Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 40: Kiếm Thuật Kỳ Hoa

Ban đêm.
Bầu trời đầy sao lấp lánh.
Từ Tiểu Thụ chỉ ngủ tới nửa đêm đã thức giấc.
y, không phải do khẩn trương vì ngày mai thi đấu bán kết, tuyệt đối không phải!
Rút kiếm bước ra ngoài sân nhỏ, yên tĩnh ngừng chân.
Tiếng ve du dương, tiếng ếch kêu, gió thổi phiêu phiêu, người thăm thẳm.
"Là thời gian luyện kiếm tốt..."
Từ Tiểu Thụ nhớ lại tri thức kiếm pháp mình lĩnh ngộ mấy ngày nay.
Tinh Thông Kiếm Thuật hoàn toàn khác với những kỹ năng bị động còn lại, nó không cho không giống như Cường Tráng, Sắc Bén, mà nó mang đến cho hắn sự cảm ngộ.
Mà những cảm ngộ kia, cần bản thân Từ Tiểu Thụ tổng kết lại.
Hắn chậm rãi nhắm mắt.
Giờ khắc này, tất cả mọi thứ trong tiểu viện, tựa hồ có chút rung động.
Giả sơn, linh trì, nhà mới xây...
Trong đầu hắn hồi tưởng đến "Đại Hàn Vô Tuyết" của Triều Thanh Đằng, từ lúc thi đấu đến giờ, chiêu này để hắn ấn tượng sâu nhất.
Không phải bởi vì uy lực linh kỹ như thế nào, đẳng cấp kỹ năng cao bao nhiêu.
Mà bởi vì đây là lần đầu tiên Từ Tiểu Thụ nhìn thấy có người điều khiển kiếm ý thoát ly bản thân, ký thác ở trên bông tuyết.
Loại phương pháp vận dụng kiếm ý này, quả thực giúp hắn mở mang tầm mắt.
Đúng, hiện tại hắn đang học trộm.
Học trộm "Đại Hàn Vô Khí" của Triều Thanh Đằng.
Mặc dù không có tuyết rơi, nhưng kiếm ý đã có thể ký thác vào trong bông tuyết, liệu nó có thể ký thác vào những vật khác hay không?
Gió lạnh thổi phần phật, Từ Tiểu Thụ phảng phất giống như Thiên Nhân Hợp Nhất, hòn đá nhỏ trên mặt đất vậy mà nhanh chóng rung động.
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Từ Tiểu Thụ mãnh liệt mở mắt, đá vụn chuẩn xác bay lên không, giống như phù tuyết, bốc lên kiếm ý.
"Uống!"
Hắn vung ra một kiếm, suy nghĩ tựa như tuyết sơn tiên cảnh cuồn cuộn, tựa hồ một kiếm này, có thể chặt đứt thiên địa.
Trong tầm mắt, đá vụn kịch liệt chấn động, ba ba rơi xuống đất.
Ủa...
Hết rồi?
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ tối đen, sao lại không giống như mình tưởng tượng, chỉ có một chút xíu động tĩnh như thế?
"Hô!"
May mà không có ai nhìn thấy...
Nếu không mặt già mất hết.
Hắn hơi tỉnh táo lại, ý thức được học trộm cũng không có đơn giản như vậy.
Bất quá, loại kiếm pháp để kiếm ý ký sinh vạn vật này, tựa hồ có thể thực hiện được?
"Nói từ bản chất, đây cũng là một loại phương thức dùng kiếm ý chiến đấu..."
Từ Tiểu Thụ rút kiếm dạo bước, tư duy lập tức phát tán ở trong màn đêm.
Loại phương thức tu luyện này, cực kỳ giống như phương thức chiến đấu không dùng linh kỹ, chỉ thuần dùng kiếm ý lúc trước mình nghĩ đến kia.
"Tùy tâm mà động, tùy kiếm mà đi?"
Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh "lạc diệp khởi, vạn nhân tàn", sau đó lại xuất hiện "nhất kiếm lai triêu, vạn kiếm quy tông".
Có lẽ tiếp tục đi theo con đường này, mình sẽ có thể đạt tới cảnh giới như thế?
Từ Tiểu Thụ có chút động tâm, hắn biết thiên tư mình không tốt, Bạch Vân Kiếm Pháp ba năm chỉ luyện thành một thức.
Nhưng đối với cảm ngộ kiếm ý, lại theo Tinh Thông Kiếm Thuật xuất hiện mà dần đề cao.
Đã như vậy, liệu mình có thể tiếp tục khai phá con đường này?
Chủ lưu kiếm tu chỉ dùng kiếm ý phối hợp linh kỹ, đánh ra uy lực khủng bố.
Mà ý nghĩ của hắn, chính là thuần túy dùng kiếm ý đi chiến đấu.
Đây nhất định là một con đường tách biệt với đại chúng, cũng không biết cuối cùng là lạc lối, hay là giết ra con đường của bản thân.
"Ài!"
Từ Tiểu Thụ lắc đầu, vế sau quá khó khăn, hiện tại chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó.
"Trước hết nên nghĩ xem ngày mai đánh như thế nào..."
Nhục thân Tiên Thiên đã bại lộ, tất cả mọi người đều biết, chỉ cần kéo dài khoảng cách với hắn, hắn liền mất đi một nửa tiên cơ.
Duy nhất có thể chi phối chiến cuộc, chỉ có thanh Tàng Khổ này...
Vẻ mặt Từ Tiểu Thụ thay đổi liên tục, làm sao nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quay về kiếm ý?
Hắn rơi vào trầm tư.
Một thức Bạch Vân Du Du, dưới kiếm ý tăng phúc, hắn đã chơi ra rất nhiều dạng.
Võng Kiếm Thức, Bạt Kiếm Thức, Nghịch Kiếm Thức...
Hai cái trước còn tốt, chỉ là sơ bộ vận dụng kiếm ý, nhưng đối với Nghịch Kiếm Thức...
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía Tàng Khổ trong tay.
Chiến một trận với Triều Thanh Đằng, tại bước ngoặt nguy hiểm linh quang lóe lên, hắn đã kết hợp kiếm ý cùng kiếm khí lại với nhau.
Lúc đó, hắn cảm giác Tàng Khổ có sinh mệnh.
"Kiếm khí thông linh?"
Đây tựa hồ là một loại phương thức để kiếm ý ký thác vào vật phẩm, chỉ bất quá Tàng Khổ tương đối thân cận với mình, cho nên thành công.
Đầu óc Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên nhất chuyển, mình có thể thông qua kiếm ý ký thác Tàng Khổ, từ đó thực hiện nghịch hướng phản kích, nhưng liệu nó chỉ vẻn vẹn giới hạn ở đó?
Không!
Con mắt Từ Tiểu Thụ tỏa ra quang mang, nếu như mình có thể thông qua kiếm ý hoàn mỹ thao túng Tàng Khổ, chẳng phải sẽ có thể thực hiện được Ngự Kiếm Thuật trong truyền thuyết? !
Thậm chí là...
Ngự kiếm phi hành? !
Phải biết, phi hành là độc quyền của Tiên Thiên, hắn mới Luyện Linh bát cảnh, nếu có thể ngự kiếm phi hành, chẳng phải liền có thể chấn kinh đám người đến rớt quai hàm?
"Thử một chút!"
Từ Tiểu Thụ nhớ lại chiến đấu buổi chiều, quán thâu kiếm ý vào thân Tàng Khổ.
"Ông..."
Một trận huýt dài, Tàng Khổ rung động.
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, hắn quả thật cảm thấy hắc kiếm trên tay mình không giống tử vật, mà giống như có một chút linh trí.
Rất tốt!
Điều này nói rõ mình đã có chút liên kết tình cảm với nó.
Từ Tiểu Thụ ném Tàng Khổ ra, song chỉ duỗi thẳng.
"Lên!"
Hắn tựa hồ nhìn thấy hình ảnh hắc kiếm bay lên, kết quả sau khi con hàng này bị ném ra, tựa như một thanh kiếm cực kỳ phổ thông, rất là bình thường rơi xuống mặt đất.
Đương đương đương!
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ đen sì như hòn than, hắc kiếm tựa như bị người cường bạo, rơi xuống mặt đất không ngừng giãy giụa lấy.
Không đúng, buổi chiều nó không phải như vậy!
Chẳng lẽ cường độ ném kiếm nhỏ?
Từ Tiểu Thụ nhặt kiếm lên, lần nữa quán thâu kiếm ý, mãnh liệt ném một cái.
Hưu!
Thân kiếm vẩy lửa, bắn hướng chân trời!
Từ Tiểu Thụ hô to một tiếng, không bao lâu, hắn một lần nữa cảm nhận được kiếm ý hưng phấn, lập tức gọi về.
Xoát một tiếng, chân trời xuất hiện một điểm đen, mãnh liệt đâm về phía Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ giật mình kêu lên, con bà nó, hiện tại mình không có băng điêu bao trùm a, một kiếm này đâm tới, chẳng phải mình sẽ biến thành Triều Thanh Đằng thứ hai?
Nghĩ đến nơi này, hắn vội vàng nhảy lên, muốn đứng trên thân kiếm ngự kiếm mà đi.
Kết quả tốc độ phi hành của Tàng Khổ quá nhanh, lướt qua chân hắn, trong nháy mắt làm hắn ngã nhào.
Phanh!
Ầm!
Cả hai cùng nhau rơi xuống đất, tràng diện nhất thời vô cùng tĩnh mịch.
"Mẹ kiếp, ta không tin!"
"Lại đến!"
Từ Tiểu Thụ lần nữa thử kiếm, đêm nay không luyện ra Ngự Kiếm Thuật trong truyền thuyết sẽ không thôi.
Kết quả...
Phanh!
Ầm!
"Tiếp tục!"
Phanh!
Ầm!
...
Chấp nhất là độc dược, bóng đêm khiến người thêm sầu.
Cũng không biết qua bao lâu, Từ Tiểu Thụ rốt cuộc ngộ ra, lúc mình ném kiếm, kỳ thật hắc kiếm cũng không thông linh.
Thời điểm nó chân chính hưng phấn, chính là lúc bay tới cực điểm, mình triệu hoán nó về.
Cũng chính là "Nghịch" trong Nghịch Kiếm Thức, chỉ có trong quá trình "Nghịch", hắc kiếm mới thật sự thông linh.
Phát hiện này khiến cho Từ Tiểu Thụ trầm mặc rất lâu, hắn không nghĩ ra ở giữa "Ném đi" cùng "Bay về", đến cùng có gì khác biệt.
Nhưng mà, hắn lại không tìm ra nguyên nhân.
"Nghịch Kiếm Thức chết tiệt..."
"Sớm biết nên gọi là Ngự Kiếm Thức!"
Từ Tiểu Thụ dứt khoát bài trừ một bước ném kiếm này, xoay mũi kiếm về phía mình, quán thâu kiếm ý.
"Ông!"
Thân kiếm lập tức nhảy cẫng lên, Từ Tiểu Thụ cảm nhận được sinh mệnh.
Hắn nghịch chuyển mũi kiếm, nhắm ngay phương hướng chân trời.
"Ông..."
Cỗ sinh mệnh lực này chỉ còn một chút.
Lại xoay chuyển.
"Ông!"
Lại xoay chuyển.
"Ông..."
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Con mẹ nó, đây là nguyên lý gì, nhất định phải chĩa vào mình mới có linh trí?
Ta thấy ngươi đây là muốn phản chủ!
Từ Tiểu Thụ không tin tà, liên tục xoay chuyển.
"Ông!"
"Ông..."
"Ông!"
"Ông..."
Tức xạm mặt lại, Từ Tiểu Thụ phẫn nộ ném Tàng Khổ ra ngoài, mẹ kiếp thanh kiếm bày có bị bệnh không?!
Hưu!
Hắc kiếm một lần nữa bay vụt về.
Từ Tiểu Thụ im lặng.
Phát động nguyền rủa, điểm bị động cộng 0!
Bạn cần đăng nhập để bình luận