thời gian, không vội vã nhất thời.
Hắn tin tưởng tín niệm "vạn trượng lâu cao bình địa khởi", Luyện Linh Thập Cảnh nhất định phải đánh tốt nền tảng, miệng hùm gan sứa cũng không phải điều hắn muốn.
Tang lão lại không biết suy nghĩ của Từ Tiểu Thụ, ông ta thấy, tiểu tử này mới có tu vi Luyện Linh cửu cảnh, quả thật quá thấp.
Sau này muốn tranh tài nguyên với đệ tử nội môn, tối thiểu cũng phải nhập Tiên Thiên, nếu không nhất định sẽ vấp phải trắc trở.
"Vừa rồi lão phu ra ngoài, chuẩn bị cho ngươi đến một cái danh ngạch tiến vào Thiên Huyền Môn, ba ngày sau ngươi đi một chuyến đi, nồng độ linh khí bên trong đủ ngươi đột phá Tiên Thiên."
"Thiên Huyền Môn?" Từ Tiểu Thụ nghi hoặc.
Tang lão gật đầu nói: "Đây là một cái tiểu bí cảnh duy nhất thuộc về Thiên Tang Linh Cung, hàng năm mở ra, mỗi lần mười cái danh ngạch, đều sẽ phân phối cho đệ tử mới vào nội môn, cùng nội môn tân tấn Tam Thập Tam Nhân."
"Đây là tài nguyên đệ tử ngoại môn mới vào nội môn đầu tiên, cực kỳ trọng yếu."
"Lúc đầu ngươi đã đoạt được quán quân Phong Vân Tranh Bá, chỉ cần vào nội môn, danh ngạch đương nhiên có một phần của ngươi..."
Ông ta bỗng nhiên xùy cười một tiếng, lắc lắc đầu nói: "Nhưng ngươi bị người ta ngầm động tay động chân!"
"Ngầm động tay động chân?" Từ Tiểu Thụ kinh ngạc.
Đây không giống tin tức Kiều trưởng lão cho hắn, không phải bởi vì tu vi không đến Tiên Thiên, cho nên không thể vào nội môn?
"Không sai, " Tang lão vỗ vỗ đầu hắn, tiếp tục nói:
"Đối ngoại tuyên bố tu vi không đạt tiêu chuẩn, kỳ thật cũng là thật, nhưng thật nói đến, ngươi có nhục thân Tiên Thiên, cũng có thể bù đắp."
"Nhưng mà năm nay quả thật có rất nhiều gia hỏa tiến vào nội môn, trọn vẹn bốn người, nếu lại thêm ngươi, vậy sẽ mất đi năm cái danh ngạch Thiên Huyền Môn."
"Nội môn tân tấn Tam Thập Tam Nhân, số lượng không chỉ có mười người, cạnh tranh kịch liệt có thể nghĩ."
"Đám nguyên lão chỉ có thể nói ngươi tu vi không đạt tiêu chuẩn, lột bỏ cơ hội vào nội môn của ngươi, đồng thời nhường ra một cái danh ngạch Thiên Huyền Môn."
Từ Tiểu Thụ nắm chặt nắm đấm, mắt không cam lòng.
Tước đoạt tuyệt không chỉ là một cái cơ hội cùng danh ngạch, nếu như đổi thành người khác, có lẽ cả đời này sẽ bị hủy mất.
Luyện Linh thế giới, không tranh tương lai, chỉ tranh sớm tối.
Bị người bỏ lại một năm, sau này phải dùng bao nhiêu thời gian mới có thể đuổi kịp?
Tang lão hắc hắc cười, không để ý lắm nói: "Không cần phẫn nộ, cũng đừng không cam lòng, loại chuyện này hiếm khi xuất hiện ở Linh Cung, ngươi có thể đụng phải, đó là may mắn."
Từ Tiểu Thụ câm nín.
May mắn?
Vậy chẳng phải mình còn phải mang ơn?
Tang lão bỗng nhiên trầm giọng nói: "Chỉ cần ngươi rời khỏi Linh Cung, ngươi sẽ phát hiện, thế giới này trên cơ bản đều như vậy."
"Trước khi ngươi có thực lực tuyệt đối, không được công nhận, tất cả cố gắng của ngươi, ở trong mắt thượng vị giả, chỉ là cứt chó."
"Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu; thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu."
"Không có ai bởi vì ngươi cố gắng mà chiếu cố ngươi, quân cờ chính là quân cờ, sinh tử do mệnh, thành bại tại thiên."
"Thời điểm ngươi là quân cờ, có thể được dùng tới, đó là may mắn của ngươi, không được nhìn trúng, cũng là chuyện bình thường."
Tang lão thấy Từ Tiểu Thụ nắm chặt nắm đấm, hơi dùng lực, sau đó thiếu niên liền nới lỏng.
"Bên trong thủy triều thời đại, có rất nhiều thiên tài tự phụ tự ngạo, tự cho là khám phá cái gọi là lồng giam, rốt cuộc lấy được tự do, hô to: "Mệnh ta do ta không do trời."
"Mười năm, trăm năm sau, thế giới vẫn vận chuyển như vậy, thiên tài năm đó sớm đã không thấy tung tích, bánh xe lịch sử ép qua, bọn họ thậm chí còn không tạo nổi một cái bọt nước."
Đôi mắt bình tĩnh của Tang lão nhìn qua thiếu niên trước mắt: "Ta không hy vọng, ngươi sẽ là loại người này."
Từ Tiểu Thụ hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn Tang lão nắm lấy tay hắn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Tang lão cảm khái muôn phần: "Vẫn là câu nói kia, trước khi có thực lực tuyệt đối, nghiêm túc, làm tốt một quân cờ."
"Chí ít để đám thượng vị giả kia cho rằng, ngươi chỉ là một quân cờ."
"Hiểu không?"
Từ Tiểu Thụ nhẹ nhàng gật đầu.
Đạo lý ta hiểu, nhưng sao ngươi vẫn nắm lấy tay ta, còn dùng sức như thế?
"Buông ra." Hắn nghiêm túc nhìn xuống cánh tay.
Gân xanh trên khóe mắt Tang lão nhảy một cái.
Hóa ra ta tận tình khuyên bảo nói nhiều như vậy, ngươi chỉ chú ý điểm này?
Ngươi mẹ nó có thể bình thường một chút hay không? !
Ông ta tức giận đến mức hô hấp dồn dập, hung hăng hất cánh tay tiểu tử này ra.
Từ Tiểu Thụ vuốt vuốt bàn tay, lão nhân này sức lực thật lớn, đây chính là Tông Sư chi thân sao?
Hay là nói...
Phía trên Tông Sư?
Đối với lời nói của Tang lão, kỳ thật hắn nhìn rất thoáng.
Giống như lúc trước hắn bất lực trước Tẫn Chiếu Hỏa Chủng, đối với quyết sách của đám nguyên lão, lúc này hắn đồng dạng bất lực.
Nhưng lại có quan hệ gì?
Từ Tiểu Thụ hắn là người dễ bị đánh bại như vậy sao?
Một câu, giết không chết sẽ chỉ khiến ta kiên cường hơn!
Còn nhiều thời gian, nếu như thế giới là một cái lồng giam giống như lời lão đầu nói, vậy mình sẽ phá vỡ từng cái một.
Lời này, hôm bái sư, hắn đã nói qua.
Rất chân thành!
Từ Tiểu Thụ dạo bước, suy nghĩ thật lâu vẫn nói ra: "Kỳ thật ta không lo lắng những thứ kia, chỉ là ta đột phá cảnh giới quá nhanh, ngay cả cửu cảnh cũng mới đột phá hôm qua."
"Nếu như vào Thiên Huyền Môn gì đó, cho dù đột phá đến Tiên Thiên, liệu có khiến cho cảnh giới bất ổn hay không?"
Hắn hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng, đây là vấn đề đã khốn nhiễu hắn rất lâu, hiếm khi gặp được người có thể giúp hắn giải hoặc.
Nào ngờ Tang lão nghe hắn nói xong, cả kinh đến mức cái cằm đều kém chút rơi mất.
"Ngươi?"
"Căn cơ bất ổn?"
"Ngươi đang nói đùa đấy à?"
Tang lão phì cười.
Luyện Linh cửu cảnh đánh bại rất nhiều Tiên Thiên, đoạt được quán quân, lại giết nội môn Nguyên Đình, Cư Không, như thế vẫn chưa đủ?
Có phải dưới tay không có mấy đầu nhân mạng cấp Tông Sư, vĩnh viễn không thỏa mãn được dã tâm của tiểu tử ngươi?
Tang lão hít một hơi nói: "Ngoại môn hơn 1.800 tên đệ tử, ngươi lấy tu vi Hậu Thiên đoạt quán quân, căn cơ sao có thể bất ổn?"
Từ Tiểu Thụ lắc đầu: "Ta chưa từng muốn so với bọn họ."
Trong mắt Tang lão hiện lên vẻ kinh ngạc, tán thưởng nói: "Kẻ thất bại quả thật không đáng để so sánh, điểm này ngươi rất giống lão phu."
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Ta không phải có ý này, ngươi đừng xuyên tạc!
Ai giống ngươi?!
Trong đầu hắn nổi lên tình cảnh đêm đó mình bị người bịt mặt bắt lấy, khi đó Diệp Tiểu Thiên xuất hiện, hai người có đối thoại một phen.
Ký ức vẫn còn mới mẻ.
"Có người mới vào Tiên Thiên, có thể địch Tông Sư, có người mới vào Tiên Thiên, có thể trảm Tông Sư!"
"Ta không cảm thấy hiện tại ta có phần năng lực này." Từ Tiểu Thụ nói.
Tang lão liếc mắt: "Ngươi mới Luyện Linh cửu cảnh, nghĩ gì thế?"
"Lúc đầu không nghĩ, đêm đó người bịt mặt xuất hiện, hắn muốn bắt ta, khiến cho ta không thể không nghĩ."
Tang lão ngây ngẩn cả người, ông ta không ngờ trong lòng Từ Tiểu Thụ, còn có áp lực như thế.
"Có ta bảo vệ ngươi!"
"Ngài không thể bảo vệ ta cả đời."
Từ Tiểu Thụ bình tĩnh nói.
"Ngươi muốn trở thành bọn hắn?"
"Không!" Từ Tiểu Thụ dừng một chút, kiên định nói:
"Ta muốn siêu việt bọn hắn!"
Ánh mắt của hắn vượt qua cửa sổ, nhìn về phía bầu trời mất đi màu sắc rực rỡ, nói: "Không phải ngài từng nói phiến đại lục này có ngũ vực sao?"
"Thì sao?" Tang lão nhìn hắn.
Từ Tiểu Thụ cảm thụ gió chiều thổi qua, chỉ cảm thấy tâm huyết dâng trào, nội tâm bành trướng.
"Chí ta không tại Thiên Tang, mà tại ngũ vực!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận