Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 675: Con Mắt (3)

"Mưu đồ. . . "
Trong âm thanh nỉ non của Hôi Vụ Nhân, tựa hồ có vị đắng chát nhàn nhạt, nó đột nhiên ngửa đầu, tức giận khiển trách, "Ta muốn lấy Tam Nhật Đống Kiếp, ta muốn cầm Tẫn Chiếu Nguyên Chủng, ta muốn đi ra ngoài!"
"Tẫn Chiếu Nguyên Chủng?"
Từ Tiểu Thụ lực chú ý bị cái tên này hấp dẫn.
Hắn âm thầm liếc qua hỏa chủng màu ngà sữa.
Tẫn Chiếu Nguyên Chủng. . .
Nguyên lai đây là tên của ngươi.
"Xem ra, ngươi muốn độc chiếm hai kiện bảo bối kia, cho nên mới muốn giết ta!"
"Hiện tại phát hiện có A Giới, ngươi không giết được ta, chỉ có thể chia sẻ bảo vật với ta, không cam lòng?"
"Còn nữa, ra ngoài. . . "
Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình đã ngộ được điểm gì, hắn cưỡng ép bản thân trấn định, trên mặt tự nhiên, thở dài nói: "Ngươi cũng không tệ lắm, xem ra cũng phát hiện, ngươi bị người giam cầm."
"Hả?"
Hai chữ "Giam cầm" vừa ra.
Quả nhiên, Hôi Vụ Nhân lập tức thoát ly trạng thái cảm thán.
Nó có chút kinh nghi: "Nguyên lai ngươi cũng biết mình đã bị nhố lại rồi?"
"Xùy, còn phải nói."
Từ Tiểu Thụ đạm mạc lắc đầu, chắp tay sau lưng, dạo bước bồi hồi.
Ánh mắt liếc nhìn bốn phía, thuận miệng nói: "Là y?"
Sương mù xám trên trời cuộn trào mấy lần, sau đó ngưng tụ thành thực thể.
Thân hình Hôi Vụ Nhân xuất hiện ở phía trên.
Tuy thân thể không có động tĩnh gì, nhưng sương mù xám xung quanh cuồn cuộn, hiển nhiên nó đang cực kỳ tức giận.
"Biến thái đáng chết, ngươi hãy cầu trời đừng để ta ra được, nếu không ta sẽ cho ngươi biết thống khổ chân chính có mùi vị như thế nào!"
"Để ngươi truy. . . "
Hôi Vụ Nhân ngẩng đầu, hằm hằm nhìn thiên khung.
Từ Tiểu Thụ thuận mắt nó nhìn theo, lại không nhìn ra một chút manh mối nào.
Nhìn gì thế. . .
Gia hỏa này, cũng bị giam cầm rồi?
Nhưng mà, biến thái, hẳn là nam tử váy đỏ lúc trước mình nhìn thấy.
"Giam cầm. . . "
"Cho nên, thực lực tên kia mạnh như vậy, ngay cả Hôi Vụ Nhân cũng có thể giam cầm?"
"Mà địa điểm giam cầm, đừng nói, chính là vùng không gian này?"
Từ Tiểu Thụ suy luận, có chút không thể nào tin.
Hoàn cảnh xung quanh chân thật như thế.
Sao có thể là ngục giam nhốt mình cùng Hôi Vụ Nhân?
Nếu không phải "giam cầm". . .
Cột tin tức nhắc nhở, không thể nào sai được!
"Ma ma. . . "
A Giới thấy Hôi Vụ Nhân xuất hiện, hồng quang trong nháy đại tác, muốn nhào tới.
"Ấy ấy ấy."
Từ Tiểu Thụ lập tức lấy lại tinh thần. ấn nó xuống.
Đánh gì mà đánh!
Hiện tại tình huống không rõ ràng.
Lão tử còn chưa mò ra được, ngươi đánh cái rắm!
"Đừng đánh, đừng đánh."
Trấn an A Giới xong, Từ Tiểu Thụ nhìn về phía Hôi Vụ Nhân, nói: "Hiện tại chúng ta là châu chấu cùng đứng trên một sợi dây, ngươi tạm thời không giết ta được, không cần phải phí công vô ích."
"Ta chỉ hỏi ngươi một câu. . . "
Từ Tiểu Thụ dừng một chút, ánh mắt ngưng trọng, thần sắc nghiêm túc, nói: "Tu vi thế nào?"
"Trảm Đạo đỉnh phong."
Hôi Vụ Nhân liếc mắt nhìn A Giới đang rục rịch, tức giận nói.
Nó cũng không muốn đánh.
Từ Tiểu Thụ quả thật nói không sai.
Lần trước hai người xuất thủ, là vì một cái Sinh Mệnh Linh Ấn, đồng thời cũng là do Hôi Vụ Nhân cảm thấy Từ Tiểu Thụ có khả năng ảnh hưởng đến Mạc Mạt.
Cho nên, nó muốn giết người.
Nhưng lần trước không lấy được bảo vật, cũng không giết được người.
Phóng tới hiện tại, cừu hận cũng không có sâu như vậy.
Về phần bị đánh đến hôn mê. . .
Đây đúng là sỉ nhục.
Nhưng trước mắt, phần sỉ nhục này, không bằng bị một tên Trảm Đạo vây khốn, khiến cho người ta tâm phiền ý loạn.
"Trảm Đạo đỉnh phong, Cửu Tử Lôi Kiếp?"
Trong lòng Từ Tiểu Thụ khẽ động.
Hắn nghe nói qua Cửu Tử Lôi Kiếp.
Nghe nói đây là lạch trời Trảm Đạo nhất định phải vượt qua.
Trọn vẹn chín lần độ kiếp nghịch thiên, thành công liền có cơ hội kham phá Thái Hư, nắm giữ lực lượng Thái Hư.
Kế tiếp hóa thân nhục thể phàm thai, có tư cách tiếp xúc Thánh đạo, trùng kích Thánh Thể.
Nhưng thất bại. . .
Cho dù chỉ một lần, nhẹ thì trọng thương, tu vi bị phế, nặng thì thân tử đạo tiêu!
Cho nên, dù là Trảm Đạo, cũng có rất ít người dám độ Cửu Tử Lôi Kiếp.
Nhưng mà, người giam cầm bọn họ. . .
"Cửu Tử Lôi Kiếp, vượt qua toàn bộ?"
Từ Tiểu Thụ không dám tin tưởng.
Hôi Vụ Nhân gật đầu.
"Cho dù không phải toàn bộ, chí ít cũng đến tam kiếp cuối cùng, lấy thực lực của y, thành công không khó."
"Nếu như là trước kia, gia hỏa này bất quá chỉ ỷ vào bản thân vượt qua Cửu Tử Lôi Kiếp, nắm giữ một chút lực lượng không gian, phong nơi này vào trong linh khí."
"Nhưng hiện tại, dựa vào trạng thái của ta, muốn ra ngoài. . . "
Hôi Vụ Nhân cúi đầu xuống, phiền muộn thở dài: "Có chút khó khăn."
"Phong ấn không gian vào trong linh khí?"
Từ Tiểu Thụ nghe cũng chưa từng nghe thấy.
Thủ đoạn như vậy, không phải một tên Luyện Linh Sư gà mờ như mình có thể tưởng tượng.
Nhưng mà, nghe ngữ khí của Hôi Vụ Nhân.
Nếu là thời kỳ toàn thịnh, con hàng này căn bản không sợ nam tử váy đỏ?
"Khá lắm. . . "
"Cũng không biết nó khoác lác, hay là thật. . . "
Từ Tiểu Thụ âm thầm nghĩ đến.
Lườm Hôi Vụ Nhân một chút, thò đầu ra nhìn, nói: "Mặc dù ta nhận ra quy tắc phiến thiên địa này có chút không đúng, nhưng giam cầm. . . "
Hắn thuận miệng hỏi ra nghi hoặc ở trong lòng: "Giam thế nào?"
Hôi Vụ Nhân liếc nhìn thiếu niên bên dưới.
Quy tắc?
Dựa theo đạo lý mà nói, chỉ cần mình liếc qua, liền có thể nhìn ra tu vi con hàng này mới đúng.
Nhưng nhìn một hồi, lại không nhìn ra cái gì.
Loáng thoáng, chỉ có thể thông qua khí tức thiên đạo xung quanh, xác định hắn chưa đạt tới Tông Sư.
Nhưng Tiên Thiên. . .
Sao có thể cảm nhận được quy tắc thiên đạo thay đổi, biết mình bị "giam cầm"?
Mặc dù trước kia bị Từ Tiểu Thụ đè xuống đất ma sát, nhưng kỳ thật trên bản chất, Hôi Vụ Nhân vẫn rất thưởng thức tên thiếu niên này.
Chí ít, trong thế hệ đồng lứa Mạc Mạt từng tiếp xúc qua.
Kẻ trước mắt này, tuyệt đối xếp hạng đầu.
"Có lẽ. . . "
Hôi Vụ Nhân híp mắt trầm tư, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.
"Tiểu tử, ngươi có thể cảm giác được quy tắc thay đổi đã không tệ."
"Muốn nhìn?"
"Ngươi không nhìn thấy."
"Mảnh thiên địa này, kỳ thật chỉ là một tờ giấy nào đó trong linh khí cổ tịch."
Hôi Vụ Nhân cảm thán một tiếng, "Về phần ngươi và ta, đều là tù nhân bị khốn bên trong. . . "
"Hửm?" Từ Tiểu Thụ nghe thế, đột nhiên ngắt lời, "Ta không nhìn thấy, chẳng lẽ ngươi có thể nhìn thấy?"
"Ngươi đang đùa ta?"
Hôi Vụ Nhân xùy cười, hai tay xẹt qua, một mảnh sương mù phong ấn trực tiếp phong cấm quy tắc chân trời.
Bầu trời không còn màu đỏ nữa.
Thiên cơ hoàn toàn biến mất.
Hư không xuất hiện một cái lỗ thủng lớn.
Từ Tiểu Thụ ngẩn đầu nhìn, phát hiện phía trên thương khung, đột nhiên xuất hiện một viên thiên thể?
"Không, không phải thiên thể!"
"Đó là. . . "
"Con mắt?"
Từ Tiểu Thụ kinh hãi.
Chuyện này. . .
Nam tử váy đỏ đang ở bên ngoài, dùng mắt nhìn chăm chú nhất cử nhất động ở bên trong?
Không thể không nói, một màn này quả thật rung động lòng người.
Ngay lập tức, Từ Tiểu Thụ nhớ đến một màn trước khi huyễn cảnh Tinh Thông Dệt kết thúc.
Lúc đó.
Thời điểm thế giới sụp đổ.
Cũng có một bàn tay vô cùng to lớn, ở phía sau màn thao túng hết thảy.
"Cho nên, kỳ thật trong nháy mắt bạo phá bắt đầu, nam tử váy đỏ đã phong phương không gian này, thậm chí bạo tạc. . . vào trong cổ tịch của y?"
Từ Tiểu Thụ vô cùng kinh hãi.
"Không sai."
Hôi Vụ Nhân gật đầu, tiếp tục nói: "Nhưng lấy thực lực của y, khẳng định không thể hoàn toàn phong cấm, nhiều nhất chỉ là chuyển đại bộ phận uy lực bạo tạc vào, bảo đảm an toàn bản thân ở bên ngoài."
"Làm như vậy tuy có thể dịch chuyển tổn thương, nhưng vấn đề là không gian thiên đạo hỗn loạn, y không dám tùy tiện nhúng tay, nếu không rất có thể tự mình thương mình."
"Cho nên, muốn lấy bảo vật, muốn động tay động chân với chúng ta, ít nhất phải chờ đến khi không gian nơi này không phục lại."
"Hiện tại, ngay cả bảo vật y cũng không dám cầm, chỉ có thể nhìn chằm chằm như thế."
Từ Tiểu Thụ đã hoàn toàn minh bạch.
Đây không phải nói, mặc dù nam tử váy đỏ bên ngoài giam cầm mình.
Nhưng đồng thời cũng lưu cho mình thời gian lấy bảo vật?
"Vậy chẳng phải ra ngoài rất đơn giản hay sao?" Hai mắt Từ Tiểu Thụ sáng lên.
"Đơn giản?"
Hôi Vụ Nhân bị chọc cười.
Giờ phút này ngay cả ta cũng không có biện pháp nào, ngươi còn dám nói đơn giản?
"Ngươi đùa đấy à?"
"Nhận chất vấn, điểm bị động, +1."
Bạn cần đăng nhập để bình luận