Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 300: Thân Ca Ca !

Két!
Phó Hành nhìn ngón tay trên trán mình, con ngươi co rụt, răng kém chút cắn nát.
Những lời nói tao khí kia y có thể chịu đựng, nhưng duy nhất động tác này, y cảm nhận được cực hạn khinh miệt cùng đùa cợt.
Phối hợp với lời nói của Từ Tiểu Thụ...
Gọi ca rồi, còn không thả sao?
Phó Hành trừng mắt một cái, một thân kiếm ý lạnh thấu xương trong nháy mắt xuất hiện.
Ông!
Kiếm trên tay Phó Ân Hồng còn chưa kịp thu hồi vào nhẫn trữ vật, dưới kiếm ý nghiêm nghị, chợt run lên, trực tiếp rời khỏi tay.
Nhưng mà Từ Tiểu Thụ ngoái nhìn một cái, ánh mắt nhìn đến thân kiếm.
Keng!
Kiếm rơi xuống đất.
Thân kiếm keng keng gảy mấy lần trên mặt đất, sau đó liền yên tĩnh.
Phó Hành đưa tay bắt lấy không khí, nhưng lại không giống như y nghĩ, kiếm không có bay vào tay mình, mà là nửa đường bị đoạn.
"Kiếm ý?"
Cho dù là Sư Đề hội trưởng, thời khắc này cũng không khỏi kinh ngạc lên tiếng.
Ngay cả Phó Ân Hồng, đối với Từ Tiểu Thụ đều có chút lau mắt mà nhìn.
Gia hỏa Nguyên Đình cảnh, vậy mà có thể ngộ ra kiếm ý?
Phản ứng hoàn toàn khác với hai người này, trong mắt Phó Hành chỉ còn kinh hãi.
"Tiên Thiên kiếm ý?"
Một tiếng này vừa ra, mấy người đang ngồi ở đây đều đứng bật dậy.
"Cái gì? Đây là Tiên Thiên kiếm ý?"
Từ Tiểu Thụ bị phản ứng của đám người cho kinh đến, chần chừ lên tiếng:
"Tiên Thiên kiếm ý, rất hiếm thấy sao?"
Tất cả mọi người im lặng.
Tiên Thiên kiếm ý, rất hiếm thấy sao?
Toàn bộ thế hệ trẻ tuổi ở trong Thiên Tang thành, Tiên Thiên kiếm ý khá nổi danh, cũng chỉ có Tô Thiển Thiển.
Phó Hành nhìn Từ Tiểu Thụ một lượt, giống như phát hiện ra bảo tàng.
Y sinh ra trong nhà quyền quý, đồ vật có thể kích phát cảm xúc của y quả thật không nhiều.
Cho nên dù lúc trước Từ Tiểu Thụ quỷ thoại liên thiên, có thể đáp ứng, y cũng liền đáp ứng.
Chuyện nhỏ mà thôi, không có gì lớn.
Nhưng đối với Kiếm Đạo, Phó đại công tử vô cùng cuồng nhiệt.
Toàn bộ Thiên Tang thành, có ai không biết thần tượng của đại công tử phủ thành chủ, chính là Đệ Bát Kiếm Tiên ngày xưa?
Cho nên dù biết lúc này đang ở hiệp hội Luyện Đan Sư, thế nhưng nhìn thấy thiên tài Nguyên Đình cảnh ngộ ra được kiếm ý, Phó Hành nhịn không được.
Y cũng là Tiên Thiên kiếm ý, ngày thường cơ bản không có địch thủ, rất ngứa tay!
Lập tức không quan tâm, duỗi hai ngón ra, một đạo kiếm chỉ thẳng hướng ngực Từ Tiểu Thụ.
"Dừng tay!"
Lúc này Sư Đề kinh hãi.
Đây là người của Tang lão, mặc dù chỉ là tấm mộc chuyển di sự chú ý giúp Mộc Tử Tịch, nhưng mình cũng không thể không thận trọng đối đãi.
Nếu tiểu tử này xảy ra chuyện ở chỗ mình, Mộc Tử Tịch trở về nói lại, chiếu theo tính cách bao che của lão quỷ kia, chẳng phải sẽ đến quậy nát Đan Tháp của mình sao?
Tiếng quát này đã chậm một bước.
Nhưng phản ứng của Từ Tiểu Thụ lại không chậm chút nào, ngay lúc Phó Hành khẽ động hai ngón, hắn đã đi sau đến trước.
Niệm lực trong nháy mắt bao phủ kiếm chỉ, dưới Nhanh Nhẹn gia trì, cánh tay Từ Tiểu Thụ trực tiếp huyễn hóa ra tàn ảnh, chớp mắt chạm vào hai ngón của Phó Hành.
Bành!
Một cỗ kình bạch kiếm thế trực tiếp nổ tung, khiến cho bàn ghế ở trên tầng bảy vỡ ra.
Mấy lão Luyện Đan Sư thực lực không đủ, lập tức bị dư chấn đánh cho liên tiếp lui về sau.
Cũng may mọi người cách khá xa, ngoại trừ kinh hãi ra, cơ bản không có ai bị thương.
Thế nhưng người ở gần gì khác.
Kết giới bảo hộ tầng bảy trực tiếp bị nện hiện hình, sàn nhà vỡ nát, mảnh gỗ vụn bay tứ tung.
Phó Ân Hồng bị song trọng Tiên Thiên kiếm ý đánh lui.
Mộc Tử Tịch càng không chịu nổi, song đuôi ngựa nhếch lên, cả người trực tiếp ly khai mặt đất.
Vèo một tiếng, Sư Đề kịp thời huyễn hóa ra, tiếp lấy tiểu cô nương, bảo hộ ở sau lưng.
Khí lãng rốt cuộc thổi xong, Phó Hành cả người ngốc trệ, y sững sờ nhìn ngón tay Từ Tiểu Thụ.
"Kiếm chỉ?"
"Thập Đoạn Kiếm Chỉ?"
Từ Tiểu Thụ đồng dạng kinh nghi lên tiếng, gia hỏa trước mặt, cũng biết chiêu này?
Không đúng!
Kiếm chỉ của y, hẳn là hàng nhái hôm đó Tang lão nói tại Linh Tàng Các, đây chỉ có thể xem như linh kỹ, căn bản không có "Kiếm niệm phổ thông".
"Cẩn thận."
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ không khỏi lên tiếng nhắc nhở, thế nhưng đã chậm.
Cho dù hắn đã thu lực, kiếm niệm đã hóa hình, sau khi hai chỉ đụng nhau lực đạo bị triệt tiêu, Phó Hành ở trong trạng thái không có chút phòng bị.
Thế nhưng trên ngón tay Từ Tiểu Thụ lại là bay ra một đạo kiếm khí màu trắng to lớn hùng vĩ.
Phó Hành choáng váng.
Còn chưa kịp phòng ngự, kiếm khí kia trực tiếp đánh vỡ linh khí phòng ngự ở trên người y, mang người xuyên thủng cánh cửa phòng luyện đan, sau đó đụng nát vách tường, trực tiếp bay ra.
Oanh!
Một bên Đan Tháp bỗng nhiên nổ tung, từ trong ra ngoài, trong đám khối bụi loạn thạch, còn có một bóng người chật vật.
Người đi đường nhao nhao ghé mắt.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Hôm nay Đan Tháp nổ lô hơi nhiều, uy lực càng lúc càng kinh khủng, thậm chí còn nổ xuyên tường."
"Không đúng, các ngươi nhìn, là kiếm khí!"
"Thân ảnh... đại công tử?"
Người đi đường lập tức kinh ngạc, hoàn toàn ngốc trệ.
Ở trong Đan Tháp, Sư Đề kém chút vỡ ra.
Ông ta nhìn ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, chỉ cảm thấy vô cùng loá mắt, lúc này nắm đấm rắc rắc siết chặt.
Da đầu Từ Tiểu Thụ lập tức tê dại.
Hắn không ngờ Phó Hành lại đến một chiêu như thế, thế nhưng đánh lén cũng thôi đi.
Thực lực không quá quan, tự mình bay, lại hủy đi bức tường của Đan Tháp.
Chuyện này...
"Y động thủ trước."
Từ Tiểu Thụ chỉ vào dương quang nói.
Gân xanh nhúc nhích ở dưới da giống như con giun, Sư Đề căng cổ ra, sửng sốt không nói thành lời.
Từ Tiểu Thụ lập tức nhận sợ.
"Được, ta có tội, ta nhận sai."
"Nhưng ta không xuất thủ, có lẽ sẽ bị y giết, gia hỏa này phát bệnh thần kinh..."
"Thời điểm ta xuất thủ, cũng không ngờ y lại yếu như vậy, cho nên..."
Nhìn xem khuôn mặt Sư Đề càng ngày càng đen, Từ Tiểu Thụ lựa chọn im lặng là vàng.
"Ngươi..."
"Thật xin lỗi!"
Từ Tiểu Thụ áy náy cúi người bái thật sâu.
Sư Đề tức muốn hộc máu, vươn ngón tay run rẩy ra, vẫn không nói thành lời.
Ông ta bỗng nhiên nghĩ đến thư Tang lão gửi mình...
"Tha thứ, là một loại mỹ đức."
"Rộng lượng, là người tu dưỡng."
Chủ quan!
Vốn cho rằng lá thư này có thể vẽ một dấu chấm tròn cho những thiệt hại kia, nào ngờ, đây mới chỉ là bắt đầu?
Lão hội trưởng hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía Phó Ân Hồng, "Ngươi nhanh đi xem Phó Hành..."
Hưu!
Một thân ảnh máu me đầm đìa từ trong ánh mặt trời bay tới, Phó Hành giống như Tiểu Cường đánh mãi không chết, bên hông lần nữa thanh một viên ngọc bội.
Thần sắc y phấn khởi, hai mắt phát sáng.
Cho dù người đầy bụi đất cộng thêm vết máu loang lổ, vẫn không che giấu được ánh mắt cực nóng của y.
Sưu một tiếng vang lên, Phó Hành trực tiếp nhảy đến trước mặt Từ Tiểu Thụ, dọa Từ Tiểu Thụ lần nữa đưa hai ngón tay ra.
Phó đại công tử hoàn toàn không thèm để ý, bắt lấy bả vai thiếu niên trước mặt, kích động nói:
"Thập Đoạn Kiếm Chỉ!"
"Vừa rồi ngươi dùng là Thập Đoạn Kiếm Chỉ có đúng không?!"
Trong mắt y tràn đầy chấn kinh, thầm nói một mình:
"Đúng, nhất định là nó!"
"Nhưng sao ngươi biết được Thập Đoạn Kiếm Chỉ của Đệ Bát Kiếm Tiên, với lại kiếm chỉ của ngươi... vậy mà không phải đồ dỏm!"
"Ngươi là hàng thật, ta đã nhìn ra!"
Từ Tiểu Thụ hoảng sợ, tên này bị đánh đến điên rồi?
"Không có khả năng, chuyện này sao có thể..."
Phó Hành nói một mình xong, lại phối hợp lắc đầu.
Làm một tên fan cuồng của Đệ Bát Kiếm Tiên, y rất thần tượng Thập Đoạn Kiếm Chỉ, nghiên cứu nhập vi.
Nhưng bởi vì vô cùng si mê, cho nên y mới có thể xác định, Thập Đoạn Kiếm Chỉ của Từ Tiểu Thụ, là thật!
Hai tay của y ôm đầu, trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng, sau khi kinh hô, trực tiếp bưng lấy gương mặt Từ Tiểu Thụ, trong mắt hóa thành vô tận khát vọng.
"Ca, thân ca ca!"
"Dạy ta, ta muốn học Thập Đoạn Kiếm Chỉ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận