Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 110: Bắt Gian Tại Giường

"Nhìn cái gì đấy?!"
Nhiêu Âm Âm nâng cằm hắn lên, dịch chuyển đầu hắn qua, phát hiện ánh mắt tiểu tử này vẫn dán chặt vào đùi mình, mặt ngọc lập tức ngượng ngùng.
Rắc!
Từ Tiểu Thụ cảm thấy cổ mình bị xoay mém chút gãy mất, trong mắt chỉ còn lại khuôn mặt tức giận xinh đẹp, cùng với khối trần nhà lớn phía sau.
Con ngươi Nhiêu Âm Âm khép lại mở ra, thần sắc lần nữa biến thành trêu đùa, nói khẽ: "Ta chỉ cần một viên đan dược, việc này xem như thanh toán xong."
Đan dược?
Cầu ta đan dược?
Không đúng, hẳn là cầu Tang lão...
Từ Tiểu Thụ kéo tay nàng xuống, lúc này âm thanh mới có thể phát ra được: "Đan dược gì?"
"Bồ Đề Đan." Nhiêu Âm Âm chớp chớp mắt, "Hoặc là nói... Vương Tọa Đan."
Vương Tọa?
Trong lòng Từ Tiểu Thụ run lên, hắn đã biết được Vương Tọa chính là cảnh giới phía trên Tông Sư, cô nương trước mắt muốn thứ này...
"Ngươi đã là Tông Sư đỉnh phong?"
Âm thanh hắn tràn đầy kinh hãi, thế này làm sao chơi?
Hôm nay không thể chạy rồi có đúng không?!
"Không phải Tông Sư đỉnh phong liền không thể muốn đan dược này?" Nhiêu Âm Âm lườm hắn một cái, phong tình vạn chủng.
Từ Tiểu Thụ tính toán một hồi, Tiên Thiên Đan bát phẩm, Tông Sư Đan lục phẩm, Vương Tọa Đan...
Tứ phẩm!
Ngươi đang đùa ta? !
Đầu hắn vung giống như cái trống, "Vương Tọa là không thể Vương Tọa, đời này ngươi cũng đừng nghĩ."
"Nguyên Đình Đan ngược lại có, có thể phân cho ngươi mười khỏa."
Nhiêu Âm Âm phì cười.
Ta muốn Nguyên Đình Đan làm gì?
"Vương Tọa Đan!"
"Chuyện này không thực tế." Từ Tiểu Thụ vẫn lắc đầu như cũ, lùi lại nói sang việc khá: "Tông Sư Đan, ta miễn cưỡng cầu xin thử, xem có thể được hay không."
"Ồ?" Lông mày Nhiêu Âm Âm khẽ cong, trong mắt hiện lên giảo hoạt, "Cho nên ngươi thật đúng là có thể cầu được đan dược?"
Trong lòng Từ Tiểu Thụ hơi hồi hộp một chút, vừa rồi là đang thử mình? !
"Chỉ có thể là Vương Tọa Đan." Gương mặt xinh đẹp của Nhiêu Âm Âm bỗng xích lại gần, Từ Tiểu Thụ thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng.
"Ta đột phá Tông Sư dễ như ăn cơm uống nước, cần Tông Sư Đan làm gì?"
"Còn có Nguyên Đình Đan..."
"Giữ lại mà dùng đi, Luyện Linh cửu cảnh đệ đệ." Khóe môi nàng khẽ nhếch, trong mắt tràn đầy trêu tức.
"Nhận đùa giỡn, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ vừa muốn nói chuyện, một ngón tay hơi ẩm ướt đã đặt lên môi hắn.
"Ta nói lời giữ lời, chỉ cần ngươi có thể mang Vương Tọa Đan tới, không chỉ có thể bỏ qua chuyện hôm nay, còn có thể cho ngươi chút ban thưởng."
"Ban thưởng gì?" Từ Tiểu Thụ thật muốn há miệng cắn đứt.
"Không phải ngươi nói đang tìm tiểu viện sao?"
"Chỉ cần ngươi lấy đan dược ra, toàn bộ tiểu viện phía sau núi, ta đều có thể trực tiếp đưa ngươi."
"Thậm chí..."
Ánh mắt Nhiêu Âm Âm dịch chuyển, rơi xuống bàn tay Từ Tiểu Thụ đang chống trên giường, "Nếu như ngươi muốn, đều có thể giữ lại."
Giữ lại?
Từ Tiểu Thụ thuận mắt nàng, vô thức đưa tay lên, thình lình phát hiện trên đó có một món đồ bằng tơ lụa.
Rất nhỏ, cực kỳ mềm mại.
Sắc mặt hắn lập tức đen thui, liên tục ném ra.
"Không có khả năng! Đan dược không thể nào, đồ vật cũng không cần ngươi cho!" Hắn nhắm hai mắt, thấy chết không sờn.
Tứ phẩm đan dược... còn không bằng giết ta đi!
Tang lão có đan dược tứ phẩm hay không hắn không biết.
Muốn đan không có, muốn mạng có một đầu!
Nhiêu Âm Âm nhìn hắn ném bay đồ vật, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt hiện đầy sương lạnh, nhưng mà vừa nghĩ tới Tô Thiển Thiển, vẫn điều chỉnh giữ thái độ câu nhân, một lần nữa nắm cái cằm của hắn.
"Ngươi không thích phần thưởng của ta?" âm thanh mị hoặc tái khởi.
Từ Tiểu Thụ nhức cả trứng, chuyện quái gì thế này, vì sao mình lại tin lời của Lam Tâm Tử, chạy đến nơi này.
Bây giờ suy nghĩ lại, đây đúng là một cái hố to, rõ ràng muốn mình nhảy xuống, thiệt thời mình còn nghĩ nếu như ám sát, chọn nơi nào cũng vậy.
Tình huống bây giờ không phải ám sát, là minh sát!
Hắn gian nan nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy bờ môi đắng chát.
"Thích."
"Thích thì tốt rồi ! ".
Thân thể Nhiêu Âm Âm tiến càng gần, thuận thế ép hỏi: "Vậy đan dược, ngươi có đáp ứng hay không?"
Đáp ứng...
Cái rắm!
Loại hiệp ước không bình đẳng này, Từ Tiểu Thụ ta từ trước tới giờ không ký!
Chẳng phải nhìn ngươi một chút sao, có bản lĩnh nhìn lại!
Hắn trợn mắt nhìn, giận mà không dám nói gì.
Nhiêu Âm Âm cũng vô cùng tức giận, tiểu tử này, thật cho rằng mình không dám động thủ?
Cái gì đều không muốn lưu lại, còn muốn từ nơi này thoát thân?
Ngươi cho rằng ngươi là Tô Thiển Thiển?
Đúng lúc này, cửa phòng két một tiếng, âm thanh loli ủy khuất oán trách truyền vào.
"Nhiêu tỷ tỷ, sao lại chậm như vậy, tỷ còn chưa tắm xong?"
Tràng diện nhất thời vô cùng tĩnh mịch, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, Nhiêu Âm Âm cũng kinh ngạc, hai người cùng nhau quay đầu, nhìn thấy được một khuôn mặt nhỏ kinh hãi đến tột đỉnh.
Tô Thiển Thiển mới vừa bước vào phòng, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Nhiêu tỷ tỷ bọc lấy khăn tắm, đôi chân dài để trần, áp trên giường.
Mà người nằm bên dưới, cho dù không nhìn thấy dung mạo, cũng có thể nhìn ra...
Là nam nhân!
Nhiêu tỷ tỷ... cùng một nam nhân?
Khăn tắm, giường?
"A!"
Nàng mãnh liệt bưng lấy khuôn mặt nhỏ, phát ra âm thanh sợ hãi phá mây xanh, vang vang.
Ta thảo, sao Tô Thiển Thiển lại tới đây?!
Tư duy hai người trên giường nhất trí lạ thường, trong miệng không hẹn mà cùng kinh hô một tiếng:
"Mọi chuyện không phải như muội nghĩ!"
"Mọi chuyện không phải như muội nghĩ!"
Hả?
Hai người một lần nữa ngoái nhìn nhìn nhau, thần sắc choáng váng.
"Đừng bắt chước ta!"
"Đừng bắt chước ta!"
Nhiêu âm âm và Từ Tiểu Thụ nhất thời câm nín.
Xong đời, lần này có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Tô Thiển Thiển nghe âm thanh này, trong mắt hiện lên lo nghĩ.
Âm thanh Nhiêu tỷ tỷ nàng rất quen thuộc, nhưng sao thanh tuyến của nam nhân kia lại quen như vậy?
Linh niệm quét qua, nàng thoáng chốc cả kinh co quắp ngã xuống đất.
Tiểu, Tiểu Thú ca ca?
"A!"
Nàng bưng lấy trán, trong mắt tràn đầy không dám tin.
Tiểu Thú ca ca làm sao ở cùng với Nhiêu tỷ tỷ?
Không phải hai người mới tạm biệt hồi trưa sao?
Không phải hắn nên ở ngoại môn?
Gặp riêng, thông dâm...?
Cái đầu nhỏ hiện ra vẻ nghi hoặc, đủ loại tri thức kỳ quái thượng vàng hạ cám chẳng biết học được từ lúc nào nối đuôi nhau ập ra, trong mắt Tô Thiển Thiển dấy lên bát quái chi hỏa hừng hực.
Nàng còn là vị thành niên, nhưng hiểu được không ít.
Đối với Từ Tiểu Thụ nàng chỉ xem như đại ca ca, cũng không có trộn lẫn tình yêu nam nữ gì.
Mà bây giờ, đại ca ca cùng đại tỷ tỷ nàng tính nhiệm nhất, vụng trộm ở sau lưng mình?
Chuyện này...
Khuôn mặt nhỏ của Tô Thiển Thiển vặn vẹo, một loại cảm giác hơi thất lạc, xen lẫn hiếu kỳ khi phát hiện bí mật kinh thiên, nàng rất khó đi hình dung cảm thụ giờ phút này.
Che miệng nhỏ, muốn nói, nhưng lại không nói nên lời.
"Còn không mau tránh ra, để trẻ con nhìn thấy không tốt."
Bên giường, Từ Tiểu Thụ xoắn xuýt đến tột đỉnh, vậy mà thuận tay vỗ lên đùi Nhiêu Âm Âm.
Âm thanh vang lên, vô cùng thanh thúy.
Xúc cảm trơn mềm khiến Từ Tiểu Thụ mộng bức.
Ta thảo, ta mới vừa làm gì? !
Nhiêu Âm Âm ngây người nhìn dấu đỏ trên đùi mình.
Ngươi dám đánh ta?
Nhìn còn dám đánh ta?
Nàng nổi giận, chỉ cảm thấy giờ khắc này lý trí hoàn toàn biến mất, tu vi kinh khủng bộc phát, vỗ xuống một chưởng.
Trúng một chưởng này nát đầu là cái chắc.
Từ Tiểu Thụ sao có thể để nàng toại nguyện, thừa dịp cô nàng còn đang kinh sợ, tay vỗ giường lớn, mượn nhờ lực Phản Chấn từ dưới đùi Nhiêu Âm Âm chạy đi.
"Thiển Thiển cứu ta! Bằng hữu của muội muốn giết người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận