Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 400: Thứ Này Ta Biết

"Dựa theo lời Phó Chỉ nói, Thiên Xu Cơ Bàn hẳn là hắn mấy năm trước ông ta từ trong Bạch Quật lấy ra."
"Lúc không tin tức truyền khắp các quận thành xung quanh, mọi người đều biết."
"Mà hiện tại, Bạch Quật lại sắp mở ra, Hữu Tứ Kiếm xuất thế càng không phải bí mật."
"Đừng nói sau Thiên Xu Cơ Bàn, chính là Hữu Tứ Kiếm?"
"Bọn chúng... đều đang trấn phong thứ gì?"
Từ Tiểu Thụ lập tức nghĩ ra được bấy nhiêu.
Thời thế biến ảo, không cho hắn thời gian suy nghĩ nhiều.
Đố vật lấy ra từ trong Bạch Quật, vốn có thiên ti vạn lũ liên hệ với không gia dị thứ nguyên.
Kiếm ý nhàn nhạt ở trên Thiên Xu Cơ Bàn, càng khiến cho người ta suy nghĩ miên man bất định.
"Hữu Tứ Kiếm, Thiên Xu Cơ Bàn, liệu có quan hệ với nhau không..."
"Phó Chỉ có phát hiện ra kiếm khí hay không? Dù sao giải phong bốn năm..."
"Không đúng, khả năng lớn là ông ta không có phát giác!"
Từ Tiểu Thụ hơi suy nghĩ một chút, liền giật mình.
Hắn là kiếm tu, còn là kiếm khách nắm giữ Tinh Thông Kiếm Thuật, lần đầu quan sát vẫn không tài nào nhìn ra sợi kiếm khí kia.
Mà Phó Chỉ không những không có kỹ năng bị động, có thể tu luyện tới linh trận Đại Tông Sư, hẳn không còn thời gian tinh lực đi nghiên cứu kiếm thuật.
Cho dù có, cũng không có khả năng đi con đường Cổ Kiếm Thuật.
Nói không chừng ngay cả Hậu Thiên kiếm ý đều chưa ngộ ra, sao có thể phát hiện đạo kiếm khí kia?
"Như thế, đồ vật bị Hữu Tứ Kiếm cùng Thiên Xu Cơ Bàn song trọng phong ấn, rốt cuộc là thứ gì."
"Bởi vì một vài lý do nào đó, kiếm bị rút ra, Thiên Xu Cơ Bàn cũng mất đi?"
"Sau đó Phó Chỉ ngẫu nhiên đạt được Thiên Xu Cơ Bàn, Hữu Tứ Kiếm đã mất đi nhiệm vụ trấn áp, thế là qua một vài năm, lần nữa xuất thế?"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy có lẽ mình đã đoán được tám chín phần mười.
Căn cứ từ những thông tin mà mình có được, hắn chỉ có thể cho ra kết luận như thế.
Nếu như ở giữa còn có biến số, kết quả thật không đoán trước được.
Nhưng nếu không có, hoặc là nhân tố ảnh hưởng rất ít, vậy phương hướng suy luận này của mình, rất có thể là đúng!
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ không mừng mà kinh.
"Phải dùng Thiên Xu Cơ Bàn cùng Hữu Tứ Kiếm mới có thể trấn phong, thứ kia đáng sợ đến cỡ nào?"
Hai kiện vật phẩm, đều là thần vật đó!
Chẳng lẽ ở bên trong Thiên Xu Cơ Bàn, đang giam giữ một đại ma đầu?
Từ Tiểu Thụ chợt nhớ tới lúc trước Phó Chỉ nói qua "Thế giới nguyên điểm", nhưng hắn lại có chút buồn bực.
"Thế giới nguyên điểm", chẳng lẽ lại có tư duy, có thể chạy loạn?
Đều để "Nguyên điểm", hẳn không thể nào là người đi.
Nhưng ngoại trừ "Thế giới nguyên điểm", tựa hồ cũng không còn vật gì có thể trấn phong.
"Bí mật Bạch Quật sao?"
Từ Tiểu Thụ đột nhiên nỉ non lên tiếng.
Hắn nhớ tới nguyên thoại của Phó Chỉ, lúc đó, ông ta nói đạt được "Thế giới nguyên điểm" có thể tìm được phương hướng, hoặc chỉ dẫn.
Càng quan trọng hơn, là có khả năng giải khai bí mật Bạch Quật.
Nhưng Bạch Quật, lại có bí mật gì?
Điểm này, Từ Tiểu Thụ hiển nhiên nghĩ không ra.
Không tiến vào Bạch Quật, sao có thể biết được bí mật của nó?
Tạm thời buông xuống vấn đề này, hắn lần nữa nhìn về phía Từ Tiểu Kê, hỏi:
"Tại sao ngươi lại trộm Thiên Xu Cơ Bàn?"
Từ Tiểu Kê một mực nhìn thiếu niên nhíu mày đăm chiêu, không dám lên tiếng quấy rầy.
Trước mắt y chỉ có thể trông cậy vào Từ Tiểu Thụ hỏi xong, sẽ thả y rời đi.
Tuy nói khả năng rất nhỏ, nhưng cho dù nhỏ, y cũng muốn rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Có A Giới tại, Từ Tiểu Kê y không muốn tiếp tục ở lại đây.
Sớm muộn gì cũng bị đánh chết!
Nghe Từ Tiểu Thụ tra hỏi, y không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời.
"Cảm giác."
"Thứ này, nó đang triệu hoán ta, tựa hồ chỉ cần lấy được nó, ta liền có thể giải khai một số bí mật."
Từ Tiểu Kê chỉ vào Thiên Xu Cơ Bàn, bỗng nhiên đầu óc thanh tỉnh một chút, bắt đầu học được cách che giấu.
Nếu như nói hết toàn bộ, có lẽ sẽ chết càng nhanh.
"Giải khai chưa?"
Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Vẫn, vẫn chưa..."
Từ Tiểu Kê lập tức ủy khuất.
Đồ vật vừa mới cầm tới liền bị bắt giam, nào có cơ hội giải khai?
"Bí mật..."
Từ Tiểu Thụ không nghi ngờ gì.
Nhưng so với bí mật Bạch Quật cùng Từ Tiểu Kê, việc cấp bách trước mắt hiển nhiên vẫn là cứu Mộc Tử Tịch ra.
"Hiện tại cho ngươi thời gian, có thể giải khai nó ra không?"
"Không biết... có thể!"
Từ Tiểu Kê do dự, nhưng vừa nhìn sắc mặt Từ Tiểu Thụ, y lập tức đổi giọng.
Không thể mở, cũng phải mở!
Y lập tức cầm lấy hộp ngọc ở trên mặt đất, bắt đầu quan sát trận văn.
Từ Tiểu Thụ đồng dạng không có lãng phí thời gian, cùng nhau lĩnh hội.
Tuy nói phía trên hộp ngọc là thiên cơ minh văn.
Thứ này Phó Chỉ nghiên cứu bốn năm, chỉ mới nghiên cứu ra một chút môn đạo.
Nhưng Từ Tiểu Thụ vốn không phải người đi con đường linh trận bình thường.
Hắn tu là "Dệt thuật", quản ngươi là thiên cơ văn, hay là linh trận văn, hoặc là thứ gì khác...
Chỉ cần xem như dây, liền có thể dựa theo dệt đạo phá giải.
Rất nhanh, sau khi bỏ qua rãnh kiếm, thu hút tâm thần, hắn lập tức đắm chìm vào, bị thiên cơ linh văn hấp dẫn thật sâu.
Hoàn toàn khác với linh trận chi đạo, Thiên Cơ Thuật, nghiễm nhiên nằm ở phía trên.
Phương pháp phác họa linh văn, hoàn toàn không dựa vào vật thật, tất cả đều dùng thiên đạo phác họa.
Loại phương thức phác họa này, chỉ cần đại thế giới tồn tại, không tiêu vong, nó liền có thể vĩnh viễn mượn dùng lực lượng thiên đạo, liên tục vận hành, phong cấm vĩnh cửu.
Từ Tiểu Thụ có một loại cảm giác được mở rộng tầm mắt.
Tuy "Dệt thuật" có vài điểm tương tự như Thiên Cơ Thuật, nhưng cả hai lại hoàn toàn khác biệt.
Phạm vi bao phủ của "Dệt thuật" quá lớn.
Tuyến văn cùng bố cục, quy tắc cùng thiên địa...
Chí ít tại phương diện lập ý, Thiên Cơ Thuật căn bản không thể so sánh.
Nhưng cũng không phải nói Thiên Cơ Thuật hơi thua một bậc.
Tương phản, Thiên Cơ Thuật sử dụng linh văn thiên đạo, chuyên công phong ấn cùng sát phạt chi đạo, ở trên phương diện chiến đấu, hoàn toàn vượt qua nhận biết của Từ Tiểu Thụ.
Hắn cẩn thận quan sát lấy, sắc mặt dần dần trở nên cổ quái.
Tựa hồ, cho dù Thiên Cơ Thuật có lợi hại đến cỡ nào, chỉ cần dựa vào linh văn chi đạo, tất cả mọi thứ, đều không thoát khỏi phạm vi bao quát của Tinh Thông Dệt.
Chuyện này đồng nghĩa với việc dùng tư duy Tinh Thông Dệt, đi phá giải trận văn Thiên Xu Cơ Bàn, hoàn toàn không thành vấn đề?
Vốn chỉ là một ý nghĩ đột nhiên lóe lên, thế nhưng Từ Tiểu Thụ lại cảm thấy mình vừa đạp mở đại môn thế giới mới.
Mà ở phía sau cửa, chính là khuôn mặt ngốc trệ của Phó Chỉ.
Ông ta nghiên cứu bốn năm, khó khăn lắm mới cất bước.
Từ Tiểu Thụ nhìn một hồi, liền đã ngang hàng.
...
Hồi lâu.
Từ Tiểu Thụ càng nhìn càng có minh ngộ, con ngươi càng sáng tỏ, có loại cảm giác đẩy ra mây mù.
"Thật có thể!"
Tấm mạng che mặt huyền ảo mông lung của Thiên Cơ Thuật, có thể khiến cho Phó Chỉ vò đầu bứt tai, tựa như trăng trong nước.
Nhưng Từ Tiểu Thụ vốn có đại lượng tri thức cơ sở Tinh Thông Dệt, đồ chơi này căn bản không thoát được pháp nhãn của hắn, trần trụi hiện ra.
Nhìn không sót thứ gì!
Từ Tiểu Kê đã nhìn đến chóng mặt, y phát hiện mình đã quá lạc quan rồi.
Thiên Xu Cơ Bàn đúng là đang triệu hoán mình, thế nhưng dùng như thế nào, làm được cái gì, y hoàn toàn không biết.
Vì nó, bồi táng tự do, có đáng không?
Y ngửa đầu nhìn trời, nước mắt kém chút chảy ra, bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt Từ Tiểu Thụ hiện ra biểu lộ "thứ này ta biết", lập tức kinh ngạc.
Nói đùa gì thế, gia hỏa này... nhìn hiểu?
Lúc trước Từ Tiểu Kê một mực cẩu ở trong hoa hải, tùy thời mà động.
Toàn bộ hành trình nhìn Từ Tiểu Thụ tiến vào hoa hải, dẫn bạo linh trận, cùng tin phục Phó Chỉ, đương nhiên cũng biết Thiên Xu Cơ Bàn đã làm khó Phó Chỉ bốn năm.
Nhưng Từ Tiểu Thụ, rõ ràng mới nhìn thấy lần đầu tiên, vậy mà lại lộ ra biểu lộ khiến cho người ta căm hận này?
Thảo, ngươi bật hack à?!
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
Bạn cần đăng nhập để bình luận