Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 625: Kiếm Khí (3)

Ông ta đã không còn sức hoàn thủ.
Cho dù Bạch Khô Lâu không tiếp tục công kích, thế nhưng Bạch Viêm đã thiêu đốt linh nguyên cùng thân thể ông ta đến mục nát.
Thương thế nặng như vậy, có thể khôi phục như lúc đầu hay không là cả một vấn đề.
Ông ta còn phản kích thế nào?
"Cơ hội!"
Từ Tiểu Thụ nhìn thấy Trương lão nhi bán sống bán chết bay đến chỗ mình.
Đây chẳng phải cơ hội trời cho hay sao?
Vương Tọa Trương Trọng Mưu bị trọng thương, đã không còn sức chống cự, ông ta, sao có thể chống lại danh kiếm?
"Cần hỗ trợ không?"
Ngư Tri Ôn tranh thủ hỏi.
Giờ phút này, nàng đã nhận ra bố cục của mình không còn tác dụng quá lớn.
Từ Tiểu Thụ có thù với lão nhân này, muốn giết ông ta, Tiểu Ngư có thể nhìn ra.
Hiện tại lão gia hỏa đang ở trung tâm Thiên Cơ Trận.
Cho dù ông ta là Vương Tọa, muốn ông ta chết, cũng chỉ cần hai bước mà thôi.
Một, ngăn cách thiên đạo.
Hai, đảo lộn không gian.
Cho dù sức khôi phục của Vương Tọa mãnh liệt, bị chặt đầu cũng sẽ không chết ngay, thế nhưng thiên đạo ngăn cách, vậy cũng chỉ có một con đường chết.
Cho nên, Trương Trọng Mưu sống hay chết...
Đều nằm trong một ý niệm của Từ Tiểu Thụ.
"Không cần, ngươi tiếp tục bày trận."
Nằm ngoài dự liệu, Từ Tiểu Thụ cự tuyệt.
Hắn chậm rãi rút danh kiếm ra.
Lúc đầu bởi vì Trương lão nhi chủ quan, cho nên không tổn thương được Bạch Khô Lâu bao nhiêu.
Tình huống lưỡng bại câu thương không có xuất hiện.
Cho nên Thiên Cơ Trận của Tiểu Ngư, vẫn còn tác dụng.
Muốn giết ông ta, chỉ cần vung danh kiếm một cái là được, không cần bại lộ linh trận.
"Cạch!"
Danh kiếm trở vào vỏ.
So với âm bạo Trương lão nhi phi hành phát ra, tiếng kêu thanh thúy kia hoàn toàn có thể bỏ qua không tính.
Từ Tiểu Thụ tựa như chưa từng xuất thủ.
Chỉ hơi buông lỏng đùi Tiểu Ngư, cầm kiếm, thu kiếm.
Trương Trọng Mưu đang cực tốc lao đi liền hóa thành hai phần, bắn tới.
Đầu thân tách rời!
"Hoắc?"
Bạch cốt cự nhân đang khoa tay múa chân đột nhiên giật mình.
Mình còn chưa bắt đầu "tiên thi", sao con mồi lại tách ra rồi?
Trong mắt nó lập tức phát ra nộ hỏa.
Kiếm ý nhàn nhạt lóe lên một cái rồi biến mất kia, không phải tên sâu kiến lúc trước dùng để quấy rối mình sao?
Nói cách khác, tên sâu kiến kia, đang ở chỗ này.
Thậm chí còn ra tay đoạt đồ chơi của mình!
"Rống!"
Tiếng gầm thét chấn thiên tàn phá tứ phương.
Bạch cốt cự nhân chân giẫm Bạch Viêm, thân hình lập tức lao đi.
Lần này, Từ Tiểu Thụ trực tiếp luống cuống.
"Bại lộ?"
Hắn vô thức nắm lấy Nguyên Phủ.
"Không thể nào..."
Ngư Tri Ôn rất tự tin, thế nhưng nhìn Bạch Khô Lâu lao tới, tự tin trên mặt dần dần biến mất, "Phát hiện..."
Chân Từ Tiểu Thụ đã mềm nhũn.
Sau khi tận mắt nhìn thấy Bạch Khô Lâu bộc phát chiến lực nghịch thiên, hắn đã không còn một chút chiến ý nào.
Mà hiện tại...
"Không đúng!"
Từ Tiểu Thụ đột nhiên ngừng lại.
Dựa theo quỹ tích di chuyển của Bạch Khô Lâu, nó không phải tiến về phía bọn họ, mà là lao về phía hai nửa Trương Trọng Mưu đang bay về phía này.
"Sưu!"
Quả nhiên, đầu lâu to lớn lướt qua chân bọn họ.
Bạch Khô Lâu căn bản không có phát hiện hai người Từ Ngư ẩn thân.
Mục tiêu của nó, chính là bắt lấy Trương Trọng Mưu vẫn còn chưa chết đi, phát tiết phẫn nộ cùng cừu hận trong lòng. . . mà thôi!
"Bành!"
Trương Trọng Mưu còn sót lại một chút ý thức tuyệt vọng nhìn nửa người dưới của mình bị tay phải Bạch Khô Lâu bắt lấy.
Đầu óc đau đớn kịch liệt.
Ông ta lập tức ý thức được, đầu của mình, cũng đã bị tay trái của nó bóp lấy.
"Tha, tha ta..."
Bạch Khô Lâu có linh tính.
Phần linh tính này, thông qua trận chiến vừa rồi, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nó cũng có nhân tính.
Phần nhân tính kia, từ điệu múa trào phúng địch nhân khi nãy, cũng có thể nhìn ra một hai.
Nhưng rất hiển nhiên, linh tính của sinh vật dị thứ nguyên, căn bản không phải dùng để câu thông với nhân loại.
"Oanh!"
Bạch Khô Lâu nắm lấy nửa người dưới Trương Trọng Mưu, nổi giận ném xuống đất.
Nhục thân bị Bạch Viêm đốt thành xác khô, căn bản không chịu nổi cự lực như thế, lập tức vỡ nát.
Nhưng Bạch Khô Lâu vẫn chưa hài lòng.
Nó đưa tay bắt lấy thân thể vụn vỡ bay ngược lên, hung hăng nắm chặt.
"Ba ba ba..."
Trương Trọng Mưu cảm thấy thiên hôn địa ám.
Ông ta chưa từng nghĩ tới, con đường luyện linh của mình sẽ kết thúc ở trong Bạch Quật, hơn nữa còn thê thảm đến như vậy.
Vốn muốn mượn ảo giác mình trọng thương sắp chết, tranh thủ cơ hội cách xa Bạch Khô Lâu, sau đó trở tay đến một chiêu hồi quang phản chiếu.
Độn xuống lòng đất!
Nhưng nào ngờ.
Hư không đột nhiên xuất hiện kiếm khí, trực tiếp xáo trộn kế hoạch của ông ta.
"Kết thúc rồi, cả đời lão phu..."
Trương Trọng Mưu đã mất đi cảm xúc phẫn nộ cùng tuyệt vọng.
Ông ta nghĩ mãi không rõ, vì sao xung quanh bị Bạch Khô Lâu tàn phá bừa bãi như vậy, vẫn có người ẩn nấp, còn không bị mình phát hiện.
Càng không hiểu vì sao đối phương lại ra tay với mình!
"Kiếm khí..."
Ký ức tung bay, tán loạn.
Cuộn phim cuộc đời dừng lại ở thời khắc kiếm khí nóng bỏng kia xuất hiện.
Trương Trọng Mưu chấn kinh phát hiện.
Kiếm khí kia, mang đến cho ông ta một loại cảm giác rất quen thuộc.
"Thứ này..."
"Đêm đó Trương phủ bị tập kích, người hộ đạo của Từ Tiểu Thụ từng phóng ra kiếm niệm. . ."
"Không, vừa rồi không phải kiếm niệm!"
"Thứ kia chỉ là kiếm khí, không phải kiếm niệm."
"Nhưng mà... có chung nguồn gốc!"
Đầu lâu Trương Trọng Mưu bị bóp chặt, rung động kịch liệt, tròng mắt trừng tròn xoe.
"Nói cách khác, người hộ đạo không có xuất hiện."
"Ẩn núp trong bóng tối, chính là. . . Từ Tiểu Thụ!"
"Từ Tiểu Thụ, đang ở chỗ này? !"
Nghĩ đến đây, cừu hận xen lẫn nhục nhã bạo phát.
"Ba" một tiếng vang lên, linh nguyên kinh khủng bắng tung tóe, đầu lâu Trương Trọng Mưu vậy mà lần nữa xuất hiện ngoài ý muốn.
Đầu Trương Trọng Mưu vùng vẫy thoát khỏi tay Bạch Khô Lâu, lao đến chỗ Từ Tiểu Thụ đang ẩn thân.
Đầu lâu huyết nhục mơ hồ, da thịt lở loét, bạch cốt sâm nhiên, cho dù ánh mắt trống rỗng, nhưng vẫn có thể nhìn ra... Trương Trọng Mưu đã tìm được Từ Tiểu Thụ.
"Vẫn không chết?!"
Từ Tiểu Thụ hoảng sợ.
Hình ảnh này quá kinh dị.
Đây chính là sinh mệnh lực của Vương Tọa?
Trương lão nhi, tìm được mình?!
"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, +1."
"Cạch."
Ngư Tri Ôn vừa định xuất thủ, thế nhưng Bạch Khô Lâu đã nhanh hơn một bước, vung hai ngón tay giống như trụ trời kẹp lấy.
"Lão phu không cam tâm! ! !"
"Aaaaaaa!"
Sương sọ vỡ nát, vậy mà tuôn ra hận ý kinh thiên.
Tiếng gào thét thê lương giống như kim châm, đâm vào linh hồn Từ Tiểu Thụ, khiến hắn đau đớn không thôi.
Nhưng một giây sau.
"Ba."
Bạch Khô Lâu bóp hai ngón tay lại.
Trương Trọng Mưu, vẫn lạc!
...
"Hoắc hoắc hoắc, hoắc hoắc hoắc..."
Từ Tiểu Thụ chấn kinh nhìn Bạch Khô Lâu bóp nát đầu Trương Trọng Mưu, phủi phủi tay, lần nữa bắt đầu điệu nhảy đầy ma tính của nó.
Trong chớp mắt này, ngay cả Ngư Tri Ôn cũng run run.
"Chết rồi?"
"Ừm."
Ngư Tri Ôn bình tĩnh gật đầu.
Vương Tọa khó giết.
Cho dù hình ảnh trước mặt có tàn khốc, thế nhưng cũng không lay động được nàng.
Bởi vì, tại tổng bộ Thánh Thần Điện.
Đám Vương Tọa tội ác tày trời không lúc nào không bị tra tấn, bị chấp pháp giả dùng trăm phương ngàn kế giết đi.
Khách quan mà nói.
Trương Trọng Mưu có thể chết sảng khoái như vậy, đã rất tốt rồi.
"Hoắc!"
Bạch cốt cự nhân đang khoa tay múa chân đột nhiên ngừng lại.
Trái tim Từ Tiểu Thụ xiết chặt.
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Cảm Giác đã nhìn thấy phương xa có một bóng người đang bay đi.
"Ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận