Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1572: Ý Chí Thánh Đế (2)

Diệp Tiểu Thiên cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Từ Tiểu Thụ cũng ép buộc mình không suy nghĩ sự tình A Giới thêm nữa.
Dù sao hắn rất tin tưởng bốn vị tiền bối Thiên Tang Linh Cung, đã A Giới đưa ra quyết định, vậy mình liền tôn trọng quyết định của nó.
Nhìn Cô Âm Nhai một lượt, biển mây mênh mông cùng yêu phong quỷ dị vẫn đang phiêu đãng xung quanh vách núi, phảng phất tuyên cổ bất biến.
"Cô Âm Nhai. . . "
Từ Tiểu Thụ vốn ôm tâm tư thăm dò một chút, nhưng Diệp Tiểu Thiên đột nhiên đến đón A Giới đi, khiến hắn hoàn toàn mất đi hứng thú mạo hiểm.
"Đi thôi, rời khỏi nơi này trước."
Dù sao Cô Âm Nhai rất nguy hiểm, mặc dù hắn cùng Diệp Tiểu Thiên suy đoán chấp pháp quan sẽ không tìm tới nơi này, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Diệp Tiểu Thiên muốn mở vết nứt không gian rời đi, nhưng nhìn Từ Tiểu Thụ thất hồn lạc phách, thân hình hơi dừng lại, nhìn về phía một bên khác nói: "Có lẽ, ngươi nên tiếp bằng hữu của ngươi."
Từ Tiểu Thụ nghe tiếng nhìn lại.
Một con đường nhỏ trên vách núi, bên cạnh đám loạn thạch, Lệ Tịch Nhi một đầu tóc bạc im lặng đứng đấy, y phục lay động theo gió, thần thái lãnh diễm, như tiên tử trên trời.
Thế nhưng có một điểm phá hư phần mỹ cảm này, chính là trên vai Lệ Tịch Nhi, có một con mèo trắng mập mạp lười biếng nằm sấp.
"Meo ~ "
Một người một mèo tựa hồ đã đứng đây chờ hồi lâu.
Lúc này Từ Tiểu Thụ mới phản ứng kịp, mình bởi vì chuyện của A Giới, vậy mà hoàn toàn không phát hiện Lệ Tịch Nhi đến.
Há to miệng, nhìn Lệ Tịch Nhi sau khi bị phát hiện dạo bước đi đến, Từ Tiểu Thụ vốn định giới thiệu thân phận song phương.
Tỉ như đây là cung chủ đại nhân, đây là sư muội ta, Mộc Tử Tịch. . .
Nhưng nghĩ đến nên biết đều biết, không biết cần phải giải thích rất nhiều, bởi vì Mộc Tử Tịch biến thành bộ dạng này, cố sự ở giữa quả thật rất dài.
Thế là Từ Tiểu Thụ ngậm miệng lại.
Diệp Tiểu Thiên không được giới thiệu, lạ lẫm liếc mắt nhìn Lệ Tịch Nhi, khẽ gật đầu thăm hỏi, ánh mắt lại chuyển tới Từ Tiểu Thụ, sau đó như có điều suy nghĩ thu hồi ánh mắt, đưa tay vạch vào hư không một cái, muốn rời đi.
"A Giới đi rồi?"
Kỳ thật Lệ Tịch Nhi không biết cách an ủi người khác, nàng đi tới bên cạnh Từ Tiểu Thụ, định hỏi như vậy.
Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, nàng liền nghĩ đến chuyện này căn bản không phải vấn đề, thế là trầm ngâm một hồi, sau đó thấp giọng nói: "Hết thảy sẽ tốt lên. . . "
Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên bật cười.
Hắn nghĩ đến tình huống của Lệ Tịch Nhi, nàng mới là người thảm nhất.
Lần này A Giới rời đi, không phải không thể trở về, mình còn cần Lệ Tịch Nhi tới dỗ dành?
"Ta không sao, chỉ là suy nghĩ có hơi rối ren. . . "
Từ Tiểu Thụ vô pháp giải thích vì sao mình đột nhiên cảm thấy hụt hẫn, chỉ có thể vô thức nói ra.
"Đúng rồi, họa thể Thủ Dạ đâu?"
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến Lệ Tịch Nhi hẳn là do họa thể Thủ Dạ dẫn tới mới đúng, sao hiện tại không thấy họa thể đâu?
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền kịp phản ứng, linh niệm lần nữa kết nối với họa thể Thủ Dạ đang đứng lặng ở bên ngoài Cô Âm Nhai, biết bởi vì mình chuyên chú vào sự tình A Giới, quên dẫn đường cho Lệ Tịch Nhi.
Vỗ đầu một cái, Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ mình đúng là điên rồi, liền chính sự cũng kém chút quên mất.
"Nhận uy hiếp, điểm bị động, +1."
Đúng lúc này, cột tin tức đột nhiên nhảy lên, nhịp tim Từ Tiểu Thụ đột nhiên sững lại, nhìn về phía một bên khác.
"Hắn đột nhiên bất động, cũng may khoảng cách không xa, ta có thể nhìn thấy ngươi. . . "
Lệ Tịch Nhi vốn đang đáp lại, âm thanh thoáng cái biến mất, nhanh chóng quay đầu, Thần Ma Đồng phi tốc xoay tròn, sương mù đen trắng mờ mịt tản ra, như lâm đại địch, toàn thân căng cứng.
Bạch miêu Tham Thần đứng trên vai nàng, trực tiếp xù lông, sau khi quái khiếu một tiếng liền nhảy lên trên đầu Từ Tiểu Thụ, bốn chân gắt gao ôm chặt đầu hắn.
Bên cạnh vết nứt không gian.
Diệp Tiểu Thiên hoàn thành nhiệm vụ Kiều Thiên Chi giao phó, muốn thông qua không gian loạn lưu rời khỏi Vân Lôn Sơn Mạch.
Nào ngờ lịch sử tái diễn, tiện tay vạch một cái, liền vạch ra tình huống tương tự lúc trước.
Một cái đầu. . . nhô ra!
"Không phải chứ?"
Nhìn một đầu tóc dài xuất hiện, Diệp Tiểu Thiên tê cả da đầu, mặt mũi tràn ngập không dám tin.
Y căn bản không ngờ tới, tình huống tượng tự, lại phát sinh hai lần trong cùng một ngày!
Chuyện này phải trùng hợp đến cỡ nào?
Trùng hợp đến mức khiến hắn bắt đầu sinh ra bóng mờ, hiện tại muốn xuyên qua không gian loạn lưu rời đi, đều khó đến như vậy?!
"Một hai ba. . . bốn?
"Đều ở đây nha!"
Bên trong hắc ám, một gương mặt xinh đẹp tinh xảo ngẩng lên, thân ảnh nữ tử mặc váy dài từ trong khe nứt không gian bước ra.
Nàng đeo một thanh kiếm dài ba thước, trắng xanh giao nhau, trong mắt có vẻ trêu tức cùng kinh ngạc, môi đỏ khẽ mở, trong giọng nói ẩn chứa vui mừng.
Tha Yêu Yêu!
Từ Tiểu Thụ nhận ra gương mặt này, nhịp tim đột nhiên ngừng.
Nàng, sao có thể tìm tới nhanh như vậy?
"Bị kinh sợ, điểm bị động, +1."
Tha Yêu Yêu bước ra khỏi vết nứt không gian, ánh mắt không đặt ở trên người Diệp Tiểu Thiên, mà là trừng trừng nhìn về phía Từ Tiểu Thụ, sau đó hơi nheo lại.
"Rốt cuộc lại gặp mặt!"
Nàng duỗi ra hai ngón tay trắng nõn, vuốt ve cái cằm trơn bóng, vừa buồn cười vừa nghi hoặc nói ra:
"Ngô. . . ta nên gọi ngươi là Từ Tiểu Thụ, hay là Vương Siêu, hoặc là. . . Bát Tôn Am? Tự ngươi nói đi, Tiểu Thạch Đàm Ký, Chu Thiên Tham?"
Một câu, năm cái tên, khiến người nghe nghẹn họng nhìn trân trối.
"Ừng ực" một tiếng, Từ Tiểu Thụ nuốt nước bọt, lập tức biết được Vương Siêu đã tỉnh, trở về đại quân.
Mà Tha Yêu Yêu đạt được tình báo này, tuyệt đối không có khả năng buông tha một tên "Vương Siêu" khác đi theo Mộ Dung Ảnh không quản.
Cho nên bởi vì điểm ấy, mình mới bại lộ?
"Sao ta lại không nghĩ đến điểm này, chuyện này căn bản không. . . "
Từ Tiểu Thụ hoàn toàn không thể lý giải được, mình ngàn phòng vạn phòng, lại bởi vì giao lưu quá nhiều với Diệp Tiểu Thiên mà không để ý tới chi tiết kia.
Rất nhanh, tư duy hắn cứng đờ.
Không có khả năng!
Ta không có khả năng bỏ qua chi tiết quan trọng như vậy!
Sự tình có liên quan đến tính mạng, ta sao có thể sai sót được?
Thế nhưng, mình lại quên mất tin tức quan trọng như vậy. . .
Từ Tiểu Thụ tựa hồ ý thức được chuyện gì, linh niệm lập tức nhìn vào cột tin tức, cẩn thận dò xét, rất nhanh hắn phát hiện cột tin tức dị thường.
Thường cách một đoạn thời gian, cột tin tức đều sẽ nhảy lên một đạo tin tức nhắc nhở, thế nhưng lại bị mình bỏ qua:
"Nhận dẫn đạo, điểm bị động, +1."
Xét về mặt thời gian, dòng tin tức này bắt đầu xuất hiện sau khi Thánh Nhân đại chiến kết thúc, thậm chí trong lúc đại chiến, tin tức đã bắt đầu xuất hiện.
Dẫn đạo?
Là ai đang dẫn đạo?
Ta đi theo Bát Tôn Am chỉ dẫn đến nơi này, chỉ cứu được Diệp Tiểu Thiên, căn bản không đạt được thứ gì khác. . .
Đúng vậy, chuyện này quả thật không nên.
Dựa trên lý thuyết, Bát Tôn Am hẳn sẽ lưu cho mình một thứ gì đó, tỉ như ma kiếm Vạn Binh Ma Chủ, hoặc là Thánh Nguyên Tinh Thạch mới đúng.
Nhưng không có. . .
Như vậy, Bát Tôn Am chỉ dẫn, hoặc là nói dẫn đạo, là cái gì?
Cổ Từ Tiểu Thụ giống như rỉ sét, "rắc rắc" ngoặt về phía bên cạnh, hắn nghĩ tới một loại khả năng.
Lúc này, Tha Yêu Yêu không nhận được câu trả lời, đã thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Diệp Tiểu Thiên gần ngay trước mặt.
Nàng tò mò hỏi: "Ta thật không hiểu được, thời gian dài như vậy, mấy người các ngươi sao nhất định ở lại chỗ này chờ ta, là vì bố trí bẫy rập ư?"
Trong lúc nói chuyện, vết nứt không gian phía sau nàng mở rộng, từng đạo thân ảnh lần lượt bước ra.
Có Uông Đại Chùy cạc cạc quái tiếu, có Thủ Dạ thần sắc phức tạp, có chấp pháp quan Trảm Đạo, Vương Tọa, trọn vẹn không dưới ba mươi người.
Bẫy rập. . . Diệp Tiểu Thiên vốn đang rung động đại quân chấp pháp quan trực diện tìm đến, lúc này nghe vậy, giống như bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt có thần sắc lóe lên.
Ta ba trăm sáu mươi hai cái không gian thông đạo, tùy ý chọn một cái, lại dẫn đến nơi này. . .
Hai lần muốn rời đi, chẳng hiểu ra sao bị gián đoạn. . .
Cộng thêm Thánh Nguyên Tinh Thạch tự bay đến chỗ mình, sau đó Kiều Thiên Chi trùng hợp nhờ vả, cuối cùng chạm mặt Từ Tiểu Thụ, cầm tới A Giới. . .
"Là ý chí Thánh Đế đang quấy nhiễu!"
Diệp Tiểu Thiên không phải người thường, lập tức minh ngộ vì sao một ngày này, mình may mắn, trùng hợp, lại bất hạnh như thế.
Y đồng dạng gian nan xoay cổ, vừa lúc nhìn thấy Từ Tiểu Thụ quay đầu nhìn tới.
Ánh mắt hai người thoáng giao thoa, lập tức minh bạch suy nghĩ của đối phương.
"Chỉ dẫn" kinh khủng, vô hình, không thể tìm kiếm dấu vết kia, đến từ. . .
Cô Âm Nhai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận