Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 162: Sau Đó

Hoàng kim cự nhân đứng ở giữa Sâm La Bí Lâm, cho dù là cây cổ thụ cao nhất to nhất, cũng chỉ miễn cưỡng đứng tới eo người khổng lồ.
Đất đai bừa bộn, hố sâu khắp nơi, tình cảnh vô cùng thảm thiết.
Sở dĩ Từ Tiểu Thụ dừng công kích cuồng bạo lại, là bởi vì Hôi Vụ Nhân đã hoàn toàn biến mất, trong mắt chỉ có khuôn mặt Mạc Mạt.
Hai cái cự thủ nhẹ nhàng nâng lên, huyết đồng dần dần khôi phục nhân tính.
"Đây là..."
Nhìn huyết nhân trong tay, Từ Tiểu Thụ thanh tỉnh lại một chút.
Hắn không biết đã phát sinh chuyện gì, sau khi chủ động câu thông cỗ ý thức cuồng bạo kia, mọi thứ liền thay đổi.
Tàn phá bừa bãi, bạo nện bạo quẳng...
Dục niệm cuồng bạo nguyên thủy chiếm cứ toàn bộ tâm trí, điều khiển tất cả hành động của hắn.
Cố gắng liên hệ tình huống hiện tại với tình trạng lúc trước, không khó phỏng đoán mình đã bị Hôi Vụ Nhân đâm mấy kiếm chí mạng, sau đó phát động hiệu quả thức tỉnh Cuồng Bạo Cự Nhân.
Tiến nhập trạng thái mắt đỏ, trực tiếp bạo quẳng Hôi Vụ Nhân?
Hiệu quả thức tỉnh có hơi bạo lực, đồng thời cũng rất độc a!
Còn sẽ đánh mất lý trí?
Từ Tiểu Thụ có chút bất mãn, nếu như không thể bảo trì trạng thái lý trí, vậy kỹ năng bị động này còn làm được cái gì, vạn nhất ngộ thương...
Ngô, cũng không thể nói là hoàn toàn vô dụng được...
Hắn nhìn hố sâu trên mặt đất rơi vào trầm tư.
Bỗng nhiên, một trận cảm giác mệt mỏi ập tới, Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy thân thể run lên, kim quang vỡ vụn, hắn lần nữa khôi phục hình thái bình thường, ôm Mạc Mạt từ trên trời rơi xuống.
Hai người đồng loạt co quắp ngã trên mặt đất, Từ Tiểu Thụ là mệt mỏi, Mạc Mạt là bất tỉnh... ách, đã chết rồi sao?
Công kích táo bạo như vậy...
Lúc này sự đáng sợ của Sinh Sinh Bất Tức cấp Tông Sư được thể hiện rõ ràng ra, theo lý thuyết Từ Tiểu Thụ trải qua một phen chiến đấu, nhất định sẽ tiến vào "mềm nhũn kỳ" rất dài.
Kết quả kỹ năng bị động vận chuyển, không đến mấy hơi hắn đã miễn cưỡng khôi phục năng lực hành động, cảm giác chiến lực lại về.
Từ Tiểu Thụ không nghĩ nhiều, lập tức duỗi ngón tay thăm dò hơi thở Mạc Mạt, quả nhiên, không cứu nổi...
Ui?
Hình như có tiếng tim đập yếu ớt?
Hắn tiến lại gần, chỗ ngực Mạc Mạt tựa hồ có hơi chập trùng, nhưng thật lâu mới có nhấp nhô nhẹ một cái, không chú ý sẽ không thấy được.
"Theo lý thuyết không có khả năng còn sống, phía dưới công kích như vậy..."
Sau khi Từ Tiểu Thụ biến nhỏ, rơi xuống hố sâu do mình đánh ra, lúc này mới biết được công kích của Cuồng Bạo Cự Nhân đáng sợ đến nhường nào.
Tông Sư chi thân cộng thêm Cuồng Bạo Cự Nhân, hiệu quả này, thật sự có thể một quyền một tiểu bằng hữu!
Trên mặt đất, dù là quyền ấn nhỏ nhất, cũng giống như tao ngộ qua thiên thạch oanh kích, chiều rộng hơn mười trượng, sâu mấy trượng...
Khó có thể tưởng tượng Hôi Vụ Nhân đã tao ngộ kinh khủng như thế nào.
Có lẽ, nó đã cầu xin tha thứ qua...
Dù sao Từ Tiểu Thụ không nhớ nổi.
Lực lượng thân thể lại khôi phục một chút, hắn vội vàng điều động linh nguyên kiểm tra thân thể Mạc Mạt.
Nếu như chết thật, vậy cũng không có cách nào.
Cho dù Hôi Vụ Nhân dùng thân thể Mạc Mạt, nhưng chiến đấu sinh tử, quyền cước không có mắt, Từ Tiểu Thụ hắn đã nương tay ở đợt công kích đầu tiên rồi.
Hắn không có thẹn với lương tâm.
Nếu như còn có thể cứu, Từ Tiểu Thụ không ngại tương trợ một tay.
Các loại linh kỹ kỳ lạ của Hôi Vụ Nhân quả thật khiến hắn được mở rộng tầm mắt, không giống đồ vật Luyện Linh Sư phổ thông có thể tiếp xúc đến, lai lịch con hàng này tuyệt đối không nhỏ.
Nó... đã chết rồi sao?
Từ Tiểu Thụ ôm tâm lý hoài nghi.
Mạc Mạt chưa chết, Hôi Vụ Nhân tuyệt đối sẽ không bỏ mình dễ dàng như vậy, rất có thể đã bị đánh về nguyên hình, lần nữa ẩn nấp rồi.
Hơn nữa nhìn tình huống sinh cơ của cô nương này, không giống cường ngạnh sống sót dưới công kích của Cuồng Bạo Cự Nhân, mà là ở thời khắc cuối cùng miễn cưỡng phong ấn một chút xíu sinh cơ, chờ đợi người khác cứu viện.
Về phần người cứu viện...
"Hừ, gia hỏa này tính toán tốt thật!"
Từ Tiểu Thụ lập tức nghĩ thông suốt.
Nếu như Hôi Vụ Nhân chưa chết, nó tuyệt đối sẽ cược vào quan hệ giữa mình với Mạc Mạt, cược mình sẽ không xuất thủ giết người, ngược lại sẽ cứu nàng.
Có cứu hay không?
Từ Tiểu Thụ do dự, nếu như cứu sẽ có thêm một cái mầm tai vạ, hắn không cảm thấy ngày sau mình sẽ được báo ân.
Nhưng nếu không cứu...
Cảm Giác nhìn thấy Sinh Mệnh Linh Ấn rơi trên mặt đất, Từ Tiểu Thụ suy nghĩ một chút, nhặt thứ này lên, sau đó đặt lên trên bụng Mạc Mạt.
Hắn ân oán rõ ràng, Mạc Mạt cho hắn cảm giác dịu dàng như nước, đoán chừng cũng không phải đồng đạo với gia hỏa kia.
Vì giết một tên ác nhân mà phải kéo theo một sinh mệnh thiện lương, Từ Tiểu Thụ tự không làm được.
Huống chi...
"Con mẹ nó, nếu ngươi còn dám ra, lão tử sẽ lần nữa đánh ngươi trở về, ngươi có tin hay không?!" Từ Tiểu Thụ chỉ vào cánh tay phải Mạc Mạt mắng.
Không có phản ứng...
Hắn cười.
Đã có thể đánh thứ này về một lần, liền sẽ có lần thứ hai, hơn nữa đoán chừng gia hỏa này nguyên khí đại thương, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ra được.
Lần sau xuất hiện, nó có mạnh hơn hay không thì hắn không biết, nhưng Từ Tiểu Thụ không cho rằng mình sẽ giậm chân tại chỗ.
"Bại tướng, không đủ gây sợ!" Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ, cảm thấy câu nói này cực kỳ có khí thế.
Đợi đến khi Mạc Mạt tỉnh táo lại, liền có thể hỏi thăm tình huống một chút.
Hy vọng đừng biến thành người thực vật...
Từ Tiểu Thụ lắc đầu tiếc hận, bị loại lão gia gia này quấn lên, có lẽ là một phần cơ duyên, nhưng cũng có lẽ là một cái mầm tai họa ẩn tàng.
Nếu như Hôi Vụ Nhân có ác ý, Mạc Mạt nhất định không thể gây ra chút gợn sóng nào, có lẽ cả đời phải sống dưới sự điều khiển của người khác.
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến giao diện màu đỏ của mình...
Thứ này sau khi Thương Long nhập Nguyên Đình, cường thế tàn sát, có lẽ, nó cũng có linh trí?
Vậy mình cũng đang sống dưới sự điều khiển của người khác?
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ ngây ngẩn cả người.
Những thứ mình tao ngộ phảng phất giống như được vận mệnh an bài, dấu vết như có như không, không thể nào lần theo được.
Hắn tự giễu cười, đây là bị thuyết "lồng giam" của Tang lão tẩy não rồi, nào có nhiều ngoài ý muốn và điều khiển như vậy?
Lắc lắc đầu bài trừ tạp niệm, Từ Tiểu Thụ móc ra một đống Xích Kim Dịch nuốt vào bụng, thương thế trên cơ bản đã được khôi phục hoàn toàn.
Hắn suy nghĩ một chút, cũng đút cho Mạc Mạt một ngụm.
"Ài, làm sao yếu như vậy, đánh xong một trận liền nằm xuống, một chút sức chiến đấu cũng không có..." Từ Tiểu Thụ không khỏi đậu đen rau muống.
Sinh mệnh tràn bầy bắt đầu tiến nhập xương cốt gân mạch, keng keng rung động.
Hắn nhìn qua khí hải của mình, linh nguyên khôi phục hơn phân nửa, cảnh giới sau trận chiến này được nện vững hơn rất nhiều.
Từ Tiểu Thụ hài lòng cười, đây chính là bay liên tục.
Hiện tại Hôi Vụ Nhân lại tới, hắn cũng có sức đánh một trận, hoàn toàn không sợ.
Đúng là càng ngày càng mạnh...
"À phải rồi, còn một người đâu?"
Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên nghĩ đến Mộc Tử Tịch, khi đó Thương Long nhập thể, hắn cưỡng ép ném tiểu cô nương này ra ngoài.
Thân thể nhỏ bé nhu nhược kia, sẽ không ngã chết đấy chứ?
Hiện tại phạm vi của Cảm Giác vô cùng lớn, Từ Tiểu Thụ thô sơ giản lược tìm kiếm, liền tìm thấy Mộc Tử Tịch ở ngoài trăm thước, không khỏi ngạc nhiên.
Lúc này thân cành trong rừng cây phụ cận đều trụi lủi, bởi vì bị Từ Tiểu Thụ quẳng nát, hắn nhìn thấy tiểu cô nương đang bị treo ngược ở trên một chạc cây.
Chân bị nhách cây hình chữ Y kẹp lại, ngăn nàng rơi xuống đất.
Phần lưng phản cung, đầu hướng xuống, song đuôi ngựa rủ xuống, nước bọt trong miệng trực tiếp chảy đến hốc mắt...
"Khò phì phì ! ".
Nàng tựa hồ ngủ thiếp đi, trong mộng đang gặm thứ gì, tay nhỏ sờ soạng tiên dịch ngoài miệng, lại lần nữa rủ xuống, lắc lắc...
Từ Tiểu Thụ hóa đá.
Thảo, ta chiến đấu kịch liệt như vậy, ngươi lại ngủ thiếp đi?
Tâm bao lớn?!
Hơn nữa nhìn tư thế ngủ này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận