Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1976: Hư Không Đảo Chi Chủ, Thứ Diện Chi Môn (2)

Tuy nhiên hắn cảm thấy không thể nói, mặc dù Thiên Nhân Ngũ Suy đối với mình không tệ, thế nhưng hắn không tin trên đời có người vô duyên vô cớ tốt với mình, hẳn là một loại lợi dụng đặc thù, mình vẫn chưa nghĩ ra mà thôi.
Từ Tiểu Thụ lần nữa cẩn thận thăm dò Chân Hoàng Điện một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề, cột tin tức không có nhắc nhở "Nhìn chăm chú" các loại, hắn mới mở miệng nói ra:
"Không phải ngươi yếu, mà là bởi vì ngươi gặp phải Thiên Nhân Ngũ Suy."
"Thiên Nhân Ngũ Suy là một trong Ngũ Đại Tuyệt Thể, Suy Bại Chi Thể, ông ta còn chiếm được đồng tử Lệ gia, Tam Yếm Đồng Mục, có được năng lực thao túng lòng người, còn được Diêm Vương Hoàng Tuyền gia trì lực lượng thời không thủ hộ."
"Ngươi đánh không lại, đây là chuyện rất bình thường."
Cố Thanh Nhất nghe thế có chút khẩn trương, bàn tay nắm chặt bả vai sư đệ.
Y có thể hiểu được những gì Trần Thứ nói.
Nếu thật đúng như vậy, sư đệ đánh không lại Thiên Nhân Ngũ Suy, là chuyện không thể bình thường hơn được nữa.
Thế nhưng. . . Trần Thứ ngươi là thần thánh phương nào, lại có thể từ trong tay Thiên Nhân Ngũ Suy cứu sư đệ ta ra?
"Nhận đề phòng, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ cười khẽ, trực tiếp đón lấy ánh mắt Cố Thanh Nhất, hiển nhiên biết y đang nghĩ cái gì: Cứu người? Không có ý gì khác!
"Ta cứu y không có bất kỳ nguyên nhân gì, ngươi đương nhiên có thể lý giải thành ta dụng ý khó dò, chỉ là ta cũng không biết vì sao đang đánh được một nửa, Thiên Nhân Ngũ Suy lại chạy, thực lực ông ta vốn hơn xa ta." Từ Tiểu Thụ nói ra.
Thấy Trần Thứ thẳng thắn như thế, Cố Thanh Nhất ngược lại có chút xấu hổ.
Trần huynh vốn không cần nói ra những lời này, mình, thậm chí toàn bộ Táng Kiếm Trủng đều sẽ nhận nhân tình của hắn.
Thế nhưng hắn vẫn nghĩa vô phản cố nói ra, tuy biết nói quá rõ ràng, sẽ khiến song phương ngượng ngùng, nhưng hắn vẫn nói.
"Trần huynh khẳng khái." Cố Thanh Nhất nghĩ đến đây, rốt cuộc đứng dậy, ôm kiếm trịnh trọng cúi đầu, "Là Cố mỗ có lòng tiểu nhân!"
"Không sao, việc này bản thân ta cũng không hiểu, cho nên không thể nói rõ chân tướng, các ngươi hoài nghi là rất bình thường." Từ Tiểu Thụ khoát tay chặn lại, không thèm để ý chút nào, "Ta cũng tin tưởng, nếu như Cố huynh gặp chuyện bất bình, người bị hại là cổ kiếm tu, cũng sẽ ra tay tương trợ."
Nói ra những lời này, kỳ thật Từ Tiểu Thụ cũng có chút hổ thẹn.
Lúc ấy nhận ra Cố Thanh Nhị, hắn quả thật muốn cứu người.
Nhưng sau khi phát hiện mình đánh không lại Thiên Nhân Ngũ Suy, hắn liền xoay người chạy đi.
Nếu khi đó Thiên Nhân Ngũ Suy muốn giết Cố Thanh Nhị, hắn không có khả năng liều mạng cứu người.
Từ Tiểu Thụ biết mình không phải quân tử, hắn chỉ có thể làm những chuyện nằm trong khả năng.
Một đường đi tới, lần duy nhất hắn không khống chế được, chính là lúc tiểu sư muội bị Dị để mắt tới, về phần những chuyện còn lại, toàn bộ đều nằm trong kế hoạch.
Cố Thanh Nhị không phải tiểu sư muội, Từ Tiểu Thụ không thể liều mạng vì một người sơ giao.
"Cảm tạ ân cứu mạng của Trần huynh." Lúc này Cố Thanh Nhị đã khôi phục lại tinh thần, trịnh trọng lên tiếng cảm ơn.
Nguyên lai y tưởng rằng mình đại chiến Hư Không Thị bị kiệt sức, sau đó Trần huynh phát hiện mình, dốc lòng chiếu cố, nào ngờ nguyên nhân thật sự không phải vậy, còn có nhân vật Thiên Nhân Ngũ Suy đứng sau thao túng.
Như vậy ân cứu mạng này, so với ân cứu mạng trước đó, xét về bản chất là hoàn toàn khác biệt!
"Ngươi đã cảm ơn qua." Từ Tiểu Thụ thoải mái cười lên, chỉ hướng Hư Không Kết Tinh, "Thiên Nhân Ngũ Suy có lực lượng suy bại, thứ này đặt ở trên người ngươi cũng không có chỗ tốt gì, vừa vặn ta cần dùng đến, liền không khách khí với ngươi."
"Trần huynh tùy ý."
Từ Tiểu Thụ gật đầu, không tiếp tục nghĩ nhiều, trình năm mươi viên Hư Không Kết Tinh lên.
"Ta muốn hối đoái một tấm Miễn Tử Lệnh."
Pho tượng cự nhân không chút tình cảm nhìn đống "tang vật" bên dưới, không nói hai lời, há miệng phát ra một đạo thánh quang, thu lấy toàn bộ Hư Không Kết Tinh.
Ngay sau đó, một tấm lệnh bài màu đen bị nó phun ra.
Lệnh bài nhìn rất cổ xưa, phía trên khắc lấy vô số đường vân, ngay cả Từ Tiểu Thụ cũng xem không hiểu, hắn vừa định dùng thị giác Tinh Thông Dệt giải đọc những đường vân kia. . .
Nhịp tim long lân Thánh Đế liền thình thịch gia tốc, bản thân Từ Tiểu Thụ cũng sinh lòng khó chịu, không dám tiếp tục làm loạn.
"Đây là một loại lực lượng hiện tại ta không thể tiếp xúc đến, không giải đọc được sẽ không có gì, một khi giải đọc ra. . . ta liền gặp nguy hiểm?"
Từ Tiểu Thụ lập tức thu hồi lòng hiếu kỳ, đánh giá tấm lệnh bài trong tay.
Toàn thân màu đen, phía trên có vô số đường vân huyền bí, linh quang lấp lóe, ở giữa lệnh bài có khắc một chữ "Chết", đồng thời có một đấu gạch chéo to tướng, hẳn là đại biểu "Miễn tử"?
"Dùng như thế nào?" Từ Tiểu Thụ nhìn về phía pho tượng cự nhân.
"Đặt ở. . . trên trán. . . tự động giải trừ. . . tử vong. . . đếm ngược. . ."
Cố Thanh Nhất, Cố Thanh Nhị tràn ngập hiếu kỳ, nhìn Trần huynh đặt lệnh bài trị giá năm mươi viên Hư Không Kết Tinh lên trán.
Tử vong đếm ngược?
Đây chính là nguyên nhân Trần huynh nói, hắn chỉ còn tời gian không đến bốn ngày?
Hắn từ đâu lấy được tử vong đếm ngược? Sao ta lại không có?
Thần sắc Cố Thanh Nhị tràn ngập hiếu kỳ.
Vừa rồi nghe sư huynh an ủi "Thiên Nhân Ngũ Suy có lẽ không kém gì sư tôn", phiền não trong lòng lập tức tan biến, lúc này muốn hỏi thăm sự tình "Tử vong đếm ngược".
Cố Thanh Nhất duỗi tay ra bịt kín miệng y.
Người ta là ân nhân cứu mạng, hắn không muốn nói, ngươi còn không biết điều chạy tới hỏi?
"Ông."
Tinh thần chấn động.
Từ Tiểu Thụ cảm giác phát sinh cái gì, hắn thông qua Cảm Giác có thể rõ ràng trông thấy, Miễn Tử Lệnh hóa thành một đạo linh quang, rót vào trong mi tâm, thanh trừ tử vong đếm ngược trong đầu mình.
Giờ khắc này.
Trời quang mây tạnh, tâm thần sáng sủa.
Chân Hoàng Điện tựa hồ sáng lên một chút, trong mắt Từ Tiểu Thụ cũng có thêm ánh sáng, hắn cảm giác ngay cả không khí cũng trở nên trong lành, mặc dù hoàn cảnh xung quanh không chút thay đổi!
"Kết thúc."
Tảng đá lớn đè ép trong lòng rốt cuộc rơi xuống, Từ Tiểu Thụ vui mừng nhướng mày.
Chuyện này đại biểu sự tình hắn chuyển không Thần Nông Dược Viên đã trở thành quá khứ, không cần nơm nớp lo sợ bị thiên khiển.
Nguyên lai, Thần Nông Dược Viên trị giá năm mươi viên Hư Không Kết Tinh?
Chuyện tốt như vậy, sao lúc trước không có ai đi làm?
Ngẫm nghĩ một hồi, Từ Tiểu Thụ mới đè xuống tâm tình vui vẻ, bắt đầu hoài nghi.
Tử vong đếm ngược cũng chỉ là đếm ngược, mặc dù xuất hiện ở trong đầu, thế nhưng toàn bộ quá trình lại không có phát sinh ngoài ý muốn.
Miễn Tử Lệnh cũng chỉ là một tấm lệnh bài, mua xong dùng một hồi, nó liền biến mất, giống hết thảy chưa từng tồn tại qua.
Liệu có khả năng hết thảy đều là giả, đây chỉ là một loại thủ đoạn Hư Không Đảo thu hồi Hư Không Kết Tinh?
Bất quá. . .
Mặc dù Từ Tiểu Thụ nghĩ như vậy, thế nhưng lại không dám dùng mạng đến thử, nghiệm chứng suy đoán kia.
Trên tay còn dư năm mươi lăm viên Hư Không Kết Tinh, Từ Tiểu Thụ không có ý định trả lại Cố Thanh Nhị.
Hắn quả thật không đoán ra được dụng ý của Thiên Nhân Ngũ Suy, để thứ này ở trên người Cố Thanh Nhị, tuyệt đối là hại lớn hơn lợi, nói không chừng còn sẽ thu hút vận rủi.
Có thể sử dụng, tốt nhất một lần dùng xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận