Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1119: Đến Phòng Ta (1)

"Mãnh liệt yêu cầu mở hộp ra!"
"Bồ Đề Thụ Căn có thiếu hụt gì, mau nói ra."
"Giấu giấu giếm giếm, đây là không tôn trọng giao dịch hội!"
Phòng bao số 3 vừa mở miệng, toàn trường lập tức phản ứng lại, quần tình xúc động.
Nhị đương gia Dạ Miêu Nam Cung Dần đứng trên đài hoàn toàn không bị lay động.
Khuôn mặt bị mặt nạ che khuất, khiến mọi người không nhìn ra được y có biểu lộ gì, chỉ mơ hồ cảm thấy đối với tràng diện hiện tại, Nam Cung Dần đã đoán trước được.
"Chư vị an tâm chớ vội."
Hai tay đè ép, Nam Cung Dần không có mở hộp ra, mà là bình thản nói: "Bồ Đề Thụ Căn quả thật có một chút thiếu hụt nho nhỏ, đó chính là không thể nào trồng được."
"Thân là Tiên Thiên Chí Bảo hỗn độn sơ khai, nếu không có tử khí hỗn độn sơ khai thai nghén, cho dù là rễ cây, cũng không thể nào đạt tới kỳ vọng trong lòng mọi người, một lần nữa trồng cây, dưỡng thành Bồ Đề Cổ Mộc."
"Bởi vậy, ý nghĩ trồng Bồ Đề Thụ Căn ở trong tông môn, dùng để trấn áp khí vận, mọi người không cần nghĩ nhiều. . . căn bản mơ mộng hão huyền!"
"Nhưng mà, ta cũng không phải muốn nói vấn đề trồng cây."
Nam Cung Dần nhìn quanh bốn phía, tay đặt ở trên hộp ngọc, ngữ khí lạnh nhạt nói ra:
"Lúc trước ta từng nói cầm Bồ Đề Thụ Căn trong tay ngộ đạo, có thể tăng phúc ngộ tính, quả thật không có nửa phần giả dối."
"Thứ Dạ Miêu bán, chính là phần đặc tính này của Bồ Đề Thụ Căn, chỉ thế thôi."
Đám người nghe vậy liền tịt ngòi.
Lúc trước Nam Cung Dần quả thật từng nói như thế, không có giấu giếm.
Y chỉ nhắc tới "Tăng phúc ngộ tính".
Về phần nghĩ Bồ Đề Thụ Căn quá mức mỹ hảo, đều là do đám đại biểu thế lực lớn vô thức huyễn tưởng ra mà thôi.
Viễn cổ chí bảo có thể truyền đến bây giờ, cho dù chỉ là một mảnh rễ cây, cũng đã rất không tệ.
Bằng cái gì yêu cầu Dạ Miêu người ta lấy ra, đều là đồ vật hoàn mỹ vô khuyết?
Nhưng Nam Cung Dần cũng không có chủ động nói ra, nếu không phải phòng bao số 3 lên tiếng, chỉ sợ đám người đã bị y dẫn đạo đến phương hướng hoàn mỹ nhất, sau đó điên cuồng ra giá.
Cho nên, mặc dù mọi người đều có thể lý giải.
Thế nhưng cảm giác phẫn uất bị lừa gạt, cũng không nhịn được tự nhiên sinh ra.
. . .
"Khá lắm, luận nghệ thuật nói chuyện đúng không?"
Từ Tiểu Thụ ở trong phòng bao nghe thế cảm khái, tên Nam Cung Dần kia, tuyệt.
Vô hình dẫn đạo, chí mạng nhất!
Hắn không đến mức bị mấy lời nói của y lừa gạt qua.
Dù sao bảo vật giá trị bao nhiêu chính là bấy nhiêu, thật quá trân quý, Dạ Miêu căn bản sẽ không lấy ra.
Bất quá mấy lời giải thích cuối cùng của Nam Cung Dần, ngược lại khiến hắn nảy sinh không ít tân tư.
"Trồng cây. . . "
"Người khác không có cách nào trồng, là bởi vì thiếu khuyết hỗn độn tử khí thai nghén."
"Nhưng bên trong Nguyên Phủ lại có đại lượng sương mù hỗn độn, đây có tính là hỗn độn tử khí không?"
Từ Tiểu Thụ lâm vào trầm tư.
Hắn cảm thấy điểm khác biệt giữa sương mù hỗn độn cùng hỗn độn tử khí, chính là màu sắc không tương xứng.
Không biết có thể dùng phương pháp nhuộm màu được không. . .
Thế giới Nguyên Phủ vừa mới tiến hóa sơ khai, ngay cả "Thảo (một loại thực vật)" cùng "Thủy (sinh mệnh chi nguyên)" đều xuất hiện, mình còn có Sinh Mệnh Linh Ấn nơi tay.
Có lẽ, thật có thể nuôi dưỡng Bồ Đề Thụ Căn?
Cho dù thất bại, chỉ bằng đặc tính "Tăng phúc ngộ tính", đã vô cùng thích hợp với người ngộ tính thấp như mình.
"Từ Tiểu Thụ, mua nó, đây là thứ tốt." Lúc này Mộc Tử Tịch ở bên cạnh lo lắng nói ra.
"Sao thứ gì ngươi cũng muốn?"
"Thứ này thật đúng là đồ tốt, ta có thể cảm ứng được. . . "
Lần này Mộc Tử Tịch tựa hồ không có tâm tư chơi đùa, mà là nghiêm túc khuyên nhủ, đưa ra ý kiến.
Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình, hắn có thể nghe ra tiểu sư muội vô cùng chân thành, cộng thêm nàng có thuộc tính Mộc. . .
"Không sai!"
"Không thể bồi dưỡng Bồ Đề Thụ Căn, chỉ có thể dùng để tăng phúc ngộ tính, đây là đối với mình."
"Nếu lấy tới cho tiểu sư muội thuộc tính Mộc dùng, nói không chừng thật có thể mang đến kinh hỉ cho mình?"
Thôn Sinh Mộc Thể. . . trong đầu bỗng nhiên nhớ đến lúc trước giao lưu với Tang lão, bàn về thể chất tiểu sư muội đặc thù.
Thể chất của nàng quả thật hết sức đặc thù.
Đánh giá của Tang lão chính là, tuy là linh thể, nhưng lại có tiềm năng trở thành Thánh Thể, vừa chính vừa tà, chỉ trong một ý niệm.
"Được, vậy chúng ta thử một lần."
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến, trong lòng quyết định, nói ra: "Cho ngươi năm tỷ kêu giá, vượt qua giá tiền này, ta cảm thấy mình không chống nổi. . . vượt qua liền đừng hô."
"Được!" Mộc Tử Tịch lập tức nhảy cẫng, tràn đầy sinh khí, muốn mở miệng hô giá.
"Quan sát trước đã. . . "
Từ Tiểu Thụ vội vàng che miệng tiểu cô nương lại.
Cho ngươi hạn ngạch năm tỷ, cũng không nhất định phải trực tiếp vung ra, Bồ Đề Thụ Căn, có người cần hay không vẫn còn chưa biết được đây.
Vạn nhất mấy trăm triệu Linh Tinh liền có thể giải quyết, ngươi một lần hô năm tỷ, chẳng phải thiệt thòi đến nhà bà ngoại?
Dưới đài.
Tràng diện không khác Từ Tiểu Thụ dự đoán là bao.
Khi Bồ Đề Thụ Căn bị kéo từ thần đàn mỹ hảo xuống, giá trị rơi tự do, chỉ còn lại công dụng "Tăng phúc ngộ tính".
Cảm xúc chênh lệch cực lớn khiến rất nhiều người do dự.
Mọi người chưa từng thử qua, không biết "Tăng phúc ngộ tính" Nam Cung Dần nói tới, là "tăng phúc" thế nào.
Vạn nhất, chỉ là một chút xíu tăng phúc không đáng nhắc tới?
"Một trăm triệu!"
"Hai trăm triệu."
"Ta ra ba trăm triệu."
Tiếng kêu giá thưa thớt vang lên, chỉ xuất hiện ở chỗ ngồi trang nhã dưới đài.
Người ở trong phòng bao, giờ phút này đều giữ im lặng.
Có thể thấy được, đối với thế lực lớn mà nói, bọn họ không thiếu bảo vật đề cao ngộ tính.
Nếu như xuất hiện Bồ Đề Cổ Mộc thật sự, cho dù chỉ là một phần, cũng sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu, dù sao đó là một trong Cửu Đại Tổ Thụ.
Nhưng chỉ là Bồ Đề Thụ Căn, hơn nữa còn đã khô héo, muốn khiến đám đại nhân vật động tâm. . .
Một chữ, khó!
Bên dưới mỗi lần chỉ tăng một, hai trăm triệu.
Thời gian nửa nén hương, mới miễn cưỡng nhảy lên một tỷ hai.
Mỗi lần Nam Cung Dần sắp kết thúc giao dịch, lại có người hạ quyết tâm, cắn răn hô lên.
Lúc này, Nam Cung Dần đã sắp hô lần thứ ba, lấy giá một tỷ hai kết thúc giao dịch, phòng bao số 3 chợt lên tiếng.
"Hai tỷ!"
Toàn trường giật mình, quay đầu nhìn lại.
Lúc trước phá hủy huyễn tưởng trong lòng mọi người, là phòng bao số 3.
Hiện tại trước khi kết thúc, mở miệng hô giá, cũng là phòng bao số 3.
Không thể không nói, lúc này đã có rất nhiều người nổi lên tâm tư.
"Cố ý?"
"Trước kéo thấp mong đợi, kéo thấp giá giao dịch. . . "
"Phòng bao số 3 muốn dùng thủ đoạn?"
Tựa hồ nhìn ra đám người lo nghĩ, sau khi phòng bao số 3 ra giá xong, cũng không dừng lại, mà là tiếp tục nói ra:
"Ta tin tưởng đồ vật Dạ Miêu lấy ra, cho dù không trọn vẹn, nhưng cũng sẽ không gân gà."
"Lấy truyền thuyết Bồ Đề Cổ Mộc, giá một tỷ hai quả thực quá rẻ."
"Hai tỷ, mua một chút thanh danh. . . vừa vặn có thể để cho tiểu bối trong các chơi đùa, nếu chư vị muốn, cứ mở miệng, chúng ta sẽ không tranh."
Lời này vừa ra, nhất thời giội đám người đang rục rịch tắt lửa.
Hai tỷ không phải một con số nhỏ.
Mấu chốt là phòng bao số 3 vừa rồi mở miệng, hữu ý vô ý, để lộ ra một chút tin tức.
"Tiểu bối trong các?"
"Các. . . "
Bên trong vương thành, có rất nhiều thế lực dùng "Các" đến xưng hô.
Nhưng có tư cách ngồi ở trong phòng bao số 3. . . trong lòng đám người không hẹn mà cùng hiện lên một cái tên:
Quy Âm Các!
Bá chủ khu thành Nam!
Nghĩ tới đây, những người ngồi ở ghế trang nhã rất khó lên tiếng.
Thế lực lớn như vậy, tựa hồ không đỡ được a.
Vì mạo hiểm tranh giành một thứ "không biết hiệu quả" mà đắc tội Quy Âm Các, quả thật khiến người ta phải đắn đo không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận