Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 474: Phủ Thành Chủ Bạo Tạc (2)

Dù sao, nếu muốn nói phủ thành chủ bị tập kích, dẫn đến rung động, vậy người kia phải khủng bố đến cỡ nào?
Nhưng một giây sau, suy nghĩ của đám người liền bắt đầu thay đổi.
Trong không khí, theo mặt đất cuồng vang, tựa hồ xuất hiện thêm một cỗ khí tức nóng bỏng.
Không nhiều, vẻn vẹn chỉ có một sợi.
Nhưng mà giờ khắc này, tất cả mọi người đều biến sắc.
"Từ, Từ Tiểu Thụ?"
Tràng diện giống như hóa đá, trực tiếp lâm vào tĩnh mịch.
Khí tức nổ lô quen thuộc kia, có ai không biết, có ai không hiểu?
Từ Tiểu Thụ, không nhìn được, muốn xuất thủ?
Mọi người đều biết quan hệ giữa Từ Tiểu Thụ cùng Tô Thiển Thiển không tệ.
Nhưng sau khi quét mắt một vòng, lại không tìm thấy tung tích của tiểu tử kia?
"Từ Tiểu Thụ đâu?"
"Không thấy?"
"Chẳng lẽ khí tức nóng bỏng vừa rồi là..."
"Ảo giác?"
Sắc mặt Phó Ân Hồng lập tức thay đổi.
Người khác còn tưởng đây chỉ là ảo giác, nhưng nàng sẽ không.
Cỗ này năng lượng cháy bỏng nhàn nhạt này, dù chỉ có một chút, nhưng trình độ bá đạo của nó hoàn toàn không giống với bất kỳ thuộc tính hệ Hỏa nào.
Tuyệt đối là do Từ Tiểu Thụ giở trò quỷ!
Nhưng mà...
"Tiểu tử kia, không phải có Tôn lão giám sát sao?"
Phó Ân Hồng đột nhiên đứng bật dậy, giống như bị lôi điện bổ trúng đầu.
Nàng nghĩ đến lần cuối gặp Từ Tiểu Thụ, con hàng kia nói muốn nổ phủ thành chủ.
Lúc đó nàng không tin, nhưng giờ phút này, nhìn đất rung núi chuyển, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
"Tôn lão... đúng rồi, còn có Tôn lão!"
Phó Ân Hồng gấp.
Nàng lập tức móc ra ngọc giản truyền tin, muốn câu thông liên hệ.
Nhưng mà, ba hơi qua đi, ngọc giản vẫn yên tĩnh như cũ.
Trái tim Phó Ân Hồng trực tiếp chìm xuống đáy cốc.
Thời điểm nhờ Tôn lão thực hiện nhiệm vụ này, nàng đã cố ý nhận mạnh, phải liên tục giữ liên lạc.
Chỉ cần ngọc giản truyền tin trong vòng ba hơi không có động tĩnh, vậy liền đại biểu cho, giám sát thất bại.
Từ Tiểu Thụ, gây họa!
"Chuyện này..."
Gương mặt xinh đẹp của Phó Ân Hồng trực tiếp trắng bệch.
Giờ khắc này, lời nói đùa lấy ấy của Từ Tiểu Thụ lại vang lên ở trong đầu nàng.
"Giết Vương Tọa?"
Đừng nói gia hỏa này, thật đang giao chiến với Vương Tọa nào đó ở trong phủ thành chủ?
Hắn điên rồi?!
"Không đúng!"
Phó Ân Hồng rất nhanh nghĩ lại, ý thức được tựa hồ mình đã hiểu sai ý.
Nếu như Từ Tiểu Thụ nói giết Vương Tọa, không phải là khiêu chiến Vương Tọa giống như mình nghĩ, mà thật đúng là giết?
Nàng nhìn quanh bốn phía, thình lình phát hiện ở đây, quả thật cũng thiếu đi một tên Vương Tọa.
"Trương Thái Doanh?"
Phó Ân Hồng trong nháy mắt trừng to mắt.
Nàng hơi há miệng, trong mắt không thể tưởng tượng nổi.
Trương Thái Doanh cùng Từ Tiểu Thụ có thù, nàng biết được.
Nhưng hai người này...
Giao chiến ở trong phủ thành chủ?
Phó Ân Hồng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hồng Y.
"Thủ Dạ tiền bối..."
Cho dù nàng không nói nửa câu sau ra, thế nhưng Thủ Dạ vẫn có thể nhìn thấy khẩn cầu trong mắt cô nương kia.
Thời khắc này sảnh tiếp khách quả thật không còn Vương Tọa trực thuộc phủ thành chủ nữa, cô nương này muốn xin giúp đỡ, cũng chỉ có mình.
Nhưng mà...
Thủ Dạ liếc nhìn tứ đại Linh Trận Tông Sư.
Bốn người này, bởi vì sớm biết được khảo nghiệm linh trận song trọng kết cấu, cho nên đã có hai người giải khai.
Mà giờ khắc này, bọn đang chân chính lĩnh hội Tam Thập Lục Thiên Phong Vô Trận ở trong ngọc giản.
Thân là Hồng Y, mang theo nhiệm vụ đến nơi này.
Đó chính là tìm người có thể phá giải linh trận đồ ở trong ngọc giản.
Về phần sự tình phủ thành chủ, rất hiển nhiên, tạm thời không thể thoát thân ra.
"Chớ hoảng."
Thủ Dạ bình tĩnh an ủi Phó Ân Hồng.
Dù sao cô nương này xem như chất nữ của mình, dù ông ta không thể ra tay hỗ trợ, nhưng dùng linh niệm kiểm tra một phen, cũng không thành vấn đề.
Phủ thành chủ rất lớn.
Thế nhưng có lớn đi chăng nữa, cũng không lớn bằng linh niệm Vương Tọa.
Thủ Dạ chỉ nhắm mắt nhìn qua, liền nhìn thấy thế cục phương xa.
"Tiền bối, như thế nào?"
Phó Ân Hồng vội vàng hỏi.
"Vấn đề không lớn."
"Nhưng mà, quả thật có chút vấn đề nhỏ."
Linh niệm Thủ Dạ khóa chặt phạm vi hoa hải.
Cho dù có linh trận che lấp, khí tức giới vực nhàn nhạt có thể giấu được Vương Tọa phổ thông, nhưng không giấu được Hồng Y điên cuồng công kích linh trận ở Bạch Quật hơn mấy tháng.
Nơi đó, có vấn đề!
"Là một vùng cháy đen, nơi đó, có khí tức giới vực, hiển nhiên, náo động là từ nơi đó truyền tới, ngươi có thể phái người đi xem một chút."
Thủ Dạ nói.
"Vùng cháy đen?"
Phó Ân Hồng nhíu chặt mày, quang mang trong mắt đột nhiên lóe lên.
"Hậu hoa viên?"
Chỗ cháy đen, không phải chính là hoa hải bị Từ Tiểu Thụ làm nổ sao?
Từ Tiểu Thụ cùng Trương Thái Doanh, giao chiến ở đó?
Đây là chuyện Phó Ân Hồng tuyệt đối không nghĩ tới.
Nàng lập tức móc ra một cái ngọc giản, muốn liên lạc Liễu Tinh đi qua nhìn một chút.
"Ồ?"
Nhưng lúc này, Thủ Dạ lại phát ra một tiếng kinh nghi.
"Thế nào?"
Động tác Phó Ân Hồng trì trệ, trực giác nói cho nàng biết, tình huống khả năng có biến.
"Không có gì, chỉ là linh trận nơi đó đột nhiên nổ, sau đó quả thật có một cái giới vực xuất hiện."
Thủ Dạ gật đầu:
"Không sai, chính là phương hướng kia, ngươi hẳn biết được, đây là nhà ngươi."
"Linh trận?"
Phó Ân Hồng mộng bức.
Linh trận hậu hoa viên, không phải đã sớm bị tạc qua rồi sao?
Còn có thể nổ thêm một lần?
Chuyện này không thích hợp, đừng nói Thủ Dạ nhìn thấy, là một chỗ khác ở phủ thành chủ?
Nhưng mà nơi cháy đen, trước mắt phủ thành chủ cũng chỉ có hậu hoa viên.
"Ồ?"
Trong lúc suy tư, Thủ Dạ lại phát ra giọng mũi nghi ngờ.
Phó Ân Hồng cảm thấy trái tim đã sắp chững lại.
Mỗi lần Thủ Dạ phát ra âm thanh nghi ngờ, nàng đều sẽ cảm thấy tình huống đang chuyển biến xấu.
Mặt đất lay động càng kịch liệt hơn.
Phó Ân Hồng cố bình tĩnh lại, run giọng hỏi:
"Lại, lại thế nào?"
"Không sao, hẳn là không có gì đáng ngại..."
Thủ Dạ nhíu mày, sau đó nhấc cánh tay, tiện tay đánh ra một đạo giới vực, bao phủ toàn bộ sảnh tiếp khách.
Chân Phó Ân Hồng trực tiếp mềm nhũn.
Đây gọi là không có gì đáng ngại?
Không có gì đáng ngại, sao ngài lại dùng giới vực bao trùm sảnh tiếp khách?
Thấy cô nương tròn xoe mắt nhìn mình, Thủ Dạ xấu hổ cười:
"Là ta phòng hờ, giới vực kia vậy mà biến đỏ, rất thần kỳ, giống như phảng phất một giây liền sẽ nổ tung..."
Phó Ân Hồng ngạc nhiên.
Giới vực...
Biến đỏ...
Nổ tung...
Những thứ này không phải đều là danh từ chỉ Từ Tiểu Thụ sao?
"Bíp" một tiếng vang lên, nàng lập tức nhấn mở ngọc giản truyền tin cho Liễu Tinh Liễu hộ pháp.
"Ngọa tào!"
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng hô chấn kinh của Thủ Dạ.
Giờ khắc này, da đầu Phó Ân Hồng đã tê dại.
Hồng Y Thủ Dạ, miệng phun hương thơm?
"Ngài, ngài thấy được thứ gì?"
Thủ Dạ đã không kịp giải thích, hô to một tiếng với đám người giữa sân.
"Nằm xuống, giới vực nổ!"
Đám người sửng sốt.
Phó Ân Hồng nói chuyện với Thủ Dạ cũng không phải là truyền âm, cho nên tất cả mọi người đều có thể nghe thấy Hồng Y Thủ Dạ nói chuyện.
Vừa rồi Hồng Y còn luôn miệng nói không sao, thế mà trực tiếp hô lên "Nằm xuống, nổ?"
Tất cả mọi người không phản ứng kịp.
Cỗ nhiệt lượng nóng bỏng bành trướng trong không khí đột nhiên tăng lên, sao đó hùng phong quét qua.
"Oanh ".
Cho dù là cách giới vực, thế nhưng tiếng oanh minh đinh tai nhức óc, vẫn kém chút chấn vỡ màng nhĩ mọi người.
Giới vực của Hồng Y mãnh liệt lõm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận