Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 412: Không Nhịn Được ,Từ Tiểu Thụ Xuất Thủ ! (1)

Thủ Dạ kích tình bành trướng diễn thuyết, thế nhưng không thể đánh động được bao nhiêu người.
Bởi vì tất cả mọi người ở đây đều đã bị tin tức ông ta mang đến làm cho ngơ ngẩn.
Bảo mấy quận thành xung quanh Bạch Quật chống lại toàn bộ kiếm tu Đông Vực, chuyện đó hoàn toàn không có khả năng.
Nói là lấy trứng chọi đá cũng không quá.
Tình báo Hồng Y Thủ Dạ mang đến, có lẽ qua đêm nay, sẽ truyền khắp toàn bộ đại giang nam bắc.
Công khai tuyên bố như thế này, muốn ép cũng không ép nổi.
Lúc này, bọn họ cảm thấy may mắn vì mình cách Bạch Quật khá gần.
Nói không chừng, chỉ cần Bạch Quật mở sớm mấy ngày, bọn họ liền có thể lập tức đến đó, đoạt lấy tiên cơ.
...
Trên bàn rượu.
Mộc Tử Tịch cuối cùng cũng nghe ra một chút.
Lúc trước nàng không biết "Thế Giới Nguyên Điểm" mà Từ Tiểu Thụ nói là gì, nhưng nhìn tình huống này, kết hợp với thứ mình nuốt lúc trước vẫn đang không ngừng truyền đến phản hồi.
Đừng nói thứ mình nuốt vào, không phải cùng tên, mà thật chính là "Thế Giới Nguyên Điểm" của Bạch Quật?
"Từ Tiểu Thụ, chuyện này rốt cuộc như thế nào?"
Nàng truyền âm hỏi.
Khác với biểu tình giật mình của đám người, lúc này Từ Tiểu Thụ vẫn còn đang đắm chìm trong lời nói của Phó Hành, hoàn toàn không thể tự kiềm chế.
"Luyện Linh đạo, Kiếm đạo, Đan đạo, Trận đạo..."
"Phó Hành là cố ý ư? Y muốn để mình độc chiếm toàn bộ danh ngạch Bạch Quật?"
"Chuyện này... Con mẹ nó, thật quá ngượng ngùng đi!"
Từ Tiểu Thụ suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không phải.
Rõ ràng Phó Hành chất nhi, không có giống như phụ thân y, nhìn qua "Dệt thuật".
Nhưng vì sao...
Hiểu chuyện như vậy?
"Từ! Tiểu! Thụ!"
Mộc Tử Tịch nhìn Từ Tiểu Thụ ngẩn người, nhịn không được quát to một tiếng.
"Nhận kinh sợ, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ run lên, lúc này mới tỉnh táo lại.
"Thế nào?"
"Thế Giới Nguyên Điểm, đến cùng là thế nào?"
Mộc Tử Tịch phồng má.
"Chính là thứ ngươi nuốt lúc trước."
Từ Tiểu Thụ đương nhiên nói, Mộc Tử Tịch lại giật nảy mình, bởi vì gia hỏa này căn bản không có truyền âm giống như mình, mà là nói thẳng ra.
Bên cạnh, còn có nhiều người như vậy.
Mà mình nuốt thứ kia, thật đúng là "Thế Giới Nguyên Điểm" của Bạch Quật?
Vạn nhất bị người khác biết được thì làm sao bây giờ?
"Yên nào, có trời mới biết ngươi ăn thứ gì."
Từ Tiểu Thụ cười khoát tay:
"Cho dù có nói cho người khác biết, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không tin."
Người xung quanh nghe thấy Từ Tiểu Thụ đột nhiên lầm bầm lầu bầu, không hiểu ra sao.
Mộc Tử Tịch lại cảm thấy đai răng.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Nàng liếc mắt nhìn đám thanh niên tài tuấn xung quanh, lần nữa truyền âm:
"Ngươi có thể thanh tràng bọn họ trước hay không?"
Từ Tiểu Thụ lập tức vui lên.
Mấy tên gia hỏa này nhìn thấy Mộc Tử Tịch độc thân chiếm một bàn, bên cạnh lại không có tiền bối nào ngồi, liền lập tức từ trên lôi đài trượt xuống.
Nhưng trò chuyện lâu như vậy, Từ Tiểu Thụ cũng chờ đợi một hồi lâu, thế nhưng mấy con hàng kia lại không thể khiến giai nhân liếc mắt một cái.
Từng tên đều gấp lên, vò đầu bứt tai giống như hầu tử.
"Ta nói..."
Từ Tiểu Thụ đứng lên, thu hút ánh mắt đám người, lúc này mới ngữ trọng tâm trường nói:
"Các ngươi như thế này là không được rồi, bắt chuyện, là việc cần có kỹ thuật."
Mấy người ngồi quanh bàn rượu khẽ giật mình.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi lại muốn làm gì?"
Có người lên tiếng nói.
Lúc trước trải qua một phen tranh đấu với Văn Tống, ở trong sảnh tiếp khách, Từ Tiểu Thụ có thể nói là không ai không biết.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở chuyện lúc trước mà thôi.
Mấy tên này nhìn thấy Mộc Tử Tịch còn dám lại gần, xem ra là đến sau Từ Tiểu Thụ, hoàn toàn bỏ lỡ màn kịch Văn Tống.
"Tránh ra."
Từ Tiểu Thụ đẩy người cản trở đường đi của mình sang một bên, đi thẳng tới trước mặt Mộc Tử Tịch.
Đám người ghé mắt, cho dù bàn này ở phía xa nhất, nhưng cũng khiến không ít người xung quanh chú ý tới.
Tuy nhiên khoảng cách nơi này tới đài cao quả thật không gần.
Thủ Dạ tuyên bố xong sớm đã đi xuống, Phó Hành vẫn còn đang nói gì đó.
Nhìn thấy Từ Tiểu Thụ không có quấy rầy mình, Phó Hành liền biết đây là kết quả sau khi tiểu tử kia kiềm chế.
Lúc này ngầm hiểu, không có mở miệng ngăn cản.
Từ Tiểu Thụ trực tiếp ngồi xuống trước mặt sư muội nhà mình, sau đó mới sượt đến bên cạnh nàng, gần như muốn dán sát đùi.
Đám hầu tử nhìn cảnh này liền gấp, cắn chặt răng, nào biết Mộc Tử Tịch vậy mà không có phản kháng, chỉ hơi cau mày quay đầu:
"Ngươi làm gì?"
"Không phải ngươi gọi ta tới à?"
Từ Tiểu Thụ lẽ thẳng khí hùng.
Mộc Tử Tịch trừng mắt một cái:
"Ta là bảo ngươi đuổi bọn họ đi."
Nàng truyền âm còn áp chế âm lượng, xung quanh nhiều người nhìn như vậy, gương mặt xinh đẹp đã hơi đỏ lên.
Dù sao nàng không phải Từ Tiểu Thụ.
Ở cái tuổi này, không có bao nhiêu nữ hài tử da mặt mỏng, có thể thừa nhận được nhiều ánh mắt cổ quái như vậy.
Từ Tiểu Thụ lườm phía sau một chút, thấp giọng nói:
"Học tập một chút."
Tiếp theo, hắn dùng tay hơi nâng cằm Mộc Tử Tịch lên, dùng một loại giọng điệu đùa giỡn nói ra:
"Tiểu muội muội, đêm nay đi đâu? Nếu như không có chỗ nào tốt, ta tại Nam Thiên Nhai có một cái trang viên không tệ, tối nay ngươi theo ta về?"
Mộc Tử Tịch lập tức ngây người.
Đám hầu tử trực tiếp đọng lại.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 14."
"Vô sỉ!"
Qua vài hơi, liền có người giận mắng lên tiếng:
"Quá vô sỉ, ngươi sao có thể như thế..."
"Trực tiếp như vậy?"
Từ Tiểu Thụ nhận đáp lời người kia, "Ta chẳng qua là đi thẳng vào vấn đề, nói ra suy nghĩ trong lòng các ngươi."
Người kia lập tức bị chế trụ, vội vàng nhìn về phía Mộc Tử Tịch:
"Ta không phải có ý này?"
"Xùy, còn nói "trực tiếp như vậy", là ý này à?"
Từ Tiểu Thụ nhíu mày lại.
"Ta!"
Người vừa mở miệng cũng sững sờ tại chỗ.
Người khác còn muốn nói gì, thế nhưng lại phát hiện mình không mở miệng nổi.
Từ Tiểu Thụ vui sướng nói:
"Các ngươi mới vừa đến? Không thấy cô nương này là đi theo ta sao? Còn dám đùa giỡn lung tung?"
"Đùa giỡn thì cũng thôi đi, ta nhìn các ngươi nửa ngày, hoàn toàn không có chút tiến độ nào, mất mặt!"
Mộc Tử Tịch sửng sốt.
Hóa ra vừa rồi ngươi đang giả chết?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ quay đầu, nhìn Mộc Tử Tịch nói:
"Ngươi vẫn còn chưa trả lời ta?"
Trả lời cái rắm!
Tiểu cô nương kém chút dùng ánh mắt chặt chặt Từ Tiểu Thụ, kết quả vừa muốn nói chuyện, Từ Tiểu Thụ liền đã bưng kín miệng nàng.
"Không nói lời nào, vậy chính là đồng ý, đêm nay theo ta đi."
Mộc Tử Tịch hỏi chấm bay trên đầu.
Lần này không chỉ Mộc Tử Tịch toát ra mấy dấu chấm hỏi, người xung quanh cũng bị kinh đến.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1, + 1, + 1, + 1..."
"Nhận khinh bỉ, điểm bị động cộng 2."
"Nhận oán hận, điểm bị động cộng 12."
Người lúc trước lên tiếng cũng không ngồi yên được nữa, y quả thật là kẻ đến sau, căn bản không biết Từ Tiểu Thụ.
Nhưng vô lễ với nữ hài tử đáng yêu như thế, ai có thể nhịn được?
"Tiểu tử ngươi là ai, đỏ tay bẩn của ngươi ra!"
Từ Tiểu Thụ cười tủm tỉm quay đầu, mắc câu rồi.
Kể từ khi nghe thấy Phó Hành nói ra quy tắc, hắn liền đã hạ quyết tâm, tối nay không thể điệu thấp.
Một đợt thi đấu lôi đài này, hắn nhất định phải đánh, không chỉ phải đánh, mà còn phải đánh cho thật đẹp.
Một đợt điểm bị động này, hắn nhất định phải lừa tới, không chỉ lừa tới, mà còn phải lừa cho đầy bồn đầy bát!
Sự tình Trương Thái Doanh tạm thời để sang một bên, tối nay mấy tên trẻ tuổi chưa hiểu sự đời này, nếu không từ trong tay bọn họ moi ra mấy điểm kỹ năng Tông Sư.
Từ Tiểu Thụ hắn, liền không họ Thụ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận