Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1064: Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, Có Một Tôn Đại Phật (2)

Từ Tiểu Thụ hơi híp mắt lại.
Nói thật, không phải hắn không bỏ nổi ba tỷ.
Mà là trận đàm phán này, không thể cứ để Viên Hải Sinh làm chủ mãi được.
Nếu không mình sẽ trở thành quả hồng mềm trong mắt đối phương, một khi tương lai xuất hiện biến cố, gia hỏa này rất có thể sẽ đơn phương kết thúc hiệp nghị, đẩy hết nồi cho mình.
Kết quả hắn cũng không tranh chấp với Viên Hải Sinh, sau khi đứng dậy rút lui một bước, nhìn tứ đương gia Dạ Miêu tay cầm tiêu ngọc, mặt không sợ hãi.
"Ta có một vấn đề, không biết có nên nói hay không?" Từ Tiểu Thụ nhìn chằm chằm Viên Hải Sinh nói ra.
"Từ thiếu cứ nói đừng ngại." Ánh mắt Viên Hải Sinh nghênh tiếp.
Từ Tiểu Thụ bật cười: "Bản thiếu gia đột nhiên rất muốn biết, truyền bá tin tức như thế đã có giá ba tỷ. . . vậy đầu tứ đương gia Dạ Miêu ,Viên tiên sinh, sẽ có giá bao nhiêu?"
"Đông" một tiếng, trái tim Lưu Lục đột nhiên co lại, nhịp tim đột nhiên ngừng.
Tới?
Thật tới?
Ta biết ngay, hai người này không thể không đánh một trận. . . hàm răn Lưu Lục bắt đầu run cầm cập, hắn sợ.
Viên Hải Sinh vẫn không chút biến sắc, cười nói: "Từ thiếu đang uy hiếp ta?"
"Uy hiếp? Không đến mức." Từ Tiểu Thụ sờ sờ ghế tựa, khóe môi nhếch lên, ngữ khí thập phần hiền lành, "Chỉ là hiếu kỳ, đơn thuần hiếu kỳ mà thôi."
"Vậy Từ thiếu có thể thử một chút." Viên Hải Sinh không nhúc nhích tí nào, vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ đơn sơ, không có nửa phần giận dữ.
Từ Tiểu Thụ từ trong ngực rút Tàng Khổ ra, cắt tới cổ Viên Hải Sinh.
Một kiếm bất thình lình, khiến cho mọi người không ngờ tới.
Cho dù là Viên Hải Sinh, cũng kinh hãi Từ thiếu thực có can đảm rút kiếm với mình.
Y là Vương Tọa.
Mà đối phương, tối đa chỉ là một tên Kiếm Tông, hắn làm sao dám?
Kiếm khí lướt qua biên giới giới vực Viên Hải Sinh chống ra, chém về một hướng khác.
Nơi đó đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh, sau đó lão giả đeo kiếm xuất hiện, dùng hai ngón tay nắm lấy kiếm khí.
Ngón tay dùng sức, kiếm khí vỡ vụn.
Từ Tiểu Thụ thu kiếm, nhìn lão đầu mới xuất hiện nói: "Không biết vị lão tiên sinh này, xưng hô thế nào?"
Trong mắt Viên Hải Sinh có hàn quang vút qua.
Y thật không ngờ tới, Từ thiếu có thể phát hiện chỗ Trảm Đạo ẩn thân.
Chuyện này có chút mơ hồ.
Nếu sau lưng Từ thiếu có bảo tiêu Trảm Đạo, vậy còn nghe được.
Thế nhưng bản thân hắn phát hiện. . .
Viên Hải Sinh dùng linh niệm tìm tòi khắp nơi, lại không phát hiện ra sau lưng Từ thiếu có vết tích Trảm Đạo ẩn thân, y thậm chí ngay cả một tia thiên đạo ba động cũng không cảm nhận được.
"Kiếm lão."
Người bị buộc xuất hiện, Viên Hải Sinh cũng không xấu hổ, chỉ giới thiệu nói: "Một trong những hộ vệ của Viên mỗ, phụ trách an toàn cho ta."
Từ Tiểu Thụ cười hì hì xé mở hoang ngôn: "Là hộ vệ, không có một trong."
Lần này Viên Hải Sinh có hơi giật mình.
Y cảm thấy Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu thật đúng là ngọa hổ tàng long, ngay cả mình chỉ dẫn theo một vị Trảm Đạo, đều có thể nhìn ra.
Mà Kiếm lão bị đánh lén, thế mà không lập tức phản kích, chuyện này có chút tà môn.
Tính tình Kiếm lão không phải quá tốt, đặc biệt là đối với vãn bối dám xuất kiếm với ông ta.
Dưới tình huống như vậy, ông ta vẫn bảo trì bình thản, chỉ có một khả năng.
Thực lực đối phương mạnh hơn!
Nói cách khác, sau lưng Từ thiếu, không chỉ có một vị Trảm Đạo, thậm chí là. . . Thái Hư!
"Chuyện này. . . "
Viên Hải Sinh nhất thời bị suy nghĩ của mình dọa sợ.
Một khắc trước còn nói "Từ thiếu có thể thử một chú", một khắc sau, người ta thật dám động thủ.
Mấu chốt là nếu như thật đánh lên, y rất có thể đánh không lại đối phương?
"Bán Thánh thế gia, nội tình thât khủng bố như vậy?" Lần đầu tiên tiếp xúc Bán Thánh thế gia, Viên Hải Sinh thừa nhận, mình đã quá bất cẩn.
"Nói đi."
Từ Tiểu Thụ trở lại chỗ ngồi, bức người ra, thuận tiện chứng minh thực lực.
Huống chi người kia gọi là "Kiếm lão", tin tưởng có ít người, Viên Hải Sinh không cảm ứng được, nhưng chỉ cần cầm kiếm, tuyệt không sẽ nhận ra.
"Nhận e ngại, điểm bị động, +2."
Cột tin tức nhảy lên "+2", một điểm trong đó khẳng định đến từ Lưu Lục.
Một điểm khác, Viên Hải Sinh nghé con mới sinh không sợ cọp, căn bản sẽ không e ngại mình, hẳn là Kiếm lão cảm ứng được gì, cho nên mới cống cho mình một điểm.
"Ba tỷ, bản thiếu gia đáp ứng."
Từ Tiểu Thụ có phần có khí phách vung tay lên.
"Tiền là chuyện nhỏ, nhưng bản thiếu gia muốn, các ngươi hẳn cũng biết."
"Một khi giao dịch hoàn thành, bản thiếu gia không muốn nhìn thấy tiểu động tác không hợp quy củ, càng không hy vọng bị người ở sau lưng đâm đao, nếu xuất hiện loại tình huống này. . . "
Từ Tiểu Thụ không có nói với Viên Hải Sinh, mà là nhìn về phía Kiếm lão, hắc hắc nói: "Tiểu gia hỏa không hiểu chuyện, lão nhân gia ngài, phải đề điểm vài câu."
Viên Hải Sinh giật mình.
Tiểu gia hỏa. . .
Y nhìn Lưu Lục một chút.
Lưu Lục đã sợ đến không thành hình người, ở trong trận đàm phán này, gia hỏa kia căn bản chính là tiểu trong suốt.
Vậy "Tiểu gia hỏa" mà Từ thiếu nói, là chỉ mình?
Giờ khắc này, trong lòng có ngọn lửa vô danh cháy lên, Viên Hải Sinh quả thật đã bị chọc giận.
Y chưa từng gặp qua người vô sỉ như thế.
Rõ ràng niên kỷ rất nhỏ, chỉ có thể làm vãn bối, lại dám mở miệng hô mình là tiểu gia hỏa.
Hắn, đang vũ nhục ai đấy?
Nhưng còn chưa kịp há miệng đáp lời, Kiếm lão đã ấn vai Viên Hải Sinh xuống, lên tiếng nói: "Từ thiếu yên tâm, tín dự của Dạ Miêu, có thể cam đoan."
Âm thanh khàn khàn, dường như đã hồi lâu không mở miệng nói chuyện.
Ngoại nhân không biết, còn tưởng thanh tuyến Kiếm lão trời sinh như thế.
Nhưng Viên Hải Sinh lại bị kinh đến, từ khi Kiếm lão làm hộ vệ của y đến nay, y mới chỉ nghe đối phương mở miệng hai lần, mà mỗi lần, đều là lúc gặp phải người không thể nào đắc tội.
Như vậy, nói cách khác, người phía sau Từ thiếu, đại khái không phải Trảm Đạo, mà là Thái Hư?
Trong lòng Viên Hải Sinh run lên.
Y lần nữa đổi mới nhận biết đối với Bán Thánh thế gia.
Một tên tiểu bối ra ngoài du ngoạn, lại phái Thái Hư đi theo?
Chuyện quái gì thế này?!
Còn giảng quy củ giang hồ hay không?
Mặt ngoài để tiểu bối Tiên Thiên nói chuyện, sau lưng Thái Hư ngó chừng, đây là muốn hố chết người sao?!
Viên Hải Sinh rối loạn.
Y không dám tiếp tục ở lại Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu.
Sau khi xác định điều khoản, cầm tiền đặt cọc, cam đoan giao dịch thuận lợi, y liền dẫn Kiếm lão rời đi.
"Thái Hư?"
An toàn rời khỏi Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, Viên Hải Sinh nhờ ánh trăng ổn định nhịp tim, âm thanh có chút sợ hãi.
Y rõ ràng có thể nghe thấy nhịp tim của Kiếm lão, so với mình, càng kịch liệt hơn.
"Chỉ sợ không chỉ Thái Hư phổ thông. . . "
Kiếm lão lần nữa lên tiếng, ông ta vừa nói liền không dừng được, căn bản không giống ngày thường, tích chữ như vàng.
"Bên trong Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, có một tôn đại phật!"
"Lúc trước lão phu dùng linh niệm nhìn trộm, nhưng đối phương không có truy cứu hành động vô lễ này, thản nhiên thả lão phu, thế nhưng. . . "
"Thế nhưng cái gì?" Viên Hải Sinh kinh sợ, có thể khiến Kiếm lão dùng "Đại phật" đến xưng hô, dùng "Truy cứu" đến ca ngợi, thực lực người kia, căn bản không thể dùng ngôn ngữ đến cân nhắc.
"Hắn một mực nhìn ta!"
Thần sắc Kiếm lão có hơi kinh dị, giọng nói khàn khàn: "Lão phu có thể cảm nhân được, vị đại năng kia tựa như thiên địch, hắn căn bản không sợ ta, thậm chí. . . chỉ cần một kiếm, liền có thể khiến ta hôi phi yên diệt."
Con ngươi Viên Hải Sinh đại động, "Một kiếm?"
Kiếm lão hít một hơi thật sâu.
"Một kiếm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận