Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2496: Phú Quý Tổng Dưỡng Lãng Hành Giả, Bần Khổ Nan Xuất Xích Tử Tâm (2)

Chương 2496: Phú Quý Tổng Dưỡng Lãng Hành Giả, Bần Khổ Nan Xuất Xích Tử Tâm (2)Chương 2496: Phú Quý Tổng Dưỡng Lãng Hành Giả, Bần Khổ Nan Xuất Xích Tử Tâm (2)
Thánh kiếp từ trước đến nay chưa từng gián đoạn, không nghe lệnh ai, càng sẽ không vì ai mà dừng.
Nguyệt Cung Ly chơi đến quên cả trời đất, phảng phất y vung tay lên thật có thể triệu hoán lôi đình, phảng phất y mới là Khôi Lôi Hán, Tào Nhất Hán chỉ là một tên giả mạo.
Một màn này rơi vào trong mắt tất cả mọi người. .. trâm mặc, như sấm bên tai.
Khóe miệng Vệ An hơi giật, liếc nhìn hai người được mình bảo vệ phía dưới, đột nhiên cảm thấy không còn quan trọng.
Trung tâm thánh kiếp, mặt mo Sầm Kiều Phu đen đến mức có thể nhỏ ra mực.
Tên Nguyệt Cung Ly này vung đao chặt loạn, từng câu từng lời đều không theo sáo lộ ra bài, chém cho ông ta không kịp trở tay!
Nhưng không thể nghi ngờ, hiệu quả vô cùng tốt.
Y vừa đến, liền xóa bỏ toàn bộ "nhãn hiệu" trên người Vệ AnI
Nếu như trước đây Sầm Kiều Phu nắm chắc, sau khi mình nói một phen, cho dù Thánh Cung không đến mức vì thế mà khúc mắc với Thánh Thần Điện, thế nhưng chí ít bên trong Tứ Tượng Bí Cảnh, Đạo Khung Thương khả năng cao sẽ không dùng được Vệ An.
Hiện tại, Sầm Kiêu Phu phát hiện thế cục bắt đầu loạn.
Ông ta thậm chí cảm thấy Vệ An có khả năng xuất thủ nhằm vào mình. Nguyệt Cung Ly nhìn như không đứng đắn, kỳ thực vô cùng tinh ranh, xảo trá như cáo!
"Ha ha ha, tâm mặc?"
"Bị ta nói trúng tim đen rồi?"
"Cho nên ngươi không còn lời nào để nói, không cách nào phản bác?"
"Tên hê nhà ngươi dám chạy vào Tứ Tượng Bí Cảnh phong thánh, mắt không quy củ, còn nói khoác không biết ngượng bảo Thánh Cung "Đủ rồi", ta thấy là ngươi chán sống mới đúng!"
Bên ngoài thánh kiếp, âm thanh mỉa mai đáng ghét của Nguyệt Cung Ly không ngừng vang lên, không có lực sát thương, tính vũ nhục căng đầy.
Sầm Kiều Phu nghe đến nội tâm nóng nảy, trong đầu bỗng nhiên lóe lên bóng dáng con nhím nào đó.
Thời điểm ông ta đối mặt với con nhím kia, cũng có loại cảm giác hoang đường bất lực này. . . là cùng một loại người!
"Đúng rồi."
Sau khi Nguyệt Cung Ly chơi chán, dừng hành động phất tay triệu hoán lôi đình, rốt cục nhớ tới chính sự, ngại ngùng gãi đầu nói:
"Vệ An công tử, kỳ thật ta tới chậm, là vì biết chuyện nơi này, cho nên chạy tới chỗ tao. .. ách, Đạo điện chủ, lấy mấy cái Thiên Cơ trận bàn."
"Ngươi nhất định sẽ không trách ta đến muộn, đúng không? Vệ An công tử -
"Ta thật không phải cố ý ép ngươi ra mặt, ta chỉ muốn triệt để giải quyết vấn đề mà thôi."
Vệ An trầm mặc. Y lẳng lặng nhìn nam tử mắt hồ ly dứt lời, từ trong ống tay áo lấy ra ba cái trận bàn.
Y phát hiện đối với một tên lắm lời, mình liên tục gật đầu cùng "Ừm', đều là một loại lãng phí.
Nguyệt Cung Ly bắt đầu bóp ra mấy loại thủ ấn không ai nhìn hiểu, không có linh nguyên ba động, thậm chí không liên quan đến Thiên Cơ Thuật, nhưng bản thân y tự nhận là rất soái khí.
Y chơi một hồi, sau đó mới lén lút rót thánh lực vào trong ba cái Thiên Cơ trận bàn, ném về phía ba người bên trong phạm vi thánh kiếp, hét lớn:
"Thiên Cơ Tam Thập Lục Thức, Đại Bình Tế Thuật!"
Ông!
Thiên Cơ trận bàn hóa thành lưu quang, bắn về phía Phương Phương, Uông Đại Chùy cùng Vệ An.
Thánh kiếp kịch liệt run lên, cường độ có dấu hiệu yếu bớt, thời điểm lôi kiếp oanh xuống, đã không còn khóa chặt ba người này.
"Ta,ta... sống?"
Phương Phương chỉ còn một nửa thân thể đẫm máu, trong mắt tràn ngập không dám tin.
Thời điểm ngước mắt nhìn đỉnh đầu thật không còn lôi kiếp, chỉ còn lại một tấm quang thuẫn đang thủ hộ mình, thiếu niên râu quai nón lệ nóng doanh tròng.
Y tưởng rằng vị tiền bối Hồng Y chấp đạo chúa tể này là tới chọc cười.
Y tưởng rằng vị tiền bối kia thích biểu diễn, đã sớm quên lãng sinh tử của thuộc hạ. Y hoàn toàn không nghĩ tới, tình thế xoay chuyển, Nguyệt Cung Ly tiền bối xuất thủ cứu vớt mình cùng Đại Chùy tiền bối!
Đơn giản ném trận bàn, liền có thể giải trừ thánh kiếp khóa chặt, đây là thân tích!
Vệ An cũng một mặt mộng bức.
Trước khi vào sân y đã chuẩn bị tâm lý, biết được một khi thánh kiếp của Sầm Kiều Phu đạt tới cao trào, thánh kiếp của mình nhất định sẽ bị dẫn ra, lại độ một lần.
Thế nhưng thân là Thánh Thủ Vệ An, y không e ngại.
Lại độ thánh kiếp một lần, Bán Thánh phổ thông có thể sẽ trọng thương, thậm chí tử vong, Vệ An thuộc tính Thủ Hộ ngược lại không sợ, nhiều nhất chỉ bị thương nhẹ, tu dưỡng mấy ngày là khỏi.
Thế nhưng Nguyệt Cung Ly đơn giản ném trận bàn, liền có thể giải trừ thánh kiếp khóa chặt, đây là lần đầu tiên Vệ An nhìn thấy.
Không!
Cũng không phải lần đầu tiên.
Mục Lẫm từng đề cập qua, trận chiến Hư Không Đảo, Đạo Khung Thương từng thi triển thủ đoạn tương tự?
Cho nên... .
Nguyệt Cung Ly nhìn như không đứng đắn, thế nhưng những gì y nói, đều là thật?
"Đại Chùy tiền bối!"
Tại nơi hẻo lánh không ai chú ý, Phương Phương phục dụng đan dược, miễn cưỡng khôi phục một chút năng lực hành động, sau đó nhanh chóng nhào về phía Uông Đại Chùy.
Mở ra Súc Sinh Đạo, Uông Đại Chùy hóa thành hình thái nửa người nửa linh cẩu, Lục Đạo chung quy không hoàn mỹ, sau khi bị trảm đôi, cho dù không còn bị thánh kiếp khóa chặt, lúc này cũng đã hấp hối.
Ngay cả thần trí cũng không ổn định, khi thì thanh tỉnh, khi thì mơ hồ nóng nảy.
Trong cổ phát ra âm thanh linh cẩu tê minh trầm thấp.
Phương Phương ôm nửa thân thể Đại Chùy tiên bối, ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ: "Nguyệt Cung Ly tiền bối. . "
Nguyệt Cung Ly thu liễm biểu lộ vui cười, im lặng nhìn xuống phía dưới, trâm ngâm hồi lâu, cuối cùng chậm rãi lên tiếng:
"Xin lỗi Phương Phương, ta bất lực."
"Đây là tác dụng phụ khi cưỡng ép vận dụng Lục Đạo không trọn vẹn, có thể khôi phục, thậm chí có thể sống sót hay không, đều phải xem tạo hoá của y."
"Ngươi nên biết, không phải ai cũng có thể giống như Thần Diệc."
Thần Diệc. .. Phương Phương nặng nề nhắm mắt lại.
Y đương nhiên biết vị tiền bối "Sát phá hồng trân chiến Quỷ Quan” đại danh đỉnh đỉnh kia, đây mới thực sự là truyên thừa giả duy nhất của cổ võ đương thời!
Nhưng Đại Chùy tiền bối, chẳng lẽ cứ từ bỏ như vậy?
Phương Phương nghĩ đến Đại Chùy tiền bối cuối cùng xông vê, chuyện đầu tiên không là công kích Sâm Kiều Phu, mà là cứu mình khỏi thánh kiếp. . .
"Đừng áy náy." Nguyệt Cung Ly lên tiếng. Y đương nhiên biết Phương Phương đang nghĩ gì, ngay cả tiểu tâm tư của Vệ An y đều mò ra được rõ ràng, lúc này đạm mạc nói: "Ngươi cứu y, y mới cứu ngươi, cho nên, ngươi không thiếu y."
Phương Phương lắc đầu, khóc không thành tiếng.
Thiếu niên mười sáu tuổi, không quan tâm là ai cứu ai trước, trong mắt y đều là sự tình tốt đẹp.
Phương Phương lau sạch nước mũi trên râu quai nón, xoa vào quần áo Đại Chùy tiền bối, ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn phía Vệ An tiền bối, nhìn về phía vị thủ hộ giả toàn thân tản ra thánh huy chúa cứu thế.
"Tiền bối... “
"Xin lỗi." Vệ An nhắm mắt/"Ta là thủ hộ giả, không phải cứu thế giả, có lẽ Tẫn Chiếu nhất mạch sẽ có biện pháp."
"Phản đồ Tẫãn Chiếu nhất mạch chính là Thánh Nô Nhị Tọa, bọn hắn có thể có cái biện pháp gì? Muốn chết nhanh hơn ư?!"
Nguyệt Cung Ly nhìn Phương Phương một chút.
Y có thể nhìn ra được, thiếu niên trước mặt có một khỏa xích tâm, cho nên không nói lời này ra khỏi miệng.
"Đúng vậy, hy vọng xa vời, nhưng vĩnh viễn tôn tại." Nguyệt Cung Ly phụ họa một câu chân lý.
"Ừm! Ừm!" Phương Phương trùng điệp gật đầu, khóc đến trước mắt hoàn toàn mơ hồ, y lại lau nước mắt nước mũi, không ngừng móc ra đan dược đút cho Đại Chùy tiền bối.
Đạo Nguyên Đan, Phản Linh Đan, Dũ Thần Đan... ngay cả Xích Kim Đan đều lấy ra. Cái gì cũng có, chỉ là không có "Phục Khu Đan" cùng "Thần Chi Tí Hữu”, hai loại đan dược bảo mệnh mang tính then chốt, thậm chí "Tiểu Phục Khu Đan” đều không.
Nguyệt Cung Ly nhìn không được, khóe mắt run rẩy, nói: "Ngươi chỉ có đan dược phẩm cấp Tông Sư, Tiên Thiên?"
Phương Phương ngẩng đầu lên, âm thanh yếu đi mấy phần: "Ta, ta không có tiên.. "
Nguyệt Cung Ly kém chút mất khống chế.
Ngươi là tân nhiệm Chiến bộ thủ tọa, ngươi không có tiền?
Ngươi không có tiên, như vậy toàn bộ thiên hạ đều là quỷ nghèo!
Hơn nữa nhìn tính tình mềm yếu này của ngươi, không giống loại người đam mê cờ bạc gái gú đi?
"Linh Tinh của ngươi đâu?" Nguyệt Cung Ly hỏi.
Phương Phương dừng một hồi, chân chờ, không có trả lời.
"Nói chuyện!" Nguyệt Cung Ly tức giận quát.
Phương Phương bị dọa đến hổ khu run rẩy, ngữ khí run run: "Ngọc, Ngọc Kinh Thành, kỳ thật có rất nhiều cô nhi giống như ta, không có cơm ăn... " Y nói không nên lời, phảng phất cô nhi là một chuyện rất khó mở miệng.
Vệ An sững sờ.
Sắc mặt Nguyệt Cung Ly cứng đờ.
Vệ An nhìn về phía Nguyệt Cung Ly.
"Ba" một cái, Nguyệt Cung Ly hung hăng cho mình một bạt tay.
Y từ không trung chuẩn xác hạ xuống bên cạnh Phương Phương, móc ra một viên đan dược ánh vàng rực rỡ, nhét vào miệng Uông Đại Chùy. "Đây, đây là thứ gì?" "Thần Chi Tí Hữu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận