Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 670: Tiểu Tử, Đã Lâu Không Gặp (1)

Thiên địa hoang tàn thê lương.
Khí tức hủy diệt màu xám đen cuồn cuộn ở trên không.
Sắc trời màu đỏ thậm chí không thể chiếu vào trong Linh Dung Trạch.
Thế nhưng, ánh mắt Từ Tiểu Thụ nhìn tới đầu tiên, chính là chỗ bả vai A Giới.
"Máu. . . ?"
Cho dù không quay người, tuy nhiên trong hình ảnh Cảm Giác truyền đến.
Mặc dù phần lưng A Giới đã khỏi hẳn, nhưng vết máu to lớn còn sót lại, vẫn khiến người ta giật mình không thôi.
Từ Tiểu Thụ thu hồi ành mắt.
"A Giới, chảy máu. . . "
Đây hình như là lần đầu tiên hắn nhìn thấy A Giới đổ máu?
Ngày thường, vô luận A Giới tao ngộ địch nhân cường đại đến cỡ nào, đều vẫn duy trì bộ dáng Chiến Thần.
Gặp yếu thì yếu, gặp mạnh càng mạnh.
Chân chính buông tay điên cuồng chiến đấu, có thể nói là thần cản sát thần!
Nhưng hôm nay.
Trải qua một đợt bạo tạc, Từ Tiểu Thụ mới nhìn thấy được một mặt khác của A Giới.
Nó, không phải vạn năng.
Gần giống như những gì mình đoán.
Nếu như không sử dụng lực lượng Thái Hư, chiến lực cao nhất của A Giới, hẳn ngang với Trảm Đạo.
Vừa rồi dưới sự kết hợp của hai loại lực lượng cực đoan, công kích bạo phá có thể diệt sát Trảm Đạo phổ thông.
Cho dù mạnh như A Giới, muốn bảo vệ không gian Nguyên Phủ an toàn, cũng không thể không bỏ ra đại giới.
"Ma ma?"
A Giới nghi hoặc kêu lên.
Tựa hồ không hiểu vì sao "ma ma" trở về, lại không có biểu hiện vui sướng giống như mình.
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Mang A Giới từ trong Thiên Huyền Môn ra, từng bước nhìn nó trưởng thành.
Hắn có thể cảm nhận được, linh trí của A Giới, đang nhanh chóng tăng trưởng.
Ngày thường tiếng kêu gọi không có chút tình cảm nào, giờ phút này nghe vào, phần vui sướng, hoang mang kia, lại rõ ràng đến thế!
"Ngươi vất vả rồi."
Nhẹ nhàng vỗ đầu A Giới, Từ Tiểu Thụ không có nhiều lời, chuyển mắt nhìn phương xa.
Cảnh sắc đã hoàn toàn khác với lúc hắn tiến vào lòng đất.
Thiên địa giờ phút này, phảng phất đã bị lật đổ.
Ngoại trừ bầu trời đen nhánh, cùng không gian một vài nơi đã được chữa trị, thì không còn gì khác.
"Hỏa chủng đâu?"
Đứng trong vùng không gian miễn cưỡng tính là an toàn, Từ Tiểu Thụ điều động Cảm Giác, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu của mình.
Rất nhanh, hắn đã tìm thấy.
Hỏa chủng màu ngà sữa đã hút đủ năng lượng, phát đất bay lên, giờ phút này, vậy mà không có chạy trốn giống như đại đa số linh vật khác.
Tương phản, nó cực kỳ nhu thuận phiêu phù ở trên không, im lặng phóng thích lực lượng.
"Không có chạy?"
Từ Tiểu Thụ hơi kinh ngạc.
Hỏa chủng nhìn như nhu thuận.
Nhưng nếu như kết hợp với tình cảnh tận thế trước mắt, liền biết được.
Thứ này cao điệu xuất thế, căn bản không có một chút liên quan gì tới hai chữ "nhu thuận".
Dù sao, Tẫn Chiếu Ngưng Đan Thuật không thể nào nổ toàn bộ Bạch Quật được.
Một thức này, chỉ có thể làm mồi lửa mà thôi.
Chân chính khiến cho trời long đất lở, là lực lượng của hỏa chủng, cùng với. . .
Cỗ lực lượng băng hàn kia!
"Ở bên đó sao rồi?"
Từ Tiểu Thụ đột nhiên nhìn về phía một bên khác.
Hắn nhớ lúc trước theo hỏa chủng phá đất bay lên.
Giữa thiên địa, tồn tại một cỗ lực lượng băng hàn có thể đối kháng với nó.
Quả nhiên.
Vừa nhìn qua, liền thấy được ở trên hư không vỡ vụn, có một hư ảnh cổ thụ cắm ngược vào trong thương khung, trên cây ngưng kết một đóa hỏa diễm màu xanh.
"Tam Nhật Đống Kiếp?"
Con ngươi Từ Tiểu Thụ co rụt lại, lập tức hiểu ra.
Đóa hỏa diểm màu xanh kia, nhất định là chí bảo Ngư Tri Ôn tôn sùng.
Thậm chí, nếu không phải mình khăng khăng chui xuống lòng đất.
Nói không chừng mục tiêu của Ngư Tri Ôn, sẽ là đóa lãnh diễm này!
Tam Nhật Đống Kiếp đồng dạng im lặng ở trên hư không.
Nó cùng hỏa chủng màu ngà sữa một trái một phải, giống như đang giằng co, phóng thích lực lượng bản thân.
Nhưng bất ngờ là, song phương đều không có xuất thủ.
"Thật giằng co?"
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ cổ quái.
Nhìn tới hai món chí bảo, hắn vậy mà cảm nhận được một loại cảm xúc chỉ nhân loại mới có.
Quá hoang đường!
"Không đúng."
"Mặc dù hai thứ kia không có nhân tính, thế nhưng lực lượng khủng bố như vậy, nói không chừng bên trong đã dưỡng dục ra một ít linh trí."
"Cho nên, chí bảo băng hỏa trời sinh tương khắc, sau khi va chạm, lại không có bên nào chịu nhượng bộ, nói cách khác chính là rời đi. . . "
"Tương phản, bọn chúng đều lưu lại nơi này?"
Từ Tiểu Thụ mừng rỡ.
Hắn sợ chuyện gì nhất?
Chính là hỏa chủng nhất phi trùng thiên, giống như danh kiếm Diễm Mãng không bị giam cầm, truy tìm tự do.
Nếu chuyện như vậy phát sinh.
Mình bởi vì bạo phá chậm trễ thời gian, lúc rời khỏi Nguyên Phủ, có lẽ ngay cả cái bóng của hỏa chủng cũng không tìm được.
Nhưng hiện tại. . .
"Hắc hắc."
"Hô hố!"
"Nhận kinh sợ, điểm bị động, +1."
Không gian dưới lòng bàn chân đột nhiên nhúc nhích.
Từ Tiểu Thụ giật nảy mình.
Hắn lập tức nghe thấy vài tiếng gầm thống khổ truyền đến.
Cho dù là gầm nhẹ, Từ Tiểu Thụ vẫn bị chấn động đến tê cả da đầu.
Cúi đầu, lập tức nhìn thấy Bạch Khô Lâu đang kiệt lực ngửa đầu lên.
"Nhận kháng cự, điểm bị động, +1."
Cảm Giác quét qua, giờ phút này hơn nửa người dưới Bạch Khô Lâu đã bị không gian loạn lưu thôn phệ, xé thành từng mảnh.
Lúc trước bạo phá oanh thân thể Vương Tọa lở loét.
Nhưng đây không phải nguyên nhân khiến nó mất đi chiến lực.
Mà là bởi vì thân thể của nó quá lớn, không có không gian bảo vệ, tiến vào không gian loạn lưu, không phút giây nào không bị giảo sát, cắt chém.
Mỗi một vết cắt, đều tương đương với không gian chi nhận oanh kích.
Loại tổn thương đến từ không gian, trên cơ bản không quan tâm phòng hộ vật lý.
Cho nên, dù nhục thân Bạch Khô Lâu có mạnh hơn.
Tiến vào không gian loạn lưu.
Cộng thêm thân hình lớn như vậy. . .
Chỉ có thể bất lực chờ chết
Cũng may A Giới nhỏ con, tìm được không gian an toàn tránh nạn.
"Rống!"
Tiếng rống giận dữ suy yếu vang vọng.
Từ Tiểu Thụ vội vàng che lỗ tai.
Hắn cười.
Hiện tại Bạch Khô Lâu chỉ còn phần đầu hoàn chỉnh, giờ phút này chiến lực gần như trở về không.
Cho dù sức khôi phục của Bạch Viêm siêu cường.
Thế nhưng Bạch Khô Lâu quá lớn.
Tốc độ khôi phục của nó, so với tốc độ thương thế xuất hiện, căn bản không cùng một cấp.
"Tiểu tử, dám truy sát ta? Đây chính là hạ tràng của ngươi!"
Từ Tiểu Thụ vui vẻ thoải mái, càn rỡ cười to: "Ta dùng một thức 'Tẫn Chiếu Ngưng Đan Thuật, nổ đến cha mẹ ngươi cũng không nhận ra."
Hắn nhớ lúc trước mình dùng Cảm Giác thăm dò tình cảnh bên trong thiên địa đại trận.
Kết quả, tên to con kia giống như quả phụ tắm rửa bị rình coi, trực tiếp từ Bạch Cốt Môn xông ra thiên địa đại trận, vòng quanh hơn nửa cái Linh Dung Trạch, truy sát hắn mấy canh giờ.
Là mấy canh giờ đó!
Có trời mới biết, Từ Tiểu Thụ hắn làm sao sống qua mấy canh giờ kia!
Khiêng Ngư Tri Ôn, một đường chạy trốn trong hiểm cảnh, mạo hiểm kích thích đến cỡ nào.
Nếu không phải trong đầu có bản đồ Bạch Quật. . .
Nếu không phải thời khắc mấu chốt Tiểu Ngư tỉnh lại. . .
Nếu không phải Trương phủ nhị lão trùng hợp tới đền mạng. . .
Nói không chừng giờ phút này Từ Tiểu Thụ hắn, đã bị tên to con kia băm thành thịt vụn!
"Gào cái gì mà gào, an tĩnh chút!"
Từ Tiểu Thụ đạp xuống dưới một cước.
Oanh một tiếng vang lên, xương cốt nứt gãy ở trên người Bạch Khô Lâu lập tức vỡ thành mảnh vụn.
Nhưng một chút vụn xương này đối với thân thể cường tráng của nó mà nói, căn bản chỉ là chín trâu mất một sợi lông, không đáng nhắc tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận