Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 314: Ta Tới Cho Thụ Ca Cơ Duyên

Phó Hành hoàn toàn không thèm để ý.
Nếu Từ Tiểu Thụ dễ nói chuyện như vậy, y cũng sẽ không đối mặt giao lưu với gia hỏa này, lời nói không vượt qua hai chữ số.
Y là đại công tử phủ thành chủ, linh kiếm song toàn, tài nghệ kiêm tu.
Không chỉ tinh thông ngự nhân chi đạo, càng biết rõ như thế nào mới có thể thông qua giao thiệp, đến thành toàn mục đích của mình.
Chỉ cần có thể nói chuyện, đối phương không phải người câm, y nhất định có thể móc Thập Đoạn Kiếm Chỉ ra!
"Ca, Thụ ca, ngươi hiểu lầm, ta không phải cầu Thập Đoạn Kiếm Chỉ."
Trên mặt Phó Hành chất đống nụ cười.
Từ Tiểu Thụ không khỏi lui ra phía sau một bước, hỏi:
"Không phải cầu kiếm chỉ, ngươi cầu cái gì... nếu như không phải cướp tiền, chẳng lẽ ngươi muốn cướp sắc?"
Phó Hành trầm mặc.
Sắc?
Ta là loại người kia sao?!
"Không, ta không có hứng thú đối với Thụ ca... ngô, nói thật thì cũng cảm thấy có một chút..."
Phó Hành sờ lên cằm, bỗng nhiên nhìn thấy sắc mặt Từ Tiểu Thụ không đúng, liền giải thích nói:
"Không không không, Thụ ca hiểu lầm, ta không phải có ý kia."
Từ Tiểu Thụ hai tay ôm ngực, cảnh giác nhìn qua y:
"Vậy ngươi có ý gì."
"Chính là..."
Khóe miệng Phó Hành giật một cái, quyết định từ bỏ đề tài này.
Gia hỏa này... kém chút lại bị mang chệch, chính sự quan trọng!
"Ta là tới cho Thụ ca cơ duyên!"
Phó Hành nghiêm mặt nói.
"Cơ duyên?"
Từ Tiểu Thụ nhíu chặt lông mày, đưa tay sờ trán Phó Hành, "Ngươi nghiêm túc?"
Phó Hành vừa cười vừa nói:
"Đương nhiên nghiêm túc."
"Cũng không có nóng..."
Từ Tiểu Thụ thì thầm một tiếng, đột nhiên chỉ vào tầng bảy Đan Tháp vỡ tan, hỏi:
"Ngươi tin Đan Tháp sẽ vô duyên vô cớ rơi xuống một cái đan đỉnh không?"
Phó Hành sững sờ.
Lời nói xoay chuyển...
Nhưng chỉ cần là Thụ ca nói, Phó Hành y, nhất định phải tiếp!
"Ta tin!"
Phó Hành nặng nề nói.
Đổi thành trước kia, y khẳng định không tin, nhưng hiện tại, sau khi kiến thức được bạo phá.
Đừng nói đan đỉnh, cho dù đột nhiên có một người rớt xuống, y cũng tin!
Từ Tiểu Thụ gật đầu, lần nữa hỏi:
"Vậy nếu như bên trong đan đỉnh, còn có một viên Vương Tọa Đan, ngươi tin không?"
Phó Hành im lặng.
Lần này y chần chừ.
Chuyện này có khả năng sao?
"Không tin."
Cho dù y muốn vuốt mông ngựa, cũng phải nhìn vấn đề cùng phương thức, nếu không vỗ phải chỗ ở giữa môn và đùi, chẳng phải sẽ đau người ta?
Từ Tiểu Thụ lạnh nhạt gật đầu, câu trả lời này, nằm trong dự đoán của hắn.
Thế là hắn khoát khoát tay, nói:
"Ngay cả ngươi cũng không tin chuyện trên trời rơi xuống một đĩa bánh, vậy ngươi còn cầm đĩa bánh tới tìm ta?"
"Cơ duyên?"
"Vô sự không đăng tam bảo điện, ta thấy ngươi là muốn giết ta đi, sau đó kế thừa kiếm chỉ!"
Sắc mặt Phó Hành tái xanh.
Y không ngờ nói một hồi vẫn bị Từ Tiểu Thụ đưa vào tròng, lúc này trang nghiêm, giải thích nói:
"Ca, ngươi thật hiểu lầm, lần này ta tới đưa cơ duyên, chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu."
Từ Tiểu Thụ cười nhạt.
"Ngươi tin Vương Tọa Đan từ trên trời rơi xuống, tuyệt đối tinh khiết, hoàn toàn không độc?"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Phó Hành muốn khóc:
"Ca, ta thật không phải Vương Tọa Đan, ta chính là..."
"Ta cũng không có nói ngươi là đan dược."
"Ta..."
Phó Hành tức muốn nổ phổi, cường vuốt một phen, thầm hô quả nhiên cảnh giới của mình vẫn còn chưa đủ, lại bị mang chệch.
"Ca, ngươi biết Bạch Quật không?"
Y lựa chọn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Thừa nước đục thả câu ở trước mặt thiếu niên này, y phát hiện cuối cùng chỉ khiến bản thân mình tự bế.
"Bạch Quật?"
Lần này Từ Tiểu Thụ kinh ngạc.
Danh từ này, lần gần nhất xuất hiện, chính là lần cuối cùng đối thoại với Tang lão ở trong Linh Cung.
Dựa theo hắn suy luận, ngay thời khắc hắn gặp Tang lão lúc thi đấu Phong Vân Tranh Bá ngoại môn Thiên Tang Linh Cung, liền đã bị cuốn vào cái vòng xoáy lớn này.
Mà hắn càng lún càng sâu, cuối cùng sau đi đối thoại với Tang lão, suy đoán ra trung tâm vòng xoáy, chính là Bạch Quật.
Người bịt mặt xâm lấn, Tang lão bố cục, Thiên Huyền Môn kinh biến, Hôi Vụ Nhân cùng Quỷ Thú, bội kiếm ngày xưa của Đệ Bát Kiếm Tiên...
Từng sự kiện có thể khiến cho người nghe kinh hãi không thôi, cuối cùng lại thống nhất chỉ về một phương hướng.
"Bạch Quật..."
Từ Tiểu Thụ nói nhỏ lấy, lông mày nhíu chặt.
Nói thật, lúc đó suy luận ra những thứ kia, kinh hãi trong lòng tuyệt đối không ít hơn Tang lão.
Nhưng hắn không có biểu hiện ra ngoài, cho dù biết Bạch Quật là đại hung chi địa, biết Tang lão rất có thể sẽ đẩy mình vào trong đó.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Hành.
"Cơ duyên ngươi nói, có quan hệ với Bạch Quật?"
Phó Hành gật đầu, trong lòng không khỏi có chút tự ngạo.
Quả nhiên, mặc cho ai biết được Bạch Quật tồn tại, đều khó có khả năng không động tâm, cho dù là Từ Tiểu Thụ.
Kỳ thật Từ Tiểu Thụ có loại xúc động quay đầu liền đi.
Nói thật, nếu như có thể, hắn không muốn dính vào đoạn nhân quả này, hắn muốn tránh càng xa càng tốt.
Nhưng hắn nghĩ tới Tang lão.
Tử lão đầu muốn làm chuyện gì, xưa nay đều không giải thích với người khác, càng không có khả năng nói với người khác suy nghĩ thật sự ở trong lòng.
Cho dù người này có là đồ đệ của ông ta đi chăng nữa!
Muốn lấy được tình báo chính xác từ chỗ ông ta, nói thật, độ khó rất cao.
Từ Tiểu Thụ đoán chừng có khả năng trước khi hắn tiến vào Bạch Quật, lão nhân sẽ cho hắn một phần địa đồ Bạch Quật hoàn chỉnh, nói một câu "Không có việc gì, ngươi tùy tiện chơi".
Sau đó mình lại dùng hết toàn lực, muốn tránh thoát quỹ đạo lão nhân này an bài, thế nhưng vẫn đần độn như trước, không hiểu ra sao vẫn nằm trong tính toán của tử lão đầu kia.
Trong lúc vô tình, hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ ông ta muốn mình làm.
"Đáng sợ!"
Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Tiểu Thụ run lên.
Lần này, hắn nhất định phải chủ động đến gần Bạch Quật, ít nhất phải sớm tìm hiểu hết thảy, chuẩn bị càng nhiều càng tốt.
"Nói nghe cơ duyên của ngươi một chút."
Từ Tiểu Thụ lạnh nhạt nói ra.
Hắn khát vọng tình báo, nhưng không thể để Phó Hành nhìn ra, càng không thể để tiểu tử này nắm được nhược điểm.
Hắn để ý thấy, con hàng này tuyệt đối vẫn còn nhớ nhung Thập Đoạn Kiếm Chỉ!
Mắc câu rồi... Phó Hành nhìn phản ứng của Từ Tiểu Thụ, trong đầu mừng thầm.
Y am hiểu tâm lý chi đạo, sao có thể không nhìn ra Từ Tiểu Thụ cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện Bạch Quật?
Nói không chừng, dưới vẻ bình tĩnh của hắn, là khát vọng mãnh liệt đối với Bạch Quật.
Chỉ cần ngươi muốn, ta liền có thể cho ngươi, cuối cùng, ngươi cũng sẽ cho ta!
Trong bụng Phó Hành cười đến nở hoa, mặt ngoài lại không chút biến sắc, nói:
"Ca, ngươi đối với chuyện Bạch Quật, hiểu bao nhiêu?"
"Không nhiều."
Từ Tiểu Thụ trực tiếp trả lời.
"Hì hì, vậy ngươi hẳn biết được truyền ngôn Hữu Tứ Kiếm đi?"
"Chuyện này có biết một hai."
"Ngô..."
Phó Hành vuốt cằm, nhìn thần sắc Từ Tiểu Thụ, suy đoán hắn đại khái chỉ biết được những tin tức bên ngoài kia.
"Vậy ngươi có biết, Bạch Quật, trong vòng mười ngày nửa tháng, sẽ mở ra?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận