Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 114: Ba mươi Khỏa

Trăng sáng đã treo cao.
Thời tiết như muốn chuyển lạnh, gió rừng ào ào, ánh trăng lạnh lẽo.
Thời khắc thích ý như vậy, có gió không mưa, rất ít người sẽ lựa chọn đóng chặt đại môn, sớm chìm vào giấc ngủ, phần lớn sẽ cất bước ra ngoài, thưởng thức cảnh đẹp hiếm có.
Hai bóng người một đen một trắng từ đại điện nghị sự bay tới phía sau núi, thần sắc có hơi vội vàng.
"Ngươi xác định Từ Tiểu Thụ thật lén xông vào nội môn?" Triều Thuật vẫn không tin lời nói của Viên Đầu, gã lướt qua phiến lá, tán cây đều kết một tầng tiểu băng tinh.
Tay áo Viên Đầu bị gió thổi vang xào xạc, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn gã, nói:
"Quản hắn có phải lén xông vào hay không, dù sao lúc này hắn nhất định đang ở nội môn, tình báo của ta không sai được."
"Cho dù hắn được âm thầm đặc chiêu vào nội môn, nhưng lúc này vẫn chưa công bố, ngươi ta không biết, vậy xem như hắn lén xông vào!"
"Nội môn Tam Thập Tam Nhân thay chấp pháp, thất thủ giết lầm... trong ba ngày, chỉ có một cái cơ hội như thế, ngươi muốn bỏ qua?"
Viên Đầu khinh thường cười, "Đừng nói là ngươi cho rằng hắn không có việc gì chạy ra ngoài Linh Cung để cho ngươi giết?"
Triều Thuật trầm mặc, thân hình xuyên qua rừng tối, tốc độ không giảm, "Vì sao lại nói với ta những chuyện này? Ngươi có thù với Từ Tiểu Thụ?"
"Không có... nhưng hắn phải chết." Viên Đầu dừng một chút, nghĩ đến Lam Tâm Tử đưa tin, than nhẹ một tiếng, "Thế nhưng ta không thể giết hắn."
"Ngươi đang lợi dụng ta?!"
"Không sai."
Viên Đầu không có phủ nhận, "Nếu như ta xuất thủ, hắn cùng lắm chỉ có thể tàn phế, vẫn có thể tiến vào Thiên Huyền Môn, ngươi... vẫn không có cơ hội."
Triều Thuật nắm chặt nắm đấm, y biết mệnh môn của mình bị bắt lại, gã đã chờ Thiên Huyền Môn ba năm, không thể tiếp tục chờ nữa.
Nhưng giết người trong nội môn, cho dù lấy cớ đường hoàng như thế...
"Từ Tiểu Thụ thật không có chỗ dựa?"
"Không có."
"Thật như thế?"
"Xác thực như thế!"
Viên Đầu vì để cho y yên tâm, còn giải thích thêm một câu: "Nếu hắn thật chó chỗ dựa, sau khi giành lấy quán quân còn bị ngăn ngoài cửa không cho vào nội môn?"
Triều Thuật đột nhiên ngừng bước, sát ý biến mất, băng tinh dưới chân tản khắp tán cây.
Viên Đầu bay ngược lại, trong lòng hơi gấp, sao lại dừng lại?
Đã nói đến thế rồi, nếu ngươi không xuất thủ, thật chẳng lẽ ta phải động thủ?
Vất vả lắm mới tìm được một cây đao...
"Ta nhiều nhất chỉ có thể giúp ngươi triệt tiêu chút trách phạt." Viên Đầu cố gắng nặn ra một chút thành khẩn.
Triều Thuật không có để ý tới gã, móc ra một bức chân dung, ánh mắt liếc về phía trước cách đó không xa, nơi đó có một thiếu niên cao gầy mặt đầy tò mò.
"Là hắn sao?"
Viên Đầu thuận mắt nhìn lại, lập tức kinh ngạc.
"Từ Tiểu Thụ?"
"Sao hắn lại ở đây?"
Từ Tiểu Thụ thật không ngủ được.
Cho dù sau đó tắm nước lạnh cũng không ngủ được.
Hắn suy đoán hẳn là ngày thường thức đêm nhiều, hiện tại đồng hồ sinh học chưa điểm, mặc dù có chút mỏi mệt, nhưng hai mắt vừa nhắm lại thì tinh thần liền bắt đầu hoạt bát lên.
Ừm, nhất định là như thế.
Chọn tốt tiểu viện, trong lòng đại định, hắn đi ra giải sầu một chút, ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, thuận tiện chế định lộ tuyến trốn chạy, nói không chừng sẽ cần dùng tới?
Luôn có điêu dân muốn hại trẫm!
Một người áo trắng xuất hiện ở trước mặt, sát ý nghiêm nghị.
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Không thể nào, thật tới?
Hiện tại trời không có mưa, nơi đây cũng không phải tiểu lâm ở ngoại môn, vừa rồi một đường đi tới, còn nhìn thấy mấy tên đệ tử nội môn đây.
Thế này cũng dám?
"Ngươi chính là Từ Tiểu Thụ?" Triều Thuật băng lãnh nhấn rõ từng chữ.
"Ta không phải."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ vô tội chớp chớp mắt ta: "Ta gọi Văn Minh, ta có hẹn với bằng hữu ở chỗ này..."
Hắn bái, "Gặp qua sư huynh."
Một loạt hành động thiên y vô phùng, đã rũ sạch tên tuổi, còn điểm ra có người sắp đến, để y sợ ném chuột vỡ bình, cuối cùng cấp bậc lễ nghĩa đầy đủ, mặt mũi cho tận.
Nếu còn muốn ra tay, vậy liền quá mức!
Triều Thuật nhất thời im lặng.
Nếu không phải y có chân dung tiểu tử này, nếu không phải Viên Đầu bí mật truyền âm, y kém chút tin!
"Trước chặn miệng hắn, sau đó nhất kích tất sát, cơ hội cho ngươi không nhiều." Bên tai lại vang lên tiếng truyền âm, "Kéo càng lâu, ngoài ý muốn càng lớn."
Nếu như không thấy người, có lẽ Triều Thuật còn xoắn xuýt một phen, nhưng một khi quyết định, y rất ít khi do dự.
Từ Tiểu Thụ vừa mới đứng dậy, còn chưa động đậy, liền phát hiện trên chân kết một tầng băng tinh, hoàn toàn dính với mặt đất.
Băng hệ?
Năng lực giống Triều Thanh Đằng?
Con ngươi hắn co rụt lại, khi đó thi đấu đối phương một thức "Đại Hàn Vô Khí", lúc này hắn vẫn nhớ rất rõ, "Vạn Vật Đều Là Kiếm", cũng nhờ nó mới ngộ ra.
"Cứu..."
Nơi này không phải tiểu viện của mình, không có kết giới bảo hộ, Từ Tiểu Thụ hoàn toàn có thể kêu cứu, nhưng miệng vừa mở, âm thanh ken két đã nổi lên bốn phía, băng tinh trực tiếp đông kết mặt hắn.
Hàn ý thấu xương trong nháy mắt thẩm thấu, băng tinh trên dưới bắt đầu lan tràn, từ ngoài vào trong, đông cứng huyết nhục, năng lực mạnh hơn Triều Thanh Đằng không biết bao nhiêu lần.
Còn chưa đụng vào, thậm chí không có bông tuyết tung bay, nhìn một chút, liền có thể trực tiếp đóng băng?
"Nhận công kích, điểm bị động cộng 1."
"Nhận công kích, điểm bị động cộng 1."
Nội tâm Từ Tiểu Thụ phát hoảng, hắn sợ nhất loại gia hỏa không nói lời nào đã ra tay này, muốn lắc lư cũng không lắc lư được.
Trong nháy mắt, một cái băng điêu xuất hiện, hoàn toàn không phát ra một chút tiếng vang.
Triều Thuật hơi nghi hoặc một chút, tên này yếu hơn Viên Đầu nói nhiều a...
Bất quá cũng đúng, chỉ là Luyện Linh cửu cảnh, đối đầu với nội môn Tam Thập Tam Nhân, còn có thể lật trời?
Y móc ra một cây đoản kiếm, cực kỳ cẩn thận không có cận thân, chuẩn xác ném ra.
Thân kiếm như mũi tên bay lượn qua, đâm thẳng băng điêu.
"Đương!"
Xuyên thấu trong tưởng tượng không có xuất hiện, chỉ nghe một tiếng âm vang, đoản kiếm bị cự lực chấn động không hiểu kích xạ trở về.
Mí mắt Triều Thuật rủ xuống, tránh sang một bên, nhìn thấy băng điêu dưới một kích này, như một viên đá ngăn ngàn cơn sóng, mãnh liệt oanh mở, vụn băng nổ bay.
"Xảy ra chuyện gì? "Người băng" không có khả năng có phản ứng, hắn làm sao chấn khai tầng băng?" Triều Thuật kinh hãi.
Một thức Tiên Thiên linh kỹ đỉnh phong này, trực tiếp tác dụng vào hư không, không cần kết ấn, không cần tiếp xúc, trong tầm mắt, không thể nào tránh được.
Làm sao có thể bởi vì một kiếm của mình mà bị oanh nát?
Trên thân Từ Tiểu Thụ dấy lên Tẫn Chiếu Thiên Viêm hừng hực, triệt để xua tán đi hàn ý rét lạnh tận xương tủy, lúc này mới lấy lại quyền chưởng khống thân thể.
Mạnh!
Quá mạnh!
Vẻn vẹn một cái chớp mắt, mình trực tiếp bị đóng băng, sớm biết đã không cúi đầu, thảo!
Với lại, linh kỹ của gia hỏa này cũng quá đáng sợ đi, nếu không phải bởi vì "Đoản kiếm chấn băng băng chấn ta, ta chấn hàn băng băng chấn kiếm", mình quả thật không cách nào cử động được.
"Nội môn xuất thủ?" Ngữ khí Từ Tiểu Thụ lành lạnh.
Triều Thuật dựng hai ngón tay lên, trận văn thoáng hiện dưới chân, hàn quang trong nháy từ dưới đất bay lên, ngưng tụ thành một cái "Băng tinh kết giới" cỡ nhỏ, bao phủ hai người.
"Ngươi sẽ không thể phát ra một tiếng kêu nào." Y mặt không biểu tình.
"Vì sao muốn giết ta?" Từ Tiểu Thụ nghĩ đến Lam Tâm Tử, nàng không có động thủ, ngược lại để cho người khác tới, là muốn trốn tránh trách nhiệm?
Triều Thuật lắc đầu, không nói gì.
"Nàng cho ngươi bao nhiêu tiền, ta ra gấp mười lần!"
Triều Thuật sững sờ, tiền gì? Y chỉ là vì danh ngạch Thiên Huyền Môn mà đến.
"Gấp trăm lần!"
"Ta có rất nhiều Nguyên Đình Đan, có thể phân ngươi mười khỏa!"
"Hai mươi khỏa!"
Mặt Triều Thuật đều đen lại, mí mắt cuồng loạn, ta đến lấy mạng ngươi, ngươi tưởng đang đấu giá?
"Quá đáng!" Từ Tiểu Thụ hít một hơi thật sâu.
"Cuối cùng, ba mươi khỏa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận