Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 590: Thánh Nhân Chật Vật (1)

"Ngươi, rốt cuộc đã đến?"
Nương theo âm thanh già nua vang lên, tinh thần Từ Tiểu Thụ lập tức chấn động.
Hình ảnh trước mắt, lần nữa trở nên rõ ràng.
Nhưng mà, không có gì ngoài một mảnh trắng xóa, hắn không thể tìm tới vị trí tiếng người phát ra.
Cho dù phạm vi Cảm Giác đã bao trùm cực lớn, thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
"Một lão đầu."
"Một âm thanh chưa từng nghe thấy qua."
"Nói cách khác, đây là một người xa lạ."
"Đã như vậy, vì sao ông ta lại để mắt đến mình?"
"Hơn nữa, nghe khẩu khí kia, ông ta nhất định đã bỏ qua những người khác, một mực chờ mình đến..."
Từ Tiểu Thụ chỉ từ một câu nói ngắn ngủi như thế, phân tích ra được những thứ này.
Hắn cực kỳ hoảng.
Giờ phút này tặc hoảng!
Ngay trước mặt Trảm Đạo, trực tiếp kéo ý thức mình vào trong một cái thế giới khác, thậm chí còn không có chút sơ hở, cường giả mạnh cỡ nào mới có thể làm được?
Thái Hư?
Bán Thánh?
Từ Tiểu Thụ không dám nghĩ tiếp.
Hắn sợ mình nghĩ tiếp, e rằng ngay cả dũng khí đối thoại với đối phương cũng không còn.
Ổn định tâm thần, thân thể từ ý thức thể ngưng tụ thành thẳng tắp, Từ Tiểu Thụ chắp tay ra sau lưng, nhìn không có có chút luống cuống nào.
Ánh mắt nhìn thẳng phía trước, tiêu cự thả trôi, cũng không biết đang nhìn chỗ nào.
Từ Tiểu Thụ bắt chước giọng điệu người này, bình tĩnh chậm chạp nói ra:
"Ngươi, rốt cuộc xuất hiện."
Cho dù không biết tình huống, hắn cũng không thể giao quyền chủ động vào trong tay đối phương, đây là nguyên tắc của Từ Tiểu Thụ.
Ý thức thể đã bị đối phương nắm trong tay, chứng minh có lẽ ngay cả sinh tử của mình cũng chỉ nằm trong một ý niệm của đối phương.
Loại tình huống này, nếu như nói chuyện còn rụt rè, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết được.
Đối phương trầm mặc một hồi, hiển nhiên có chút ngoài dự liệu với phương thức nói chuyện của Từ Tiểu Thụ.
"Ngươi tựa hồ không kinh ngạc?"
Ông ta truyền tới, là một đạo âm thanh hơi có vẻ ngạc nhiên.
Từ Tiểu Thụ nhàn nhạt cười.
"Kinh ngạc?"
"Có gì để kinh ngạc?"
Cảm giác khó chịu ý thức thể truyền đến tựa hồ biến mất, Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình đã có thể động đậy.
Hắn thử bước ra một bước, thật sự có thể bước ra.
Thế là hắn khinh thân dạo bước, vừa đi vừa nói: "Từ khi danh kiếm xuất thế ở bên cạnh ta, ta liền đã cảm thấy không đúng, chuyện này rất rõ ràng."
"Không nói Bạch Quật mới xuất thế mấy năm, Hữu Tứ Kiếm có thể xuất hiện ở chỗ này, đã là một việc ngoài ý muốn."
"Giờ phút này, một thanh danh kiếm, một thanh Hữu Tứ Kiếm, đồng thời xuất hiện ở trong không gian dị thứ nguyên."
"Ta có thể xem như là trùng hợp."
"Nhưng sự trùng hợp này, quá mức mơ hồ."
Từ Tiểu Thụ nhớ lại những lời Ngư Tri Ôn từng nói, một bên vuốt lấy mạch suy nghĩ, một bên chậm rãi nói ra, muốn khiến lời nói của mình có sức thuyết phục.
"Mơ hồ?"
Đối phương tựa hồ thật bị Từ Tiểu Thụ hấp dẫn, thú vị hỏi: "Làm sao mơ hồ?"
Từ Tiểu Thụ dừng chân lại, mặt lộ vẻ tự tin.
Có thể đi theo tiết tấu của mình, đó là tốt nhất.
Hắn khoát tay chặn lại, nói: "Ta cố ý làm một cái thí nghiệm nhỏ, chính là để người khác thử tiếp xúc với danh kiếm này trước, xem có gì cổ quái không."
Tiếng nói đột nhiên dừng lại, Từ Tiểu Thụ nhướng lông mày một cái.
"Quả nhiên, không có gì lạ!"
"Xùy ~ "
Người đối diện đột nhiên xùy cười.
Hiển nhiên, trước vừa nói có gì quái lạ, sau lại nói không có gì lạ.
Lời nói trước sau mâu thuẫn như thế, đã thể hiện tâm lý bối rối của Từ Tiểu Thụ ra rất rõ ràng.
"Tiểu gia hỏa, tâm thần đều gấp đến luống cuống đi, chớ có giả bộ nữa, tiếng tim đập của ngươi, lão phu có thể nghe thấy."
"Nhận cười nhạo, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ bình tĩnh lắc đầu.
"Tim đập nhanh, là bởi vì bị đưa đến nơi này, bất kỳ ai cũng sẽ có phản ứng như thế."
"Nhưng ngài tựa hồ không hiểu ý của ta..."
"Không có gì lạ, mới là chỗ lạ nhất!" Từ Tiểu Thụ chuẩn xác nói ra.
"Ồ?"
Đối phương kinh nghi, "Giải thích thế nào? Ngươi nói thử xem."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."
Nhìn thấy cột tin tức bắt đầu khôi phục trạng thái bình thường.
Từ Tiểu Thụ có chút thư thái.
Nhưng hắn hoàn toàn không dám khinh thường, vẫn tiếp tục giả bộ bình tĩnh, âm thanh càng chậm chạp hơn.
"Nếu như ta không có đoán sai, tình huống ở bên ngoài, ngài đều có thể nhìn thấy?"
Hắn hỏi một câu.
"Không sai."
Đối phương cho hắn một câu trả lời chắc chắn.
Từ Tiểu Thụ thấy lão đầu thân bí đã bắt đầu nói thêm vài câu, liền thoải mái cười: "Cho nên nói, tuy ngài bố cục tốt, nhưng bại lộ quá rõ ràng."
"Một thanh kiếm ngay cả Quỷ Thú, Trảm Đạo cũng không rút lên được, lúc trước ta thậm chí còn không có gặp qua, liền có thể tuỳ tiện rút lên?"
"Cho dù xem như danh kiếm nhận chủ, thế nhưng đây cũng quá ngu đi!"
"Nó sẽ bỏ qua thiên tài kiếm đạo trác tuyệt ở bên ngoài, tìm tới người như ta?" Từ Tiểu Thụ khinh thường cười.
"Có lẽ ngươi là thiên..."
Đối phương vừa muốn nói chuyện, Từ Tiểu Thụ không chút khách khí ngắt lời ông ta.
"Có lẽ ở trong mắt ngài xem ra, đối với chuyện người khác không rút ra được, mà ta lại có thể rút ra, có lẽ ta thật sự là Thiên Mệnh Chi Tử, đúng không?"
"Thế nhưng ngài nghĩ quá đương nhiên rồi."
"Nếu như là những người khác, có lẽ thật sẽ ngây thơ như vậy."
"Nhưng Chu Thiên Tham ta, sao có thể giống như hạng người nông cạn kia? Ngài thấy người khác như thế, người ta không nhất định giống như ngài nghĩ."
"Cho nên ta cảm thấy, ngài vẫn rơi xuống tầm thường."
Từ Tiểu Thụ hơi có chút kiêu căng hất cằm lên.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Hiển nhiên, một đạo tin tức này là bởi vì đối phương bị mình ngắt lời, cho nên không cao hứng.
Nhưng tương tự, một lời này của Từ Tiểu Thụ, cũng khiến cho đối phương trầm mặc.
Yên tĩnh không được bao lâu, ngay lúc Từ Tiểu Thụ chờ đợi người kia bắt đầu bối rối, đối phương lại phát ra âm thanh từ trong linh hồn.
"Ngươi không phải tên Từ Tiểu Thụ?"
Két một chút, Từ Tiểu Thụ kém chút cảm thấy trái tim nhỏ của mình nứt ra.
Đúng a!
Lão đầu thần bí kia có thể nhìn thấy, thậm chí có thể nghe thấy mọi thứ ở bên ngoài, nói cách khác, ông ta đồng dạng nghe thấy Cố Thanh Nhị hô qua tên mình?
Đáng chết!
Chủ quan!
Một đợt lời nói thật giả lẫn lộn, quả thật đã xuất hiện trăm ngàn chỗ hở.
Giờ phút này Từ Tiểu Thụ vô cùng ảo não.
Nhưng khẩn trương trong đầu ảnh hướng đến sự phán đoán của hắn, khiến cho hắn bỏ qua một vài chi tiết nhỏ.
"Từ Tiểu Thụ?"
"Ha, cho nên nói ngài vẫn rơi xuống tầm thường!"
"Người khác gọi ta tên gì, ta chính là tên đó?"
"Thậm chí nói, hiện tại ta nói cho ngài cái tên này, sẽ là danh tự thật của ta?"
Cho dù nhịp tim một mực gia tốc, trên mặt Từ Tiểu Thụ vẫn vô cùng bình tĩnh.
Luận đánh cờ tâm lý, hắn thật không sợ ai.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."
"Khá lắm, tiểu gia hỏa miệng lưỡi bén nhọn!"
Đối phương cười một tiếng, nói: "Lão phu quả nhiên không có chọn lầm ngươi."
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ cứng đờ.
Hắn lập tức ý thức được, đối phương căn bản không muốn bị cuốn theo tiết tấu của hắn nữa.
Quả nhiên, câu tiếp theo, đối phương liền nhảy ra khỏi cái vòng này.
"Ngươi nói ngươi đã nhìn ra không đúng, vậy vì sao ngươi còn bị ta kéo vào?"
Tới!
Điểm mấu chốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận