Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 473: Phủ Thành Chủ Bạo Tạc (1)

Sảnh tiếp khách.
Tiếng nghị luận ồn ào vang lên bên tai không dứt.
"Đáng xấu hổ, quá đáng xấu hổ!"
Có người nhìn tới sân khiêu chiến, phát hận.
"Tông Sư Vệ gia cũng quá không biết xấu hổ đi, nhìn tuổi tác đã sắp ba mười rồi, thế mà lại không biết xấu hổ, lên khiêu chiến tiểu cô nương Tô Thiển Thiển?"
"Không biết xấu hổ không cần mặt, đơn giản!"
"Ngô... nếu như ta không có tính sai, đây đã là trận thứ mười bảy rồi?"
"Tô Thiển Thiển không hổ là dòng chính một trong tứ đại cự đầu Thiên Tang thành, càng không thẹn với danh thiên tài trăm năm có một Thiên Tang Quận."
"Phía dưới Tông Sư khiêu chiến, đều là một kiếm! Cho dù nửa bước Tông Sư, tựa hồ cũng không thể khiến cho nàng xuất ra kiếm thứ hai?"
"Quá đáng sợ, đừng nói Tiên Thiên, cường giả Tông Sư chỉ cần không quá Thiên Tượng cảnh, dưới tay nàng còn không tiếp nổi kiếm thứ tư, đây... chính là chỗ đáng sợ của Kiếm Tông sao?"
Toàn trường xôn xao lấy.
Tất cả đều bị trận khiêu chiến thi đấu cuối cùng khiến cho nhiệt huyết ngang nhiên.
Cửu kiếm khách Cố Thanh Nhị đồng dạng trừng to hai mắt nhìn Tô Thiển Thiển thở hồng hộc trên đài.
Ngoại trừ Từ Tiểu Thụ, đây là thiên tài kiếm đạo thứ hai y gặp được.
Có trời mới biết, năm nay tiểu cô nương mới bao nhiêu tuổi?
Chỉ mới là vị thành niên?
Đã đạt tới Kiếm Tông?
Nghe nói lúc trước, nàng thậm chí còn là một đời Trì Kiếm Nhân, sở hữu danh kiếm Mộ Danh Thành Tuyết?
Cố Thanh Nhị líu lưỡi.
Tư chất như thế, cho dù đặt ở Táng Kiếm Trủng, cũng là tồn tại trước nay chưa từng có.
Chí ít, trong số ba sư huynh đệ bọn họ, luận tư chất, e rằng cũng chỉ có đại sư huynh Cố Thanh Nhất mới có thể thoáng sánh bằng.
Nếu chỉ đơn thuần so thành tựu lúc cùng tuổi.
Bọn họ đúng là không bằng tiểu cô nương kia!
Lúc bằng tuổi Tô Thiển Thiển...
Rất hổ thẹn, bọn họ ngay cả Tiên Thiên kiếm ý còn chưa ngộ ra được.
Nhưng giờ phút này...
"Khó a!"
Cố Thanh Nhị có thể nhìn ra được đám người kia không chút che giấu nhằm vào tiểu cô nương.
Trận chiến này, quá gian nan.
Từ khi thi đấu khiêu chiến bắt đầu, tất cả mọi người đều bất động, chỉ nhằm vào tiểu cô nương yếu đuối.
Các đại gia tộc từ các nơi thay nhau ra trận, mỗi lần chỉ xuất một nhà, mỗi nhà chỉ xuất một người.
Đến tận lúc này, thậm chí còn chưa hết một vòng.
Thế nhưng cho dù bị khiêu chiến như thế, Tô Thiển Thiển vẫn không hề sợ hãi, toàn bộ đón lấy.
Từ Tiên Thiên đỉnh phong, Tông Sư, đến đám Tông Sư trung niên đáng lý ra đã không còn thích hợp khiêu chiến, thế nhưng vẫn lợi dụng tuổi tác còn trong quy tắc, chèn ép tiểu cô nương.
Từng tên đều không biết xấu hổ, liên tục công kích đến.
Cho dù Tô Thiển Thiển là Kiếm Tông, cũng không chịu đựng nổi.
Cố Thanh Nhị cảm thấy nếu nhu đám người cùng lên, Tô Thiển Thiển ngược lại có thể dễ chịu một chút, nhưng mấy tên kia sử dụng chiến thuật xa luân chiến, hao mòn linh nguyên...
Tiếp tục như vậy, Tô Thiển Thiển sớm muộn gì cũng phải chết!
"Đáng giận."
Nhíu chặt mày lại, Cố Thanh Nhị không nhịn được.
Thế nhưng quy củ thi đấu khiêu chiến là như thế.
Y không có cách nào hỗ trợ.
Nếu như lên sàn, vậy chẳng khác nào giúp đám gia hỏa không biết xấu hổ kia, khiêu chiến Tô Thiển Thiển.
"Cục này nên giải thế nào?"
Khó giải!

"Ông!"
Mặt đất khẽ run lên, nhưng lực chú ý của Cố Thanh Nhị hoàn toàn không ở chỗ này.
Thậm chí nói, tất cả mọi người ở đây, vậy bởi vì tình hình chiến đấu liên tục không ngừng, căn bản không rảnh quan tâm chuyện khác.
Chỉ có Thủ Dạ, cảm thụ được mặt đất dưới chân lắc lư, mơ hồ ngửi được mùi vị không đúng.
Nhưng Tô Thiển Thiển quá thảm rồi.
Cộng thêm ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm chiến trận, để phòng mấy tên gia hỏa kia hạ tử thủ.
Thực sự không được, tiểu cô nương này, ông ta sẽ cưỡng ép mang đi.
Chí ít, không thể để cho tư chất của Tô Thiển Thiển bị phế ở chỗ này.
Cho nên, đối với mặt đất run rẩy, cũng không có quá chú ý.
Giữa sân.
Một tên nam tử khuôn mặt có chút cứng ngắc, thuận người khiêu chiến trước vừa bị khiêng đi, tiến lên lôi đài.
"Tô Thiển Thiển, nhận thua đi!"
"Phía sau còn hơn mười gia tộc đang đứng xếp hàng, mỗi một gia tộc, cũng không phải chỉ có một tên Tông Sư."
"Ngươi có thể chiến bao lâu?"
"Tô gia đã xuống dốc, từ bỏ năm cái danh ngạch Bạch Quật kia, ngươi liền có thể đi xuống, tiếp tục hưởng thụ danh dự thiên tài, kiên trì như vậy, tội gì?"
Gã tận tình khuyên bảo.
Tô Thiển Thiển nhếch môi dưới, không nói một lời.
Linh nguyên trong cơ thể đã hao hơn phân nửa, thể lực trải qua mười mấy vị Tông Sư lâu năm không biết xấu hổ khiêu chiến, sắp thấy đáy.
Nhưng mà...
Tô Thiển Thiển nhìn linh kiếm tuyết trắng trên tay.
Đây là một thanh ngũ phẩm linh kiếm cuối cùng của Tô gia.
Cho dù mất đi Mộ Danh Thành Tuyết, chỉ cần kiếm không đoạn, mình, liền không thể nào từ bỏ!
Đây, chính là ý chí của kiếm khách!
"Khanh!"
Tựa hồ cảm nhận được chiến ý trong lòng chủ nhân, thân cự kiếm thuận theo tay nhỏ Tô Thiển Thiển xoay chuyển, một đạo kiếm minh hùng hậu vang vọng.
Tiểu cô nương ngày thường cùng Từ Tiểu Thụ trò chuyện ngây thơ sung sướng, nhưng chỉ cần đối mặt với địch nhân, nàng chính là một tiểu loli bạo lực.
Sát cơ áp xuống.
"Oanh!"
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động, toàn bộ sảnh tiếp khách đều lắc lư kịch liệt.
"Thùng thùng!"
Nam tử ở đối diện lập tức rút lui hai bước, trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi.
"Ngươi, ngươi..."
"Vẫn còn không từ bỏ?"
"Ngươi điên rồi ư, đều đã đến nước này, ngươi còn dám tiêu tốn khí lực lớn như thế đối phó ta?"
"Phía sau ta, còn có một hàng dài!"
Nam tử ngoài mạnh trong yếu.
Hết cách, mặc dù y cũng có tu vi Tông Sư.
Nhưng trên phiến đại lục này, chỉ cần không xuất thân từ đại quận đại thành, mấy tên Tông Sư kia, trên cơ bản rất nhiều đều là hàng lởm.
Thực lực của y tất nhiên có thể vững vàng chiến thắng tu vi Tiên Thiên, ngoại trừ Từ Tiểu Thụ.
Nhưng so với Tô Thiển Thiển, căn bản không cùng một cấp bậc.
Hiện tại, cô nương này chiến đấu đến điên rồi, bắt đầu muốn giết người thị uy?
Mình đúng lúc đụng phải?
Nam tử tâm hoảng ý loạn căn bản không có ý thức được, thời điểm mặt đất xuất hiện rung động, khuôn mặt nhỏ của Tô Thiển Thiển cũng rất kinh ngạc.
Nhưng phần kinh ngạc này cũng chỉ duy trì không đến nửa hơi, tiểu cô nương đột nhiên dựng thẳng cự kiếm lên.
Không quản là ngoài ý muốn gì, đều không thể ngăn cản chiến ý của mình!
Nàng không có tâm tư nói nhảm với nam tử này.
Khí lực, dùng để chinh chiến với người khác!
"Ầm ầm!"
Ngay lúc này, lại là một trận sơn dao địa động.
Lần này, ngay cả tường đã bốn phía vừa mới được tu bổ lại cũng bắt đầu nứt ra.
Tất cả mọi người đều nhìn ngây người.
"Đây, đây là linh kỹ gì?"
"Công kích phạm vi rộng?"
Đám người nhìn Tô Thiển Thiển giơ kiếm, có chút không nghĩ ra.
"Rõ ràng không có linh nguyên ba động, vậy mà có thể sử dụng khí thế đè ép toàn trường, một kích này sợ rằng sẽ chém tên Tông Sư Văn gia kia ra thành hai khúc đi?"
"Rầm rầm rầm..."
Mặt đất chấn động mãnh liệt cũng không có bởi vì Tô Thiển Thiển kinh ngạc thu tay mà dừng lại, tương phản, sau khi tiểu cô nương thu kiếm, oanh minh vẫn liên tục kéo dài.
"Xảy ra chuyện gì?"
Lần này, tất cả mọi người đều đã ý thức được tình huống không đúng.
Ba động này rõ ràng không phải Tô Thiển Thiển giơ kiếm mang đến, mà là từ ngoại bộ truyền đến.
Địa chấn?
Thiên tai?
Tất cả mọi người đầu tiên nghĩ đến chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận