Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 257: Tham Thần Mất Rồi

Gió đìu hiu thổi, người đìu hiu run.
Rừng núi hoang vắng, trong bụi cỏ rậm rạp, có một đôi nam nữ.
Hai người đều khoát một thân áo bào xám, nam bình thường không có gì lạ, không cần nhiều lời.
Chủ yếu là thân thể người nữ quá nóng bỏng, khoát một bộ trường bào rộng rãi lại có cảm giác như đang mặc đồ bó, có thể khiến cho người nhìn chảy máu mũi.
"Tham Thần đâu?"
Sắc mặt nữ tử không tốt lắm, trong tay nàng cầm một đóa linh hoa màu xanh biếc.
Nếu như Từ Tiểu Thụ ở đây, có thể nhận ra một chút, đây là linh dược Tiên Thiên đỉnh phong, Đằng Xà Mạn Nhãn.
Nó là một loại linh dược cổ quái bao gồm độc tính siêu cường cùng sinh mệnh lực bàng bạc, dùng tốt liền có thể giết chết địch nhân, dùng không tốt liền chết chùm cả hai.
Dưới chân nữ tử, là đầu của một con đại mãng dài hơn mười trượng.
Mãng xà đã chết, linh dược đương nhiên là cướp từ trong tay nó.
Toàn thân nam tử áo bào xám đều đang run rẩy, tựa hồ có chút hoang mang lo sợ.
"Tham Thần... nó, không thấy nó đâu..."
"Phế vật!"
Nữ tử trừng trừng mắt hạnh, hỏa khí trong lòng trong nháy mắt xốc áo bào lên, đôi chân co dãn kinh người ẩn hiện, rầm một tiếng, trực tiếp đá nam tử bay ra mấy trượng, đầu rơi máu chảy.
"Sinh Huyền Đan đâu! Không phải ta bảo ngươi không được để nó đói rồi sao?"
Giọng nói của nàng táo bạo.
"Sinh Huyền Đan... không đủ..."
Nam tử sợ hãi rụt rè, bưng lấy cái trán đang phun máu đứng dậy, trong nháy mắt thương thế tự hành hồi phục.
Y giải thích nói:
"Tham Thần, thực sự quá tham ăn, sau ngươi đi không lâu, Sinh Huyền Đan liền không đủ cho nó ăn..."
Phanh!
Bông tuyết phóng đại ở trong mắt, nam tử lần nữa bị đá vào lòng đất.
"Phế vật, phế vật, phế vật!"
Nữ tử tức giận mắng liên thanh, đi qua đi lại.
Sao nàng không biết khẩu vị của Tham Thần rất lớn? Nàng đến đây cũng là vì kiếm thêm đồ ăn cho nó.
Nhìn Đằng Xà Mạn Nhãn trong tay, nữ tử trầm mặc.
Nếu như mình có thể nhanh hơn, cố gắng hơn, Tham Thần liền sẽ không rời đi?
"Nó đi đâu?"
Nữ tử hỏi.
"Không, không biết..."
Nam tử khúm núm trả lời, nhìn sắc mặt nữ nhân lần nữa trắng xanh, như muốn ra chân, liền dùng tay che mông:
"Có lẽ, vào thành..."
"Vào thành? !"
Âm thanh cao vút chói tai trực tiếp dọa nam tử ôm đầu ngồi xuống, nữ tử không thể tin nói:
"Ngươi xác định?"
"Không xác định, nhưng khả năng rất lớn..."
"Phế vật!"
Nữ tử nâng chân dài đến giữa không trung, lại không có hạ xuống, "Tòa thành nào?"
Thần sắc nam tử buông lỏng, giảm phòng bị.
"Thiên Tang thành."
Phanh!
Phanh phanh phanh!
Liên hoàn cước cường độ cao khiến mặt đất nứt ra, bụi đất tứ tung, nam tử ngã vào trong vũng máu, thân thể đã bị đá thành khối vụn loạn thất bát tao.
"Phế vật, rác rưởi!"
"Bảo ngươi làm ít chuyện cũng không xong, lưu ngươi làm gì?"
"Tham Thần đi, phía trên truy trách xuống, ngươi ta đảm đương nổi? Phế vật! Thật phế!"
Mấy khối vụn trên mặt đất bỗng nhiên hóa thành huyết thủy, hợp lại cùng nhau, sau đó huyễn hóa ra hình người.
"Tỷ tỷ..."
"Đừng gọi ta là tỷ tỷ! Ta không có đệ đệ như ngươi!"
"Khà khà..."
âm thanh nam tử hoàn toàn biến dạng, tiếng cười lạnh lẽo đến đáng sợ, "Tỷ tỷ? Nếu không phải ngươi là tỷ tỷ ta, ta..."
Phanh!
Chân dài lần nữa quất bổ, huyết thủy vừa ngưng thành nhân dạng lại tung tóe.
"Hừ? Ngươi còn học được phản kháng?"
Nữ tử chống nạnh, tư thái mê người càng khoa trương, nàng cúi người, tiếng nói tràn đầy trêu tức.
Nam tử trong vũng máu, không dám tiếp tục hóa hình.
Không khí rốt cuộc yên tĩnh trở lại, nữ tử bồi hồi thật lâu, cuối cùng dừng bước.
"Vào thành!"
Trong vũng máu nhô lên một cái đầu, cả kinh nói:
"Thân phận chúng ta, có thể vào thành?"
"Vậy ngươi muốn xử lý thế nào?"
"Đệ..."
Nữ tử tức giận trừng mắt liếc y một cái, trách mắng:
"Mau lấy ra Chế Tuất Vật, đi nhanh lên, lại tiếp tục trì hoãn, thời gian sẽ không kịp!"
Dứt lời, nàng móc ra một đoạn xiềng xích màu tím thô to, trực tiếp quấn quanh thân thể.
Vừa quấn vào, khí chất cả người lập tức thay đổi hoàn toàn.
Ngoại trừ dụ hoặc, liền không có một chút linh nguyên tiết ra ngoài.
Nam tử hóa hình, tròng mắt nhìn thẳng, không khỏi nuốt nước bọt, "Có thể đừng trói như thế hay không..."
Phanh!
Chân dài quét qua, đầu lâu vỡ vụn.
"Tranh thủ thời gian, phế vật cũng thôi đi, còn phí lời? Ngươi ngoại trừ phế, còn biết gì khác không?"
"Hắc hắc, không phải đệ còn biết giúp tỷ giết người sao!"
Nam tử nói xong, liền móc ra một thanh thiền trượng rực rỡ ánh vàng, từ bên trong vũng máu đi ra.
Thiền trượng vừa xuất hiện, nam nhân phảng phất trở nên mơ hồ, ngoại trừ có thể nhìn bằng mắt thường, dùng linh niệm sẽ không thấy rõ.
"A Di Đà Phật, bần tăng... giả bộ giống không?"
Nữ tử trợn trắng mắt lên, phong tình vạn chủng:
"Phế vật! Không đứng đắn!"
"Đi!"
Hai người đi về phía trước mấy bước, trực tiếp đằng vân giá vũ, nhanh như điện chớp thẳng hướng Thiên Tang thành.
Tốc độ kia, giống như muốn chạy đi đầu thai vậy.
"Mà này, ngươi không có cho Tham Thần ăn huyết nhục đấy chứ?"
Nữ tử bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
"Làm gì có, đệ nào dám? Cho dù đệ chết đói cũng không dám cho nó ăn huyết nhục a!"
"Hô, vậy thì tốt, như thế, nó hẳn sẽ không đi ăn người, thế nhưng Thiên Tang thành..."
"Tỷ tỷ nghĩ nhiều rồi, Thiên Tang thành thôi mà, không phải chỉ là một vị thành chủ thôi sao, đến lúc đó xảy ra chuyện đệ giúp tỷ ngăn, tỷ tìm Tham Thần là được."
"Cũng đúng, dù sao phế vật nhà ngươi không chết được."
"Yên nào, vấn đề không lớn, cũng chỉ là một con mèo con..."
Phanh!
"Im miệng, phế vật, đây chính là Thánh Thú giáo ta!"
"Tỷ lại đánh đệ..."
Mưa.
Trên đường phố đã xuất hiện vài vũng nước đọng.
Bên trong quán rượu, Lý Thất sờ lấy trận bàn trên tay, buồn bực ngán ngẩm.
"Sao Tiếu Thập Lục đi lâu như vậy, còn không truyền tin tức lại cho mình? Muốn đoạt công lao?"
Trong lòng thầm nghĩ, bỗng nhiên xùy cười một tiếng:
"Ha ha, đệ đệ!"
Đối với thu thập tình báo, gia hỏa này vĩnh viễn không sánh bằng mình.
Người khác không biết mục tiêu Từ Tiểu Thụ lần này là nhân vật như thế nào, nhưng y lại biết rất rõ.
Nhục thân Tiên Thiên, Tiên Thiên kiếm ý, đã được chứng thực qua có thể đối đầu Thượng Linh cảnh, thậm chí còn có truyền ngôn nói hắn trảm qua Tông Sư.
"Trương gia truy nã, Thiên Tang Linh Cung, Tông Sư... Trương Tân Hùng bị giết rồi sao?"
"Thật đúng là không truyền ra chút tiếng gió!"
Nếu như đúng như những gì mình nghĩ, vậy thì có chút đáng sợ.
Từ Tiểu Thụ... nhân vật nguy hiểm như vậy, há không phát hiện có sát thủ tồn tại?
Cho dù mình là sát thủ chuyên nghiệp, thế nhưng trời đất bao la, chắc chắn sẽ có một vài người có thủ đoạn đặc thù, có thể sớm biết trước nguy hiểm.
Mình có, người khác cũng có.
Lý Thất y, từ trước tới nay không khinh thường bất kỳ ai, đây cũng là nguyên nhân vì sao làm sát thủ mười năm, y vẫn còn sống đến hiện tại.
Tiếu Thập Lục hợp tác làm nhiệm vụ, nội tình của gã y rõ như lòng bàn tay.
Muốn độc chiếm công lao?
Ha ha, nằm mơ!
Ngươi nghĩ gì ta mặc kệ, nhưng Từ Tiểu Thụ, nhất định sẽ ra từ cửa sau!
Suy nghĩ biến ảo, biểu lộ của Lý Thất cũng biến ảo khôn lường, âm trầm đáng sợ, hoàn toàn không có chú ý tới, trong linh trận có hai bóng người nhìn như mê mang, nhưng bước chân lại vô cùng kiên định bước ra.
Một cao một thấp, cả hai đều đội nón lá, trực tiếp đi vào bên trong quán rượu.
"Tiểu nhị, mang thức ăn lên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận