Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 597: Một Tấm Bản Đồ? (2)

Lúc trước nói tư chất Từ Tiểu Thụ so với toàn đại lục, cũng chỉ tạm được mà thôi, kỳ thật là Thủ Dạ kịch liệt áp chế.
Nếu như Từ Tiểu Thụ thật chỉ bình thường như thế.
Thân là một tên Hồng Y tung hoành đại lục nhiều năm, Thủ Dạ ông ta, há lại để bụng thiếu niên trước mặt như vậy.
Cộng thêm Từ Tiểu Thụ luôn ra bài không theo lẽ thường.
Loại người này, một khi ngộ nhập lạc lối, một khi bắt đầu được bồi dưỡng.
Nguy hiểm hắn có thể mang đến, chỉ nghĩ thôi, Thủ Dạ đã cảm thấy rất kinh khủng rồi.
"Nhớ kỹ chưa?"
Thủ Dạ dặn dò.
"Nhớ rồi..."
Từ Tiểu Thụ bị bộ dáng hùng hùng hổ hổ của ông ta dọa sợ.
Hắn triệt thoái ra phía sau mấy bước, tránh đi Thủ Dạ, còn muốn hỏi chuyện gì.
Thủ Dạ đã đứng thẳng người lên.
"Thời gian không còn sớm, ta cần phải rời đi, các ngươi tiếp tục lên đường đi!"
"Tạm biệt."
Nói xong, ông ta không có chút chần chờ, trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.
Từ Tiểu Thụ: "..."
Đi dứt khoát như vậy sao?
Một giây trước còn giao lưu đến nhiệt huyết dâng trào, một giây sau, bóng người biến mất không thấy.
Thậm chí, cho dù có Cảm Giác, Từ Tiểu Thụ vẫn không biết được Thủ Dạ rời đi như thế nào.
Cũng giống như trước đó, hắn hoàn toàn không biết Thủ Dạ từ đâu chui ra.
"Đều đi hết rồi."
Từ Tiểu Thụ hít một hơi.
Đây chẳng phải không còn điểm bị động để đào ư!
Đáng tiếc.
"Không phải còn có ta sao?"
Ngư Tri Ôn ở bên cạnh nhu hòa lên tiếng.
Từ Tiểu Thụ quay đầu, nhìn cô nương không rời không bỏ, trong lòng có chút an ủi.
"Cũng mày còn có ngươi."
Ngữ khí ôn nhu giống như đang vuốt ve bé thỏ trắng, khiến cho Ngư Tri Ôn nghe thấy thoáng cái đỏ đến mang tai.
Nàng quay đầu sang chỗ khác.
"Nói, nói cái gì đó!"
Từ Tiểu Thụ nhìn cô nương này dễ đỏ mặt như vậy, không khỏi cười ra tiếng, "Ngươi nghĩ gì thế?"
"Ta, ta nào có?"
"Ngươi không có, vậy ngươi đỏ mặt cái gì?"
"Vậy ngươi vừa nói gì?"
"Ngươi nói thử xem ta vừa mới nói gì?" Từ Tiểu Thụ cười nhẹ.
"Ngươi chẳng phải..."
Ngư Tri Ôn bị chế trụ.
Lời nói im bặt, gương mặt giống như quả táo đỏ, không dám nói tiếp, trực tiếp nâng chân bước đi.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
"Đi đâu thế?"
Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Nhận không nhìn, điểm bị động, +1."
"Ngươi biết đường không?"
"Nhận không nhìn, điểm bị động, +1."
"Ngươi đi nhanh chút, ngươi đi chậm như vậy làm gì?"
Từ Tiểu Thụ lập tức đi theo.
Ngư Tri Ôn nhìn thiếu niên ở bên cạnh, đột nhiên bước chân lệch nhịp, kém chút ngã sấp xuống đất.
Ta đi chậm như vậy, không phải vì muốn chờ ngươi sao? !
Chúng ta không phải một tiểu đội à?
Ta chỉ là đang chờ ngươi... đồng đội cùng tiến lên!
Nàng nổi giận đùng đùng ngoái nhìn, tinh đồng trừng thật lớn, không thể tin được đây là câu hỏi con người có thể hỏi ra.
Nhìn chằm chằm chết ngươi!
Tin hay không?
"Nhận nhìn chằm chằm, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ quay đầu nhìn lại, không cam lòng yếu thế, qua thật lâu, ánh mắt hắn đột nhiên nhu hòa xuống, hỏi: "Đẹp không?"
Sát khí trong mắt Ngư Tri Ôn trực tiếp phá thành mảnh nhỏ.
"Phi!"
Nàng xấu hổ nghiêm mặt khẽ gắt một tiếng, phi thân đi, cảm thấy mình không thể nào tiếp tục nhìn thẳng mặt Từ Tiểu Thụ.
Nói thì nói không lại, nhìn cũng nhìn không xong.
Chuyện này...
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
"Chờ ta với, chạy nhanh như vậy làm gì, vội đi đầu thai à?"
Từ Tiểu Thụ nhìn Ngư Tri Ôn biến mất ở chân trời, lập tức đi theo.
Cô nương này vẫn có chỗ hữu dụng.
Chỉ bất quá lúc trước gặp phải Quỷ Thú, nằm ngoài phạm vi người thường có thể xử lý.
Ở bên trong Bạch Quật nguy hiểm tứ phía, trước khi tìm được A Giới, Tân Cô Cô, đồng đội tốt như thế, ngàn vạn lần không thể dọa nàng chạy được.
"Ta truy!"
...
Tách tách tách.
Trong sơn động có chút u ám, đống lửa thiêu đốt.
Bạch Quật không có ngày đêm, nhưng hai người Từ Ngư chạy một hồi, tìm đến một cái sơn động thâm thúy u ám đặt chân.
Lý do đương nhiên là Từ Tiểu Thụ mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.
"Hô ~ "
Ngư Tri Ôn miết miệng thổi khí, thịt nướng trên tay đã thành hình.
Giọt mỡ vàng óng thuận theo linh kiếm nhỏ xuống, tư tư rung động ở phía trên Tẫn Chiếu tiểu hỏa cầu, thế nhưng vừa rơi xuống tiếp xúc với ngọn lửa, liền lập tức hóa thành hư vô.
Thịt là Ngư Tri Ôn mang theo.
Lúc đầu Từ Tiểu Thụ còn muốn đại triển quyền cước, thi triển BBQ đại pháp một phen.
Nào ngờ giai nhân không tin, hắn cũng chỉ có thể nhóm lửa thổi lò.
"Được rồi!"
Ngư Tri Ôn cầm linh nhục trên tay, ngửi lấy mùi thơm mê người, bất giác nuốt nước bọt.
Nàng phát hiện ở trước mặt Từ Tiểu Thụ, mình đã bắt đầu quen không đeo mạng che mặt.
Loại tình huống nướng thịt ngày thường căn bản không thể xuất hiện, giờ phút này lại vô cùng tự nhiên.
Muốn đưa thị xiên linh kiếm trong tay tới.
Ngư Tri Ôn phát hiện, Từ Tiểu Thụ lúc đầu còn la hét muốn đích thân nướng, hiện tại giống như ngủ thiếp đi, vậy mà không lên tiếng đáp lại.
"Ngủ rồi?"
Ngư Tri Ôn đứng dậy, hơi cúi xuống thăm dò hơi thở Từ Tiểu Thụ, phát hiện trạng thái con hàng này cực kỳ ổn định.
Không giống như đi ngủ.
Ngược lại giống như đang tu luyện hơn.
Sau khi ý thức được động tác thăm dò hơi thở của mình có chút thân mật, nàng lập tức bối rối rút tay về, trở lại chỗ ngồi.
Lần nữa nhìn tới Từ Tiểu Thụ, gia hỏa kia vẫn không có phản ứng.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
"Không ăn?"
Ngư Tri Ôn bĩu môi, "Không ăn thì thôi, ta ăn!"
Nàng cắn một miếng nhỏ, mỹ mâu lần nữa nhìn tới Từ Tiểu Thụ, vẫn không có động tĩnh.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Tách tách tách tách...
Đống lửa vẫn thiêu đốt, sơn động thập phần u tĩnh.
Linh nhục trong tay, đột nhiên không còn thơm nữa.
Rõ ràng là kỹ nghệ sở trường nhất của mình, sư phụ cũng rất thích...
Ngư Tri Ôn ôm đầu gối ngoẹo đầu, đánh giá Từ Tiểu Thụ tu luyện.
Nàng đột nhiên phát hiện, một khi Từ Tiểu Thụ an tĩnh lại, nàng lại có chút không quen.
"Hả? Nghĩ gì thế!"
"Tu luyện!"
...
"Có hủy hay không?"
Bên trong Tử Phủ Nguyên Đình.
Từ Tiểu Thụ dùng linh niệm nhìn bạch châu phiêu phù ở trên hư không.
Bạch châu là do Thánh Nhân chật vật cho.
Có lẽ là đồ tốt, nhưng vạn nhất...
"Tóm lại vẫn nên tiếp xúc một phen."
Từ Tiểu Thụ ngăn mình suy nghĩ lung tung.
Lưu thứ này ở trong cơ thể, không nói liệu có phải mầm họa hay không, chỉ riêng chứng ép buộc của hắn, đã khiến hắn không thể không đụng vào.
Linh niệm lặng yên tới gần, nhẹ nhàng áp sát, Từ Tiểu Thụ liền tiếp xúc với bạch châu.
"Oanh!"
Chỉ một thoáng, Nguyên Đình giống như bị tạc đạn oanh kích.
Quang mang từ trên bạch châu phát ra, khiến toàn bộ Nguyên Đình trở nên nóng lên.
Não hải đau xót kịch liệt.
Sau khi quang mang bạch châu biến mất, Từ Tiểu Thụ liền nhìn thấy đồ vật ẩn chứa bên trong.
"Một hạt giống?"
Đây là một viên hạt giống màu trắng tựa như Tẫn Chiếu Hỏa Chủng, nhưng lại nhỏ hơn, thậm chí chỉ bằng một nửa hạt đậu xanh.
Nhưng mà nhiệt lượng áp súc nó tỏa ra, lại không biết cao hơn Tẫn Chiếu Hỏa Chủng gấp bao nhiêu lần.
"Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng?"
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc.
Nhưng hắn lập tức bác bỏ suy nghĩ này.
Cho dù chưa tiếp xúc với Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng, nhưng hắn nhìn thể tích của thứ kia, hoàn toàn không có chút liên hệ nào với chữ "Đại" cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận