Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 486: Lại Nghe Ta Giảo Biện (2)

Lần này Từ Tiểu Thụ nghiêm túc.
Hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Thu Huyền, chậm rãi nói:
"Ta quả thật không rõ vì sao y lại muốn cứu ta, nhưng sự tình cùng loại, phát sinh trên người các ngươi, có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy đột ngột, thế nhưng phát sinh ở trên người ta, đây hẳn là chuyện đương nhiên."
Năm người khẽ giật mình.
Sau đó liền thấy Từ Tiểu Thụ đột nhiên chắp tay ngẩng đầu góc 45 độ, thần sắc phiền muộn.
"Nhớ lúc còn ở Linh Cung, bởi vì ta quá ưu tú, sớm luyện thành nhục thân Tiên Thiên, sau đó làm ra đại sự, được một vị đại năng coi trọng."
"Thời điểm Linh Cung bị tập kích, ta lại bởi vì quá ưu tú, không cẩn thận bộc lộ ra Tiên Thiên kiếm ý, cuối cùng thủ lĩnh đám người tập kích kia vậy mà chấp nhận từ bỏ mục đích ban đầu, muốn mang ta đi."
"Gần đây tranh đoạt danh ngạch Bạch Quật ở phủ thành chủ, ta cũng bởi vì quá ưu tú, bộc lộ ra thực lực linh trận, cho nên người nào đó, luôn tìm cách nhét ngọc thạch vào trong tay ta..."
Từ Tiểu Thụ nói xong, ánh mắt đột nhiên chuyển đến mặt Thủ Dạ.
Lần này, mặt mo của Thủ Dạ trực tiếp kéo dài.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Khục, ta cũng không muốn nói nhiều , nói đến đây, các vị hẳn đã minh bạch..."
Trên mặt Từ Tiểu Thụ lộ ra vẻ ngượng ngùng e lệ.
"Người quá ưu tú, sẽ rất dễ chiêu phong dẫn điệp."
"Có lẽ cả đời các vị khó mà hưởng thụ được loại cảm giác trên đường gặp Bá Nhạc này, nhưng các vị càng không thể hưởng thụ được, đó là Bá Nhạc quá nhiều, có đôi khi cũng là một loại thống khổ."
"Ta căn bản..."
Từ Tiểu Thụ vừa muốn nói tiếp, thế nhưng đột nhiên ngừng lại.
Hắn nhìn năm khuôn mặt đen như mực, tựa như có thể tản ra vô tận nguyền rủa, lập tức nuốt câu "Ta căn bản không có lựa chọn" vào lại trong bụng.
Có phải quá mức rồi hay không?
Bọn họ sẽ không đánh ta đấy chứ...
"Từ Tiểu Thụ!"
Một âm thanh đè nén, nghiến răng nghiến lợi vang lên.
Từ Tiểu Thụ lập tức liếc nhìn Thủ Dạ, hoảng hốt nói:
"Không phải chứ, là y bảo ta giải thích một phen."
Chỉ vào Thu Huyền, hắn tiếp tục nói:
"Hiện tại ta giải thích, các ngươi muốn làm gì? Ta là người bị hại, không thể đánh người!"
"Tỉnh táo!"
"Tỉnh táo!"
Thời khắc mấu chốt, vẫn là Phó Chỉ lão ca tương đối đáng tin cậy.
Ông ta lập tức lên tiếng khiến cho mấy người nhận lấy trào phúng bình tĩnh lại.
"Từ Tiểu Thụ rất đáng hận!"
Thu Huyền truyền âm.
Năm người trước mặt lập tức âm thầm "tạo nhóm" nói chuyện, thảo luận với nhau.
"Đúng, miệng lưỡi tên này dẻo quẹo, không có một lời đàng hoàng, căn bản không có thể tin."
Liễu Tinh đồng dạng không có ấn tượng tốt đối với Từ Tiểu Thụ, phụ họa nói.
Thế nhưng ba người còn lại đồng thời trầm mặc.
Lúc này âm dương hộ pháp thấy ngay cả Thủ Dạ luôn phản đối Từ Tiểu Thụ cũng không nói, không khỏi thất kinh.
Trầm ngâm một lát, Phùng Mã rốt cuộc lên tiếng.
"Có lẽ, gia hỏa này, không phải đang nói láo."
"Hả?"
Âm dương hộ pháp đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Phùng Mã.
"Các ngươi không có ở sảnh tiếp khách, đương nhiên không rõ thực lực chân chính của tiểu tử này..."
Thời điểm Phùng Mã nói ra lời này, cảm thấy cả người rất không tốt.
Nhưng mà Thủ Dạ không nói, mình nhất định phải đứng ra.
"Nếu như Từ Tiểu Thụ không xuất hiện, ta có nằm mơ cũng không ngờ tới."
"Tông Sư chi thân trong truyền thuyết, Kiếm Tông Cổ Kiếm Tu, linh kỹ siêu tuyệt có thể miếu sát Tông Sư, cộng thêm lực sát thương luyện đan chi đạo có một không hai..."
"Sẽ cùng tụ hội ở trên người một người!"
Két một tiếng, âm dương hộ pháp cùng Phó Chỉ, hoá đá tại chỗ.
"Ngươi, có ý gì?"
Bọn họ nhìn qua Từ Tiểu Thụ, bờ môi khẽ trương, sửng sốt không khép lại được.
"Nhận chất vấn, điểm bị động cộng 3."
Phùng Mã lắc đầu thở dài:
"Chính là chuyện các ngươi cảm thấy khó mà phát sinh nhất kia."
"Không sợ nói cho các ngươi biết, vừa rồi gia hỏa này nói, đã rất khiêm tốn rồi."
"Hắn cũng không phải nhục thân Tiên Thiên, cũng không phải Tiên Thiên kiếm ý."
"Chỉ sợ các ngươi không tin, tên tiểu tử này tại hai phương diện kia, kỳ thật đều đã đạt đến cấp bậc Tông Sư."
Ba người chỉ cảm thấy cái cằm kém chút bị một lời của Phùng Mã tháo xuống.
Từ Tiểu Thụ cuồng ngạo tự phụ, đắc chí...
Ngươi nói với chúng ta, vừa rồi hắn thật ra là đang khiêm tốn?
"Nhận chất vấn, điểm bị động cộng 3."
Thủ Dạ vỗ vỗ bả vai Phùng Mã, bất đắc dĩ nói bổ sung:
"Ngươi đi sớm, không có xem được phần sau."
"Gia hỏa này, thật muốn tính, kỳ thật còn phải tăng thêm một cái Linh Trận Tông Sư, thậm chí còn có khả năng là Linh Trận Đại Tông Sư."
Duang!
Lần này, âm dương hộ pháp đứng không vững nữa.
Thân thể hai người lảo đảo một cái, kém chút ngã oặt tại chỗ.
Nói đùa đấy à!
Những thứ các ngươi mới vừa nói, con hàng Từ Tiểu Thụ kia đều đã luyện thành?
Cho dù đời trước tu luyện từ trong bụng mẹ, cũng không thể nhanh đến như vậy!
Sau khi âm dương hộ pháp biết được mọi chuyện, lại nghĩ đến vừa rồi Từ Tiểu Thụ đột phá tu vi đến Nguyên Đình cảnh đỉnh phong.
Có thể lý giải.
Hoàn toàn có thể lý giải.
Tu vi Nguyên Đình cảnh, kỳ thật đột phá như thế đã là nhanh lắm rồi.
Người trước mặt phải là Hậu Thiên, thậm chí căn bản không có chút tu vi, mới có càng nhiều thời gian đi nghiên cứu mấy cái đại đạo thượng vàng hạ cám khác.
"Cho nên..."
"Lời nói của Từ Tiểu Thụ, có lẽ thật không giả, kiếm khách lôi thôi kia có lẽ thật chỉ nhìn trúng tư chất kiếm đạo của hắn, cho nên muốn giúp một tay, kết một cái thiện duyên."
"Sau này nếu như có cơ hội, thu về môn hạ?"
Thu Huyền lắp bắp nói.
Thủ Dạ không nói.
Mặc dù không muốn thừa nhận.
Nhưng nói thật, lúc đó nhìn thấy Từ Tiểu Thụ lộ ra thiên phú trác tuyệt... không phải mình cũng muốn tìm cách kéo hắn vào trong tổ chức Hồng Y đấy sao?
Hơn nữa còn không chỉ một lần.
"Hắn quả thật nói không sai."
Phó Chỉ gật đầu, kết thúc lần giao luận này.
Ông ta rất muốn lại bổ sung một câu:
"Các ngươi sai, Từ Tiểu Thụ thật ra là truyền nhân nắm giữ "Dệt thuật", mà "Dệt thuật" lại cùng cấp bậc với "Thiên Cơ Thuật", hẳn đến từ Thái Hư thế gia."
Nhưng mà, quên đi.
Mắt thấy trái tim nhỏ của mấy người xung quanh đã sắp không chống đỡ nổi, Phó Chỉ đành im lặng ngậm ngùi.
Tóm lại phải có một người tiếp nhận càng nhiều.
Các ngươi không tiếp nổi bạo kích, để ta một mình âm thầm gánh lấy là được.
Ai bảo ta là thành chủ của các ngươi?
Chung quy vẫn phải gánh lấy trách nhiệm...
"Ngươi nói tiếp."
Kết thúc thảo luận, Thủ Dạ lần nữa nhìn về phía Từ Tiểu Thụ, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Nhưng lúc này, kỳ thật ngay cả ông ta cũng không phát hiện được, sau khi nghe một loạt chuyện ngoài lề, Từ Tiểu Thụ đã thành công tạo thành nền mống khiến cho mọi người tin tưởng.
Cho dù ở trên ý thức chủ quan của ông ta, vẫn cho rằng có lẽ Từ Tiểu Thụ sẽ nói láo.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 4."
"Nhận khâm phục, điểm bị động cộng 3."
Cột tin tức rốt cuộc dừng xoát bình phong.
Từ Tiểu Thụ ổn đỉnh tâm thần, biết thời điểm mấu chốt nhất đã tới.
Nếu như nói sai, một phen công phu vừa rồi, sẽ toàn bộ đổ sông đổ biển.
"Nói tới đâu rồi?"
"Đúng, chính là Trương Thái Doanh phái sát thủ đi giết ta."
Từ Tiểu Thụ dừng một chút, để bọn họ hòa hoãn tinh khí thần, lúc này mới tiến vào chính đề nói:
"Ta nhìn cũng không giống người sẽ nhẫn nhục chịu đựng đi, cho nên, ta cũng muốn giết gã."
Đám người két một cái, kém chút lại bị Từ Tiểu Thụ tao gãy mất eo.
Ngươi chỉ là một tên Tiên Thiên, lại dám mưu tính Vương Tọa?
Thế nhưng vừa nghĩ đến một phen thảo luận vừa rồi.
Ngô, có thể lý giải, có thể lý giải...
Thu Huyền nhìn về phía chân trời, đôi mắt có chút thất thần.
Gã cùng Trương Thái Doanh giao phong qua mấy lần, kỳ thật chưa từng chiếm được thượng phong.
Nhưng tên kia vậy mà chết như thế...
"Ừm, chết không oan, chết không oan..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận