Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 441: Tà Kiếm Việt Liên (1)

Đây là một thanh kiếm màu xám, phong cách cổ xưa.
Từ Tiểu Thụ đã chú ý tới nó rất lâu rồi.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn liền có suy nghĩ muốn rút nó ra.
Hoàn toàn khác với Mộ Danh Thành Tuyết của Tô Thiển Thiển, đồng dạng là danh kiếm, nhưng Từ Tiểu Thụ lại cảm thấy danh kiếm của Cố Thanh Nhất, càng thần bí hơn.
Nếu như không có Cảm Giác, chỉ bằng vào linh niệm, hắn thậm chí không thể nhìn ra khí tức nó ẩn tàng ở trong vỏ kiếm.
Cố Thanh Nhất tách hai người ra, dưới cái nhìn chăm chú của đám người, chậm rãi rút kiếm.
"Ông!"
Thân kiếm ma sát với miệng vỏ kiếm, kéo ra một chuỗi trường âm chói tai.
Đám người đồng dạng mong mỏi trông mong, muốn nhìn hình dáng thật sự của danh kiếm.
Thế nhưng nào ngờ, vừa rút kiếm ra, trân thân kiếm vẫn còn một tầng băng vải.
Từ Tiểu Thụ thắc mắc.
Đây là sợ kiếm bị cảm lạnh sao?
Phủ kín như thế?
Ánh mắt quần chúng bên dưới có chút thất lạc, cũng không biết là Cố Thanh Nhất vì muốn bảo vệ thanh kiếm, hay là lo lắng cho an toàn của đám người.
Tóm lại, mục tiêu nhìn thấy bộ dạng chân thật của danh kiếm, đã thất bại hoàn toàn.
Thân kiếm ra khỏi vỏ, thần sắc thất lạc trên mặt mấy người còn chưa rút đi, đã thấy Cố Thanh Nhất đột nhiên trở tay cầm kiếm, hung hăng đâm thanh kiếm quấn đầy vải trắng kia vào ngực Cố Thanh Tam.
Chỉ một thoáng, tất cả mọi người đều muốn trợn lồi mắt.
Từ Tiểu Thụ sửng sốt.
"Không được a!"
Sắc mặt trọng tài tái xanh.
Đây không phải sư đệ của ngươi sao?
Bởi vì chiến bại, cho nên ngươi muốn tự tay kết liễu y?
Thân thể Cố Thanh Tam vốn run rẩy mãnh liệt bỗng nhiên ngưng lại, sau khi huyết hoa nở rộ, liền giống như con cá bị người ta dùng chày đập vào đầu, phần đuôi bắt đầu kịch liệt đập xuống mặt đất.
Một giây sau, Cố Thanh Nhất đột nhiên rút kiếm ra.
Một sợi kiếm niệm rực rỡ bị kéo ra.
"Khanh!"
Kiếm niệm còn chưa bay xa, Cố Thanh Nhất đã cầm kiếm chém xuống, trong nháy mắt toàn bộ sảnh tiếp khách xuất hiện sóng âm kinh khủng.
Kiếm khí bành trướng tàn phá bừa bãi, Từ Tiểu Thụ hạ thấp người xuống, vượt lên trước ôm Cố Thanh Tam chạy đi.
Nào ngờ trong ngực, lại có đến ba người.
Từ Tiểu Thụ ngạc nhiên.
Trọng tài nhìn hắn, mắt trừng to.
Ánh mắt cửu kiếm khách Cố Thanh Nhị lưu chuyển qua lại giữa hai người, bộ dáng "Các ngươi xen vào việc của người khác".
Cố Thanh Tam ngược lại vẫn còn đang hôn mê, chỉ là ba người chen cùng một chỗ, vết thương lại bắt đầu chảy máu.
"Ta dư thừa."
Từ Tiểu Thụ hắc hắc buông tay.
Nói thật, hiện tại trạng thái Cố Thanh Tam không có chút nào phòng bị, hắn không muốn nhìn gia hỏa kia cứ chết đi như vậy.
Nhưng hiển nhiên, hai người còn lại cũng lo lắng giống như hắn.
Ánh mắt chuyển dời.
Kiếm niệm tạo thành kiếm lãng kinh khủng bắn ra, rõ ràng bị một kiếm chặt thành hai đoạn, sau đó lực lượng không nhịn được nổ tung.
Từ Tiểu Thụ quả thực có chút kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người có thể dùng kiếm chém dứt kiếm niệm.
"Xùy ! ".
Kiếm của Cố Thanh Nhất hiển nhiên cũng không chịu nổi, sau khi đàn hồi, một tiếng xùy vang, băng vải trên thân kiếm vậy mà nứt ra.
Giờ khắc này, trong lòng tất cả mọi người ở trong sảnh tiếp khách đều rung động.
Từ Tiểu Thụ cách gần đó, có thể rõ ràng cảm nhận được thanh kiếm cổ phác kia giống như được giải phóng, lộ ra một cỗ tà khí màu xám.
Chỉ trong chớp mắt, hắn lập tức cảm thấy thất tình lục dục ở trong lòng bị khơi dậy.
Thế nhưng những cảm xúc kia lại biến mất rất nhanh, bởi vì trong lúc suy nghĩ rối loạn, sâu trong linh đài có một cỗ dục vọng cuồng bạo nguyên thủy tuôn ra.
Một vệt kim quang từ ngực chiếu ra, Từ Tiểu Thụ kém chút ngẩng đầu biến thân.
"Từ Tiểu Thụ!"
Đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi.
Từ Tiểu Thụ nhất thời bừng tỉnh, quay đầu, đã thấy Mộc Tử Tịch đi tới phía sau, một tay nhấn bả vai mình, một cái tay khác đã hóa thành dây leo tráng kiện.
Phần ngọn dây leo rất nhọn, xem ra là muốn cắm vào chỗ nào đó.
Từ Tiểu Thụ im lặng.
"Ngươi làm gì?"
"Không, không có."
Mộc Tử Tịch một mặt vô tội giải khai trạng thái dây leo.
Không biết vì sao, sau khi nuốt "Thế Giới Nguyên Điểm", đối sinh mệnh khí tức, nàng thập phần mẫn cảm.
Khi thấy ngực Từ Tiểu Thụ xuất hiện kim quang, lại phát hiện sinh mệnh ba động của Tiểu Thụ có chút hỗn loạn.
Trong đầu, đột nhiên xuất hiện thân ảnh cự nhân màu vàng.
Trực giác nói cho nàng biết, Từ Tiểu Thụ nhất định không ổn.
Nếu như mặc kệ không quản, chỉ sợ sảnh tiếp khách...
Ừm.
Có lẽ không chỉ sảnh tiếp khách.
Có lẽ các vị đang ngồi ở đây, đều sẽ nổ!
"Ngươi không sao chứ?"
Mộc Tử Tịch vỗ tay thối lui.
"Không sao."
Từ Tiểu Thụ nhíu mày.
Vẻn vẹn một chút, mình vậy mà kém chút hóa thân Cuồng Bạo Cự Nhân?
Kiếm của Cố Thanh Nhất, cũng quá đáng sợ đi.
Nhìn vải trắng y quấn quanh thân kiếm, chắc hẳn không khác phong ấn giới chỉ của mình là bao, đều có thuộc tính áp chế.
Toàn bộ thân kiếm đã bị quấn quanh, thế nhưng vừa xuất hiện khe hở, liền có lực lượng đáng sợ như thế, nếu như giải khai toàn bộ...
"Nó gọi tên gì?"
Từ Tiểu Thụ nhìn Cố Thanh Nhất mặt không biểu tình thu hồi thân kiếm vào vỏ.
Hắn có thể trông thấy, chỗ vải bị rách trên thân kiếm, sương mù màu xám vẫn còn đang cuồn cuộn lấy, giống như bên trong phong ấn một tên ma đầu.
Thanh kiếm này, ngay cả màu sắc thân kiếm triển lộ ra, đều là loại màu xám tà ác này.
"Tà Kiếm, Việt Liên."
Cố Thanh Nhất thu kiếm vào vỏ, sau đó cái bụng khẽ hấp, hút lấy toàn bộ sương mù màu xám còn lưu lại ở trong không khí vào bụng, sau đó ợ một cái.
"Ngươi rất lợi hại."
Y thật lòng tán thán, lại hỏi:
"Đạo kim quang vừa rồi, là thứ gì?"
Hiển nhiên, Từ Tiểu Thụ có thể phát hiện được danh kiếm không thích hợp.
Cố Thanh Nhất, cũng có thể từ bên trong đạo kim quang kia, cảm nhận được lực lượng cuồng bạo bàng bạc.
Nếu như phóng thích cỗ lực lượng này ra, chỉ sợ vừa rồi tiểu sư đệ căn bản không kiên trì được lâu như vậy.
Có lẽ chỉ một kiếm, thậm chí là một quyền...
"Tông Sư chi thân."
Từ Tiểu Thụ thoải mái thừa nhận.
Đám người vây xem đạt được đáp án khẳng định, liền trực tiếp sôi trào.
"Thật đúng là Tông Sư chi thân!"
"Ta kháo, Từ Tiểu Thụ quá khoa trương, lần này ta phục, kể từ hôm nay, Từ Tiểu Thụ chính là thần tượng của ta!"
"Ai giành Từ Tiểu Thụ với ta, ta liền không đội trời chung với kẻ đó."
"Nói bậy, ca ca là của ta! Tông Sư chi thân, khó trách ca ca cường tráng như vậy nha !"
"Nhận khâm phục, điểm bị động cộng 626."
"Nhận khích lệ, điểm bị động cộng 223."
"Nhận ái mộ, điểm bị động cộng 2."
"Tông Sư chi thân sao?"
Cố Thanh Nhất có hơi nghi hoặc, Tông Sư chi thân mà y biết, tựa hồ không có khoa trương giống như Từ Tiểu Thụ.
Nhưng có lẽ thông tin từ trong cổ tịch hạn chế, Tông Sư chi thân chân chính, liền có vĩ lực như vậy?
"Lợi hại."
Y lần nữa tán thưởng một tiếng, sau đó vượt qua Từ Tiểu Thụ, đi tới chỗ Cố Thanh Tam đã được ôm xuống dưới đài.
"Ngươi không khiêu chiến ta sao?"
Từ Tiểu Thụ ngoái nhìn hỏi.
Nếu như là lúc trước, có lẽ hắn còn cảm thấy giao chiến với ba tên kiếm khách kia, sẽ hơi tiêu tốn một chút khí lực.
Nhưng sau khi kiến thức qua thực lực của Cố Thanh Tam, Từ Tiểu Thụ đã không có ý nghĩ này.
Ba cái kiếm khách, đoán chừng kiếm đạo mỗi người đều không giống nhau.
Vô Kiếm Thuật của Cố Thanh Tam vừa vặn bị Quan Kiếm Điển khắc chế, cho nên chiến đấu mới kết thúc đột ngột như vậy.
Nhưng hai người còn lại, vừa nhìn liền biết không phải người tu luyện Vô Kiếm Thuật.
Nếu có thể đánh một trận với bọn họ, nói không chừng sẽ có thể học trộm nhiều thứ hơn.
"Không được."
Cố Thanh Nhất khoát khoát tay, "Tiểu sư đệ bị thương rất nghiêm trọng, ta cần dẫn đệ ấy đi trước, trở về chữa thương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận