Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 647: Tranh Phong (1)

"Bát Kiếm Thức!"
Từ Tiểu Thụ thả hồn vào trong kiếm đạo chân ý, đối mặt với thác lửa ập đến, lần nữa xuất ra một thức kinh thiên.
Cho dù giờ phút này Bạch Khô Lâu nổi trận lôi đình.
Cho dù uy lực thác lửa Bạch Viêm mạnh hơn lúc trước gấp nhiều lần.
Thế nhưng thời khắc Từ Tiểu Thụ cắm kiếm vào trong thác lửa, hư không phảng phất ngưng đọng.
"Oanh!"
Một giây sau, theo hắn quay người bát kiếm, lưu viêm giống như cửu thiên bộc bố gào thét ập đến, lần nữa lấy khí thế phá đập vỡ đê, nghịch chuyển bay ngược!
(Dịch: bộc bố = thác nước)
"Hống hống hống!"
Bạch Khô Lâu phẫn nộ.
Nó ở trên không điên cuồng gầm thét, trong miệng liên tục phun ra Bạch Viêm.
Nhưng cho dù như thế, nó cũng chỉ có thể miễn cưỡng đỡ lấy một kiếm bắn ngược của Từ Tiểu Thụ.
Thậm chí duy trì hồi lâu, đợi đến khi không còn chút sức lực nào, thân thể xuất hiện dấu hiệu không gánh nổi, sắp tan tác.
"Một kiếm này. . . "
Ngư Tri Ôn nấp ở trong khe bạch cốt môn, kinh động như gặp thiên nhân.
Lúc trước hôn mê bất tỉnh, nàng căn bản không nhìn thấy một kiếm nghịch thiên kia.
Tu vi Từ Tiểu Thụ chỉ mới Tiên Thiên!
Tính cả kiếm ý, nhiều nhất cũng chỉ là một tên Kiếm Tông.
Nhưng lực lượng Kiếm Tông, sao có thể chấn ngược một kích gần như vượt qua cả Vương Tọa?
"Nhận ngưỡng mộ, điểm bị động, +1."
"Thật mạnh. . . "
Mộc Tử Tịch đồng dạng sợ hãi thán phục nhìn bóng lưng mơ hồ ở trong Bạch Viêm.
Cho dù trong lòng nàng tin tưởng Từ Tiểu Thụ.
Thế nhưng khi nhìn thấy thác lửa khuynh thiên kia, trái tim nhỏ bé vẫn lọt mất một nhịp.
Còn không đợi trái tim nhỏ phản ứng, thác lửa kinh khủng ập xuống bạch cốt môn, đã bị nhẹ nhàng đánh ngược.
Một giọt cũng không lọt!
Ngoại trừ nhiệt độ nóng rực kia.
Sau khi Từ Tiểu Thụ dùng sức một người gánh lấy một mảnh trời, phía sau, đúng là nơi an toàn nhất.
Len lén liếc qua Ngư Tri Ôn
Nhìn thấy trong mắt nàng ta có vô số ngôi sao lấp lánh, sắc mặt Mộc Tử Tịch khổ sở không thôi.
Miệng cong lên, trong lòng bắt đầu thầm mắng.
"Từ Tiểu Thụ chết bầm, lại giương uy ở trước mặt mỹ nữ."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
. . .
"Thu hồi linh nguyên, đừng sử dụng!"
Từ Tiểu Thụ lớn tiếng hô lên.
Lúc trước từng trải qua một lần.
Khi đó Ngư Tri Ôn hôn mê nằm ở trên vai mình, cho nên khá là an toàn.
Thế nhưng hiện tại nhiệt độ rất cao, nếu như nhị nữ nấp trong bạch cốt môn sử dụng linh nguyên cách nhiệt, hoặc là ngăn cản dược hiệu trong không khí.
Như vậy, dưới khoảng cách gần như thế.
Cho dù không có tiếp xúc, hai người cũng có phong hiểm dẫn lửa thiêu thân!
Cho nên hắn không thể không nhắc nhở.
Rất may mắn, sau một khoảng thời gian ở chung, nhị nữ ít nhiều đều tin tưởng Từ Tiểu Thụ.
Nghe Từ Tiểu Thụ nói thế, liền thu hồi linh nguyên hộ thể lại.
Nhất thời, thác lửa Bạch Viêm ập xuống.
Đám người bên dưới, lông tóc không chút tổn hại.
"Hống hống hống! ! !"
Bạch Khô Lâu đã sắp hỏng mất.
Nó nghĩ mãi không ra, rõ ràng đại chiêu của mình không cần tiếp xúc, vẫn có thể kết thúc đối thủ.
Thế nhưng tại sao hết lần này đến lần khác, ở trên người tên sâu kiến trước mặt, lại không có một chút tác dụng nào.
Hắn rõ ràng đã bị Bạch Viêm bao phủ.
Mặc dù có kỹ năng phản kích, thế nhưng tiếp xúc gần như vậy, sao hắn có thể chịu được nhiệt độ cao như thế?
Cho dù có thể chịu được, Bạch Viêm vẫn có thể len lỏi theo linh nguyên vào khí hải mà?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."
"Nhận sợ hãi, điểm bị động, +1."
"Ma ma. . . "
A Giới đứng sau lưng Từ Tiểu Thụ, nhìn ma ma dùng một kiếm đẩy đại chiêu có thể uy hiếp đến mình về, không khỏi nỉ non lên tiếng.
"Bốp bốp."
Nó vỗ vỗ bả vai, muốn dập tắt Bạch Viêm dính ở trên người mình.
Thế nhưng nó đột nhiên phát hiện, Bạch Viêm không dập được, có xu hướng tro tàn lại cháy, muốn triệt để thiêu đốt cả người nó.
"Tốc."
A Giới xòe tay ra, hấp lực cuồn cuộn, trực tiếp hấp thu năng lượng dị thường, bổ sung cho bản thân.
"Chạy!"
Từ Tiểu Thụ hoàn tất một chiêu bát kiếm.
Hắn cũng không quay đầu lại, trực tiếp vượt qua A Giới, vọt thẳng vào bạch cốt môn.
"Hai người các ngươi nhìn theo bước chân ta mà đi, nhớ kỹ phải theo sát, đừng lạc đường!"
Nói xong, hắn lao thẳng xuống thông đạo đen kịt.
Mộc Tử Tịch cùng Ngư Tri Ôn liếc nhau một cái, không dám trì hoãn, lập tức theo sát bước chân Từ Tiểu Thụ.
"Rống!"
Bạch cốt cự nhân điên cuồng.
Nó vừa thấy gì?
Nếu không phải thị lực tốt, nó thậm chí còn không phát hiện ở trong hang ổ của mình, còn có hai tên nhân loại ẩn nấp.
Sau khi đón lấy một thức của mình, ba tên nhân loại kia liền cắm đầu chạy vào bên trong? !
"Bành bành bành!"
Bạch Khô Lâu giống như phục dụng mấy thùng xuân dược, xương cốt toàn thân nổ tung.
Bạch Viêm trên người bắn tung tóe, cuối cùng ngưng tụ ở dưới lòng bàn chân, hóa thành chùm sáng, nhất phi trùng thiên.
Mượn nhờ phản lực, nó hóa thành đầu đạn hạt nhân khổng lồ, trực chỉ bạch cốt môn!
Bảo bối của mình còn ở bên trong.
Ba tên nhân loại kia, sao có thể đi vào?
Các ngươi xong đời!
"Ma ma. . . "
A Giới mê mang nhìn giữa sân chỉ còn lại mình nó.
Ma ma không có ra lệnh cho mình.
Tên to con ở phía trên đang điên cuồng lao xuống. . .
Thế xông khủng bố như vậy, cho dù là nó, cũng phải tạm thời tránh mũi nhọn.
Làm sao tránh?
A Giới không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nghiêng đầu, chạy theo hướng Từ Tiểu Thụ rời đi.
"A Giới, ngươi đừng vào, ở bên ngoài ngăn cản nó!"
Âm thanh bức thiết của Từ Tiểu Thụ từ phương xa truyền tới.
"Ma ma?"
A Giới dừng chân lại, thần sắc không thể tin được.
Ma ma đi chơi không dẫn ta theo?
Chuyện này. . .
"Hống hống hống!"
Bạch Khô Lâu điên cuồng va chạm, trực tiếp đánh nát bạch cốt môn cao mấy chục trượng.
Thời khắc thi cốt tán loạn, bạch cốt cự nhân nhìn thấy tiểu nam hài một mặt tức giận lao tới.
"Ma ma. . . "
A Giới vù vù một tiếng, trực tiếp xuất hiện ở trên lưng Bạch Khô Lâu.
Bạch cốt cự nhân thế xông không giảm, sao có thể phản ứng kịp được?
"Oanh!"
Chân nhỏ đạp xuống.
Tiếng oanh minh kinh thiên nổ vang.
Bạch cốt môn cao mấy chục trượng hoàn toàn vỡ nát.
Mà Bạch Khô Lâu lực cũ vừa hết, lực mới chưa sinh, bị một cước của A Giới đạp vào sâu trong lòng đất mấy chục trượng.
"Rống!"
Bạch Khô Lâu muốn giãy dụa.
Giờ phút này, bạch cốt cự nhân đã không để tên tiểu hoa hỏa đánh ngang tay với nó ở trong lòng.
Nó chỉ muốn bắt lấy ba tên nhân loại kia.
Không thể tiếp tục ở bên ngoài được!
Nhưng mà tay khẽ chống xuống đất, muốn đứng lên.
A Giới lại "vèo" một tiếng, hạ xuống ở trên lưng nó.
"Oanh!"
Lại đạp một cước, Bạch Khô Lâu lần nữa chìm xuống mười trượng!
"Phốc. . . "
Một ngụm Bạch Viêm trực tiếp từ bên trong ngũ quan phun ra.
Bạch cốt cự nhân mộng bức.
Tiểu gia hỏa kia, sao lực lượng đột nhiên tăng mạnh thế?
Nó lại chống tay xuống.
"Oanh!"
"Phốc. . . "
Bạch Khô Lâu run lên.
Nó không tin tà.
Hai tay lại chống.
"Oanh!"
"Phốc. . . "
"Oanh!"
"Phốc. . . "
Bạn cần đăng nhập để bình luận