Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 502: Phó Hành Sụp Đổ (3)

Nàng xòe tay, ra hiệu Hà Ngư Hạnh trả điêu phiến lại cho mình.
Đây là di vật của Trương Tân Hùng.
Trương phủ vốn có hai mảnh Tế Lạc Điêu Phiến, đều lấy được từ trong Bạch Quật.
Mảnh lớn, hẳn là ở trên người Trương Thái Doanh, hoặc là giấu ở trong Tàng Kinh Các.
Mảnh nhỏ, đương nhiên là giao cho Trương Tân Hùng đi lĩnh hội.
Nhưng thứ này tựa hồ có quan hệ với kiếm ý.
Tuy Trương Thái Doanh giao cho Trương Tân Hùng, thế nhưng tên kia cũng không ngộ ra được thứ gì.
Trái lại mình cùng Hà Ngư Hạnh, tựa hồ có duyên với thứ này hơn.
Đặc biệt là Hà Ngư Hạnh.
Lam Tâm Tử than thở trong lòng.
Cho dù từ trong tay Trương Tân Hùng cầm đến mảnh Tế Lạc Điêu Phiến này, cũng rất khó ngộ ra được quá nhiều đồ vật.
Nhưng Hà Ngư Hạnh...
Tư chất kiếm đạo của y thật đáng sợ.
Tuy lúc trước không thể sánh bằng Tô Thiển Thiển, thế nhưng cũng đã vượt qua rất thiều thiên tài ở trong Linh Cung.
Mà hiện tại, lấy cảnh giới của Hà Ngư Hạnh.
Chỉ sợ một kiếm, cho dù Tô Thiển Thiển có được Mộ Danh Thành Tuyết, cũng khó mà ngăn cản.
Dù sao mấy ngày nay, cường giả Tông Sư muốn trêu chọc mình, bị Hà Ngư Hạnh trảm dưới kiếm, đã sắp đạt tới hai chữ số.
"Hà Ngư Hạnh, Tế Lạc Điêu Phiến..."
Lam Tâm Tử dùng linh nguyên thu hồi điêu phiến vào tay, trong lòng lẩm bẩm.
Đôi tổ hợp này, chính là bùa bảo hộ giúp nàng tiến vào Bạch Quật.
Tuy nàng không quá hiểu về mảnh điêu phiến trong tay, nhưng biết được, lần trước Bạch Quật mở ra, Trương phủ tốn hao không ít công sức mới thu được tới tay.
Mặc dù chỉ là một mảnh nhỏ, nhưng kiếm ý cùng sát ý kinh khủng bên trong, khiến cho Lam Tâm Tử hoài nghi không thôi.
Mảnh điêu phiến này, cùng Hữu Tứ Kiếm gần đây điên truyền, tuyệt đối có quan hệ với nhau.
Có điều kiện tiên quyết.
Lại có Kiếm Tông Hà Ngư Hạnh.
Nếu như mình có thể lấy được Hữu Tứ Kiếm...
Lam Tâm Tử mỹ mâu lưu chuyển, môi đỏ nhẹ nhàng nhếch lên, trong mắt nở rộ sát ý.
Nàng nghĩ đến lúc Trương Tân Hùng chết, mình không thể không kinh hãi đau khóc giống như phát điên, khó khăn giữ lại một mạng.
Phần khuất nhục này, suốt đời khó quên!
"Từ Tiểu Thụ, hiện tại ngươi ở nơi nào?"
"Giết Trương Tân Hùng, ngươi hẳn cũng sẽ nhận được danh ngạch Bạch Quật, đến Bạch Quật a."
"Đáng tiếc, Tế Lạc Điêu Phiến, ngươi không có được!"
"Hô xùy, hồng hộc..."
Hơi thở trầm trọng trước người càng lúc càng lớn, Lam Tâm Tử ngước mắt, lập tức nhìn thấy Hà Ngư Hạnh hai mắt đỏ tươi, không chút che giấu nhìn đến bờ vai mình.
"Hà Ngư Hạnh!"
Nghĩ tới ngày kinh khủng đó, nàng thoáng có chút kinh hoảng đứng dậy, uống thanh.
Lần này, thân thể Hà Ngư Hạnh bỗng nhiên lắc một cái, hai mắt khôi phục thanh minh, sau đó ma văn trên mặt phai nhạt đi một chút.
Nhìn ngọc dung Lam Tâm Tử có chút thất kinh, trên mặt y hiện ra vẻ đau lòng, áy náy nói:
"Thật có lỗi, tâm trí ta vẫn không đủ kiên định, kém chút không khống chế nổi... sát dục."
Lam Tâm Tử từ từ lui về sau mấy bước, đặt mông ngồi xuống ghế cạnh bàn, nâng chén trà thoáng nhấp một miếng, lúc này mới hồi phục lại một chút.
"Ngươi đã làm rất tốt, Tế Lạc Điêu Phiến, không phải ai cũng có thể tìm hiểu."
Nhấp xong một ngụm, Lam Tâm Tử đứng dậy, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
"Ta rời đi trước, ngươi điều chỉnh một chút."
"Ta..."
Hà Ngư Hạnh nắm kiếm đứng dậy, muốn nói lại thôi, bàn tay lại vô lực rủ xuống.
Cửa phòng bành một tiếng đóng lại, thân thể Hà Ngư Hạnh chấn động, hồng quang trong mắt lóe lên.
"Tế Lạc Điêu Phiến..."
Ma văn lần nữa nổi lên, lần này không chỉ khuôn mặt, ngay cả hai tay trần trụi bên ngoài, cũng có hắc du tẩu.
"Ông!"
Bội kiếm nhẹ giọng run, phát ra tiếng vù vù nhảy cẫng.
Tựa hồ loại sát ý kinh khủng này, đối với người mà nói, là một loại ma chướng.
Nhưng đối với kiếm mà nói, lại là chất dinh dưỡng hoàn mỹ nhất.
Bấm tay lướt qua thân kiếm, cơ bắp trên mặt Hà Ngư Hạnh bất giác nhẹ nhàng co quắp, kéo ra nụ cười vô cùng quái dị.
"Tê sán sán, Tế Lạc Điêu Phiến, đồ tốt!"
Cạch.
Cạch.
Tiếng bước chân thanh thúy du dương, từng bước từng bước, vô cùng có vận luật tiến vào trong khách sạn.
Dại mi Lam Tâm Tử vẩy một cái.
Hôm nay thế nào?
Bát Cung hoàn toàn mất đi quy tắc trói buộc, giết người như ngóe, loạn không chịu nổi, lại có thời điểm an tĩnh như thế?
Ngoái nhìn.
Chỉ thấy bên dưới cầu thang, có một nữ tử váy trắng cực kỳ ưu nhã đi tới.
Tướng mạo của nàng thập phần bình thường, thế nhưng khí chất lại cực kỳ xuất trần.
Tay phải nàng cầm tiểu lư đồng, tử đàn hương yên lặng thiêu đốt, cho dù cách xa mấy trượng, tựa hồ cũng có thể ngửi được một phần an bình cùng bình tĩnh.
Phảng phất ở bên trong vũng bùn ô trọc không chịu nổi, mọc ra một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên cao quý vốn không nên xuất hiện.
Nữ tử váy trắng xuất hiện, là nguyên nhân khiến cho khách sạn hoàn toàn yên tĩnh.
"Người này..."
Lam Tâm Tử nhíu mày.
Có chút quen mắt.
Thời điểm còn tại Thiên Tang Linh Cung, nàng tựa hồ đã từng gặp qua?
Thế nhưng, nội môn có người có khí chất như thế, sao nàng lại không nhớ ra?
Đồng thời...
"Âm Dương cảnh."
Nữ tử có thể đạt tới Tông Sư âm Dương cảnh, bên trong Tam Thập Tam Nhân, cũng không nhiều.
Ngoại trừ Nhiêu âm, ngoại trừ mấy lão nhân đã tốt nghiệp.
Thậm chí mình cùng Hà Ngư Hạnh, đều không có đạt tới độ cao này.
Cô nương vừa xuất hiện...
Là ai?
"Chúng ta quen biết?"
Sát na váy đen cùng váy trắng giao thoa, Lam Tâm Tử không nhịn được mở miệng hỏi.
Nữ tử váy trắng nghiêng mắt.
Trên khuôn mặt không có chút rung động nào tuôn ra một cỗ ý cười rất nhỏ.
Giống như là thấy được bằng hữu hồi lâu không gặp, hàm răng khẽ mở, muốn chào hỏi.
Nhưng rất nhanh, ý cười biến mất.
Nàng đạm mạc lắc đầu:
"Ngươi hẳn đã nhận lầm người."
Hơi hạ thấp người, nữ tử siết chặt tiểu lư đồng trên tay, quay đầu rời đi.
"Bành!"
Gian phòng trong nháy mắt bị mở ra.
Hà Ngư Hạnh cầm kiếm vọt ra.
"Là ai?"
Y thấp giọng quát lấy, ánh mắt không tự chủ được rơi xuống nữ tử váy trắng đang đi xa.
Lam Tâm Tử không có trả lời.
Ánh mắt nàng nhìn tới tay trái của cô nương kia, vết máu lưu lại trên đó, khiến cho nàng minh bạch ở trong âm vang thanh thúy vừa rồi.
Không chỉ có tiếng bước chân, mà còn có tiếng máu chảy.
Ánh mắt nhìn xuống tầng trệt.
Nơi đó có mười mấy tên nam nhân bất lực nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất.
Ánh mắt Lam Tâm Tử lộ ra vẻ ghét bỏ, căm hận.
"Một đám phế vật bị nửa người dưới chi phối!"
Mấy tên gia hỏa này, lúc mình mới vừa tới, cũng từng bắt chuyện qua.
Nhưng sau khi Hà Ngư Hạnh dùng một kiếm giải quyết mấy tên, liền yên tĩnh lại.
Không ngờ lần này gặp nữ tử váy trắng kia, liền ngựa quen đường cũ.
Thế nhưng mà...
"Tu vi đâu?"
Lam Tâm Tử chấn kinh phát hiện, mấy tên gia hỏa vốn có tu vi Thượng Linh, Thiên Tượng cảnh, giờ phút này nhìn lại, tu vi cảnh giới đã mất hết.
"Bị phế?"
Nàng nghi hoặc lên tiếng.
"Không."
Hà Ngư Hạnh híp mắt nói:
"Là bị phong ấn."
"Còn nữa, những người này nhìn như còn sống, thế nhưng thần hồn đều đã bị trấn phong lại."
"Nữ tử này..."
Ánh mắt nhìn đến nơi nữ tử váy trắng biến mất khi nãy, trong lòng dâng lên dự cảm bất tường.
Một loại quen thuộc không hiểu, cảm giác tim đập nhanh.
Người này, mình quen biết?
"Cộng thêm nữ tử bạo lực mấy ngày trước..."
"Bát Cung, không bình tĩnh."
Y nỉ non.
Lam Tâm Tử tránh ra một bước, nhìn về phía y.
"Không bình tĩnh, không phải tốt hơn sao? Đây chính là tình huống mà chúng ta muốn."
Hà Ngư Hạnh đồng dạng thu hồi ánh mắt, ánh mắt lần nữa trở nên ôn nhu.
"Đúng vậy, ngươi muốn, ta đều sẽ cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận