Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1184: "Bát Tôn Am" Đăng Tràng (2)

"Tịch diệt!"
Đúng lúc này, Bách Quỷ Dạ Hành đột nhiên ngẩng đầu.
Y mở mắt ra, Thập Tự Dị Đồng nhắm ngay vân trụ từ trên trời giáng xuống.
"Ầm ầm!"
Âm thanh băng liệt vang vọng hư không.
Tịch diệt vốn không có âm thanh.
Bị lực lượng Thập Tự Dị Đồng ảnh hưởng, vân trụ tiêu tán, từng mảnh điêu tàn.
Nhưng có lực lượng quy tắc đại lục tiếp dẫn, khi lấy vân trụ bị Thập Tự Dị Đồng "tịch diệt", liền nhao nhao tức giận phản kháng.
Thiên đạo.
Không cho phép kẻ khác khinh nhờn.
Càng nói gì đến tịch diệt.
"Phốc!" Bách Quỷ đột nhiên phun ra một ngụm máu, thần thái lập tức ảm đạm xuống.
Kiếp lực. . .
Vừa giao thủ một chiêu, Bách Quỷ liền phản ứng lại, cũng nhìn thấy song phương chênh lệch như thế nào.
Cửu Tử Lôi Kiếp, y chưa độ một kiếp nào, ngày thường cũng rất ít so chiêu với cường giả Trảm Đạo Cửu Tử Lôi Kiếp.
Dưới phán đoán chủ quan.
Nguyên lai tưởng rằng đây chỉ là một thức linh kỹ ẩn hàm lực lượng tan rã, có thể dùng Thập Tự Dị Đồng tịch diệt.
Nào ngờ linh kỹ bổ thiên vừa rồi Khương Triều Thiêm sử dụng ra, đã âm thầm ẩn chứa quy tắc kiếp lực đại lục, tiếp dẫn quy tắc đến.
Mình cưỡng ép xuất thủ, chọc giận thiên đạo, phản phệ đương nhiên nghiêm trọng.
"Thập Tự Dị Đồng sao?"
Một bên khác, Khương Triều Thiêm râu tóc tung bay, trong mắt có vẻ kinh ngạc.
Ông ta nhìn Bách Quỷ Dạ Hành, nghiễm nhiên cũng bị đồng lực chấn kinh.
Lực lượng ngay cả quy tắc thiên đạo cũng có thể tịch diệt, quả thực nghe rợn cả người.
Nhưng chỉ trong chốc lát, ông ta trở tay từ trong giới chỉ móc ra một giọt thánh huyết, há mồm muốn nuốt vào.
"Ngăn y lại!"
Bách Quỷ lập tức khẩn trương.
Tộc nhân Bán Thánh, quả nhiên giàu có.
Chiến đấu lúc trước, y tịch diệt ba giọt thánh huyết của Khương Nhàn.
Nào ngờ hiện tại Khương Triều Thiêm xuất hiện, không nói hai lời, cũng muốn dùng tinh huyết Bán Thánh.
Lúc này y đã bị trọng thương, còn cưỡng ép sử dụng qua một lần Thập Tự Dị Đồng.
Tiếp tục mở mắt, đại giới quá lớn!
Thánh huyết vừa ra, Bách Quỷ kinh hoảng, Thuyết Thư Nhân quan chiến bên cạnh cũng bị hù dọa.
"Hù chết bảo bảo, vừa đánh liền trực tiếp tế ra át chủ bài?"
Thuyết Thư vốn định vận dụng lực lượng quy tắc, cưỡng ép chuyển di thánh huyết.
Nhưng khóe mắt liếc qua, bỗng nhiên nhìn thấy Âm Phủ đồng dạng lo lắng mở mắt, lập tức thu thần thông, lui về sau mấy bước, nhường chiến trường lại cho ba người.
"Hoa Tiên Mâu, huyễn!"
Hai tay Âm Phủ Lai Khách kết ấn, ánh sáng hồng phấn trong mắt nở rộ, muốn sử dụng năng lực biến hư thành thực vừa rồi hóa giải huyết mạch ấn ký, đồng dạng hóa giải thánh huyết.
Nhưng nàng vừa mới có động tác.
Thánh huyết ở trong tay Khương Triều Thiêm nhất thời hóa thành mây khói, tiêu tán tại chỗ.
"Mây?"
Chiêu này đánh cho tất cả mọi người vội vàng không kịp chuẩn bị.
Thuộc tính Vân.
Bất vi hình khốn, bất vi ý động.
Thân tác vi vân, thế gian vô khiên.
Âm Phủ Hoa Tiên Mâu nhắm ngay Khương Triều Thiêm, Khương Triều Thiêm rõ ràng vẫn còn đứng tại chỗ.
Nhưng thân thể cùng tinh thần. . .
Hình cùng ý. . .
Phía dưới nhất niệm, trong cùng một thời gian, toàn diện tiêu tán.
"Dám nhục Khương thị ta?"
Chiến cuộc biến đổi, âm thanh trầm thấp vang lên bên tai Âm Phủ.
Thời điểm Khương Triều Thiêm lần nữa xuất hiện, đã ở sau lưng Âm Phủ, sắc mặt hắn ảm đạm tối tăm, trong mắt có thần sắc phẫn nộ.
"Chết đi!"
Nói xong, Khương Triều Thiêm ném thánh huyết một cái, muốn nuốt vào cổ họng.
Trong chớp mắt này, ngay cả Thuyết Thư Nhân cũng không kịp phản ứng.
Cao thủ so chiêu, chớp mắt định sinh tử!
Hoa Tiên Mâu không kịp không chế Khương Triều Thiêm.
Mà Khương Triều Thiêm sắp nuốt thánh huyết, lực lượng có thể phát huy ra, ngay cả Thuyết Thư cũng phải e dè.
Ông ta không phải Khương Nhàn.
Ông ta là Trảm Đạo Khương Triều Thiêm.
Khả năng lợi dụng thánh huyết, có thể nói tốt hơn Khương Nhàn dùng Thánh Tượng gấp trăm ngàn lần!
"Mẹ nó. . ."
Trong lòng chửi bậy một câu, Thuyết Thư Nhân nhất thời muốn chạy.
Thế nhưng mà. . .
"Từ Tiểu Thụ, ở đâu?"
Hắn muốn gọi Từ Tiểu Thụ.
Nhưng mà Từ Tiểu Thụ ở trong trạng thái biến mất, không phải hắn có thể chủ động câu thông đến.
Mặc dù trong lòng có cảm giác, không ai có thể thoát khỏi không gian cổ tịch.
Thế nhưng nói cho cùng, Từ Tiểu Thụ vẫn là biến mất.
Chí ít, Thuyết Thư Nhân hoàn toàn không biết được tiểu tử kia đang ở chỗ nào.
. . .
Cùng một thời gian.
Trước khi thánh huyết vào cổ họng.
Trong lúc điện quang hỏa thạch, Từ Tiểu Thụ một mực âm thầm quan chiến lựa chọn nhanh chóng xuất thủ.
Hắn từng thấy Khương Nhàn xuất ra qua thánh huyết.
Đồ chơi này, ngay cả Bách Quỷ đều phảin lo lắng, vừa mới xuất hiện liền lập tức tịch diệt.
Trước đây động tâm, nhưng không dám động thân.
Đó là bởi vì sau lưng không không có ai.
Hiện tại Thuyết Thư ở đây, Từ Tiểu Thụ hắn có gì không dám động?
Mấu chốt là sau khi Khương Triều Thiêm phục dụng thánh huyết, nhất định sẽ trở thành người chủ đạo chiến cuộc nơi đây.
Từ Tiểu Thụ hắn, sao có thể đặt mình vào tình huống nguy hiểm như vậy?
"Thánh huyết? Cho ngươi lấy ra!"
Thi triển Nhất Bộ Đăng Thiên.
Từ Tiểu Thụ nhìn chung toàn cục, thời điểm tất cả mọi người không kịp phản ứng, nghiễm nhiên xuất hiện ở bên cạnh Khương Triều Thiêm cùng Âm Phủ.
Sau đó, hắn ở trong trạng thái biến mất đổi trang phục, mang găng tay đen, duỗi tay ra.
Chớp mắt liền ngăn cách ở giữa thánh huyết cùng miệng Khương Triều Thiêm.
"Tiêu Thất Thuật, giải trừ!"
Trong lòng mặc niệm một tiếng.
Hư không đột ngột xuất hiện gợn sóng.
Bên trong linh niệm của đám người, chỉ thất một đạo thân ảnh mặc áo bào đen bịt mặt, đột nhiên xuất hiện ở trung tâm chiến cuộc.
Hắn dùng hai ngón tay ngăn chặn thánh huyết vào cổ họng.
Sau đó, đầu ngón tay hướng bên trái bắn ra, đó là phương hướng miệng Khương Triều Thiêm.
"Bành" một tiếng vang lên, kiếm khí nổ tung.
Khương Triều Thiêm thời khắc mấu chốt phản ứng cực nhanh, linh nguyên hội tụ ở trên đầu, muốn đón lấy một chiêu bất ngờ của khách không mời mà đến.
Một giây sau, thân hình ông ta lại bị hai ngón tay hung hăng bắn ra.
Linh nguyên bị cắt chém.
Trên mặt Khương Triều Thiêm thậm chí lưu lại một đạo vết máu, cùng một loại lực lượng kiếm khí giống ý lại như niệm.
Đám người hoảng hốt.
Chỉ thấy sau khi người bịt mặt làm xong liền cuộn mấy ngón tay lại, nắm lấy kim quang thánh huyết bỏ vào trong túi.
"? ? ?"
Tất cả mọi người mộng bức nhìn một màn này.
Người kia xuất hiện quá đột nhiên. . .
Tuy nói Khương Triều Thiêm không kịp phòng bị, lực lượng tương đối yếu kém.
Nhưng có thể dùng hai ngón tay phá linh nguyên Trảm Đạo, còn có thể lưu lại vết thương như thế.
Người này, là ai?
Trong chớp mắt, cơ hồ không ai nghĩ đến người bị mặt chính là Từ Tiểu Thụ.
Ngay cả Diêm Vương, đối với diễn kỹ của Từ Tiểu Thụ, cũng chỉ dừng lại ở hình tượng Tang lão.
Mà người bịt mặt vừa mới xuất hiện, chiêu thức sử dụng. . .
Là kiếm chỉ!
Là kiếm chiêu!
Đây rõ ràng là một nhân vật hoàn toàn mới a!
. . .
Toàn trường yên lặng.
Từ Tiểu Thụ xuất hiện ở sau lưng Âm Phủ, che mặt, âm thanh khàn khàn, nhẹ giọng cười: "Chư vị, cho ta mặt mũi, đều thu tay lại, như thế nào?"
Cho đến lúc này.
Sau khi Khương Triều Thiêm triệt thoái ra sau, lau lau vết máu trên mặt, phát hiện linh nguyên vẫn còn đang đối kháng với lực lượng còn sót lại trên đó.
Ông ta khẽ giật mình, ngước mắt nhìn về phía người bịt mặt kia, bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, hoảng sợ lên tiếng: "Đây là. . . kiếm niệm? !"
Cùng lúc đó.
Hai người Khương Kỳ, Khương Tự Một mực đứng bên ngoài quan sát, không dám phát ra tiếng, nhìn qua đạo thân ảnh quen thuộc kia, trong đầu lập tức nhớ lại người tự tiện xông vào Thiên Dương Trang.
Lúc này, hai người bị dọa đến rút lui nửa bước, trên mặt tràn đầy nghi hoặc: "Đệ, Đệ Bát Kiếm Tiên? !"
Thuyết Thư Nhân trợn tròn mắt nhìn giữa không trung.
Y nhìn qua đạo thân ảnh vốn nên tại Vân Lôn Sơn Mạch, lại chẳng hiểu ra sao xuất hiện tại Thiên Kỳ Lâm, cả người lâm vào trạng thái ngây ngô.
"Ca, ca ca?"
Từ Tiểu Thụ nghe tiếng ngoái nhìn, nhìn về phía Thuyết Thư, thần sắc thu lại, ngữ khí có chút tức giận, quở trách nói: "Làm việc thế nào, chậm như vậy?"
Thuyết Thư Nhân: ? ? ?
Trong chớp mắt này, y lập tức phản ứng lại.
Người kia không phải ca ca!
Hắn là Từ Tiểu Thụ!
"Ngươi. . ."
"Ngươi. . ."
Thuyết Thư Nhân căng cổ ra, sắc mặt bỏ bừng.
Sau khi trải qua tam trọng cảnh giới nhìn núi là núi, không phải núi, vẫn là núi, y mới ý thức được người kia thật có khả năng là Từ Tiểu Thụ. . .
Cả người nhất thời bị chấn động đến không nói thành lời.
Lại nữa?!
Tiểu tử này đóng vai người khác, đóng đến nghiện rồi?
Hắn làm sao dám?
Hiện tại nơi này đều là Trảm Đạo, hắn chỉ là Tiên Thiên, vẫn dám làm loạn?
Mục đích là gì?
Tổng không đến mức, là vì một giọt thánh huyết kia đi. . .
Thuyết Thư Nhân vừa ở trong lòng điên cuồng gầm thét, vừa kiệt lực phối hợp diễn kịch, ngón tay cuốn một cái, ngập ngừng nói: "Là, là người ta sai. . ."
Lời vừa ra khỏi miệng, Thuyết Thư Nhân lại đột nhiên ý thức được.
Hiện tại Từ Tiểu Thụ xuất hiện, không phải là vì muốn trả thù mình vừa rồi thuận miệng tổn hại hắn đấy chứ?
Thảo!
Không đến mức đi. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận