Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 102: Thí Sư?

Từ Tiểu Thụ vừa dứt lời, áp súc hỏa chủng trong lòng bàn tay biến mất không thấy đâu, sau một khắc, trên ngón tay cái xuất hiện một viên hỏa chủng càng cuồng bạo hơn.
Trong mắt Tang lão lóe lên sự kinh ngạc, năng lượng trong hỏa chủng như ngựa hoang thoát cương, vô cùng cuồng loạn, trạng thái tùy thời đều có thể nổ tung, kinh khủng hơn viên lúc trước không chỉ mấy lần.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Từ Tiểu Thụ lại có thể điều khiển nó giống như thần hồ kỳ kỹ, áp chế nó bộc phát.
Tang lão biết Từ Tiểu Thụ là thiên tài, nhưng không ngờ hắn lại thiên tài đến mức này.
Chưa nói tới việc trong thời gian ngắn áp súc ra hỏa chủng, ngươi còn có thể tự nhiên khống chế, quả thật có chút quá mức.
"Ngũ Chỉ Văn Chủng Thuật..."
Nghe cái tên này, tựa hồ không chỉ như thế?
Hưu!
Trong lúc suy tư, trên ngón trỏ của Từ Tiểu Thụ lại toát ra một viên hỏa chủng, hai viên hỏa chủng bất quá chỉ cách nhau một chút, tương hỗ lẫn nhau, kém chút mất khống chế trực tiếp nổ tung.
Hắn lập tức đổi thành trạng thái "Lửa riu riu", hai viên hỏa chủng lập tức an tĩnh lại.
Trong mắt Tang lão lướt qua tán thưởng, "Rất tốt, tiếp tục!"
Từ Tiểu Thụ lau mồ hôi, ngón giữa thẳng tắp, phía trên lại xuất hiện một viên.
Tư tư.
Ba viên hỏa chủng tương tác lẫn nhau, đáng sợ nằm ngoài sức tưởng tượng, cho dù Từ Tiểu Thụ giờ phút này dùng "Lửa riu riu", cũng có chút miễn cưỡng.
Hỏa chủng ba động kịch liệt, tại phía trên móng tay vẽ ra đạo đạo hắc tuyến.
Tang lão tấm tắc hô kỳ lạ, ông ta đã tin tưởng Ngũ Chỉ Văn Chủng Thuật của Từ Tiểu Thụ quả thật có thể đánh nát cửa sổ Linh Tàng Các.
Thứ này mới ba viên, năng lượng tương tác lẫn nhau đã vượt qua đại bộ phận linh kỹ Tiên Thiên, nếu như đồng loạt nổ, kết quả thật không thể tưởng tượng.
Ông ta muốn gọi Từ Tiểu Thụ dừng lại, nhưng nhìn bộ dáng hết sức chuyên chú của hắn, kịp thời dừng miệng.
Lúc đầu Từ Tiểu Thụ chỉ muốn hồ lộng cho qua, nhưng nào ngờ linh cơ khẽ động, thật có thể thành công.
Linh cảm bắt nguồn từ hai viên hỏa chủng giao nhau bạo tạc lúc trước, nhưng không ngờ liên tục tương tác trong khoảng cách gần như vậy, lực phá hoại tựa hồ đang không ngừng tăng cao.
"Làm một lần thử xem, dù sao có lão đầu ở đây, hẳn sẽ không có vấn đề gì."
Hắn dùng Cảm Giác nhìn Tang lão, phát hiện ông ta cũng có chút hăng hái, tinh thần đại định.
Nếu như có thể thành công nghiên cứu ra môn linh kỹ này, nhất định sẽ cường đại hơn Tiểu Hỏa Cầu Thuật rất rất nhiều.
Nói không chừng còn có thể biến thành sát chiêu mạnh nhất của mình.
Viên thứ tư!
Từ Tiểu Thụ hết sức chăm chú, ngón áp út run run rẩy rẩy, lần nữa ngưng tụ ra một viên hỏa chủng.
"A, ôi!"
Hắn tập trung nhìn vào, phát hiện viên áp súc hỏa chủng này nhỏ hơn một chút, ngay cả năng lượng cũng yếu hơn ba cái trước một mảng lớn.
Xảy ra chuyện gì?
Từ Tiểu Thụ không hiểu ra sao cả, bỗng nhiên cảm thấy trong cơ thể yếu ớt, lúc này mới phát hiện linh nguyên khô kiệt.
Ngọa tào!
Vậy mà quên mất chuyện này!
Một giây sau, hắn hoảng sợ phát hiện, thừa số không ổn định vừa xuất hiện, liền lập tức phá hủy thế cân bằng của ba viên hỏa chúng lúc trước.
Bốn viên hỏa chủng trên đầu ngón tay cùng nhau mất khống chế, rung động kịch liệt, phát ra khí tức hủy diệt kinh khủng.
"Ta kháo!"
Từ Tiểu Thụ cả người run run, vô ý thức ném thứ này ra ngoài cửa sổ, kết quả phát hiện Tang lão đang đứng đấy, một mặt phấn khởi nhìn xem...
Bốn điểm tới gần, trong nháy mắt kề sát mặt.
Tang lão hỏi chấm?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Lúc đầu ông ta đang rất vui vẻ xem lấy, cảm khái não động tiểu tử này vô cùng lớn.
Thông qua luyện đan nghiên cứu ra được chiêu thức mới mẻ, hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của ông ta, khiến cho ông ta mong đợi con hàng này ngưng tụ ra viên hỏa chủng thứ năm.
Nào ngờ tên gia hỏa kia lại ném thứ này tới.
Ông ta không sợ chúng, nhưng tối thiểu cũng phải nói một tiếng, để ông ta chuẩn bị chứ?
Hiện tại là muốn làm gì?
Đánh lén?
Thí sư?
Thân thể Tang lão ngửa ra sau, nón lá trong nháy mắt tung bay lên, ba viên hỏa chủng áp súc bay cao lập tức xuyên thủng, bắn ra cửa sổ.
Nón lá nhất thời tẫn diệt, không chừa chút cặn.
Còn lại một viên năng lượng thấp, bay thấp, trùng hợp bay thẳng vào lỗ mũi Tang lão.
Tang lão hoang mang.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Một tích tắc này, mặt ông ta xanh mét, nhưng ông ta không có nổi trận lôi đình ngay.
Nói nhảm, mạng già quan trọng!
Mặc dù tình huống nguy cấp, nhưng còn có thể cứu.
Tẫn Chiếu Thiên Viêm đồng nguyên, chỉ cần mình trong nháy mắt luyện hóa, nhất định sẽ bình an vô sự.
Một bên khác.
Từ Tiểu Thụ trơ mắt nhìn hỏa chủng chui vào mũi Tang lão, cả người lập tức không xong.
Tang lão vậy mà không có tránh, khiến cho hắn rất bất ngờ, lão nhân này đang làm gì?
Ngẩn người ư?
Thời điểm ta thí nghiệm chiêu số, bản thân không dám ngẩn người, ông ta vậy mà ngẩn người?
Nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ những chuyện này, thừa dịp hỏa chủng còn chưa vào sâu, hắn mãnh liệt tiến đến hung hăng hít một hơi.
Chỉ cần tốc độ rất nhanh, hỏa chủng liền chạy không...
Thảo, đây là mùi vị gì?
Thối quá!
"Ọe ! ".
Hắn nôn khan một tiếng, lại phát hiện giờ khắc này thân thể Tang lão chấn động mạnh một cái, một cỗ oanh minh ngột ngạt từ trong bụng truyền ra.
Nổ?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí tựa hồ yên lặng một giây.
Từ Tiểu Thụ nhìn thấy hai má lão nhân phồng lên, nhưng lại thu về, âm thanh hầu kết nhấp nhô vô cùng rõ ràng.
Ngọa tào!
Sẽ không phun máu đấy chứ?!
Từ Tiểu Thụ lập tức không thể tin, mình vậy mà thương tổn tới Tang lão, chuyện này sao có thể?
Thân thể già nua của Tang lão đang run rẩy.
Không phải bởi vì đau, mà là bởi vì tức!
Lúc đầu lấy tu vi của ông ta, cho dù nuốt viên hỏa chủng này vào bụng, cũng có thể trong nháy mắt luyện hóa.
Nhưng mà cái khẽ hấp kia của Từ Tiểu Thụ, vậy mà hút đến linh nguyên trong cơ thể ông ta mất khống chế, mặc dù chỉ vẻn vẹn một cái chớp mắt, nhưng lại bỏ lỡ cơ hội luyện hóa.
Nếu không phải ông ta cũng luyện nhục thân, có lẽ Thiên Tang Linh Cung đã không còn phó cung chủ.
"Ngài thụ thương rồi?" Từ Tiểu Thụ kinh nghi bất định.
Tang lão hít một hơi thật sâu, thân thể ngừng run rẩy, cưỡng ép nhịn xuống.
Ông ta có thể làm sao?
Không nhịn không được!
Nào có chuyện ngày đầu tiên sư phụ gặp đồ đệ, thiếu chút nữa bị đồ đệ chơi chết? Nhưng vậy chẳng phải nói thực lực của mình không được?
Ông ta yên lặng quay người, từ trong giới chỉ rút ra một cái nón lá mới, chậm rãi đội lên.
"Không sao, đừng nói lung tung."
Vừa mở miệng, ngoài cửa sổ thổi tới một trận gió lạnh, Từ Tiểu Thụ rõ ràng ngửi thấy mùi máu tươi...
Trong không khí tựa hồ có con quạ nghịch ngợm bay qua, Từ Tiểu Thụ cuối cùng không dám vạch trần lão, vết sẹo này, để nó tự khép lại vậy.
Đau, vẫn chỉ nên đau một người thôi, cưỡng ép xé mở, chỉ sợ mình cũng phải gặp nạn...
"Ha ha." Từ Tiểu Thụ cưỡng ép hé miệng, muốn làm dịu đi không khí lúng túng.
"Hắc hắc." Tang lão tựa hồ cũng muốn cứu vãn danh dự, phụ họa cười.
Không khí tĩnh lặng, bầu không khí...
Lúng túng hơn!
Mí mắt Từ Tiểu Thụ co lại, cuối cùng vẫn không nói ra lời.
Ngày thường hắn thuận miệng liền có thể chọc một đám, nhưng đối mặt với Tang lão, gan hắn không mập nổi.
Ừm, có đôi khi bất tri bất giác mập quá mức, cũng sẽ xuất hiện loại cục diện này...
"Vừa rồi là gì?" Tang lão không quay đầu lại.
Trong lòng Từ Tiểu Thụ thấp thỏm, lão đầu chú ý tới Phương Pháp Hô Hấp?
"Một môn công pháp." Hắn lập lờ nước đôi nói.
"Ừm, công pháp..." Tang lão lại trầm mặc.
Từ Tiểu Thụ kém chút bật cười, hóa ra lão đầu đang nỗ lực làm dịu bầu không khí, căn bản không để bụng Phương Pháp Hô Hấp, hắn thử dò xét nói: "Vậy ta có thể bắt đầu tinh luyện nguyên dịch rồi?"
"A, tinh luyện..."
Từ Tiểu Thụ nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Tang lão rốt cuộc lấy lại tinh thần, không còn đưa lưng về phía hắn, xoay người nói: "Trước đừng đề cập tinh luyện, hiện tại ta có một chuyện quan trọng muốn nói với ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận