Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1214: Tị Nhân Tiên Sinh Chờ Một Lát (2)

Giới vực, nát!
Cho nên sau khi Long Dung Giới giáng lâm, phạm vi dư ba chấn động đến hơn mười dặm, hoàn toàn không một toà kiến trúc nào có thể giữ vững.
Đó là thánh lực dư ba, là lực lượng kinh khủng đến cực điểm!
Vương thành có rất nhiều Luyện Linh Sư.
Cơ hồ trước khi chiến đấu bắt đầu, không ít người phát giác không đúng, kịp thời chạy đi.
Nhưng vẫn có rất nhiều người chạy không xa, mặc dù không bị Bạch Viêm đốt tới, cũng bị dư ba thánh lực bạo phát chấn đến tàn phế, mất mạng. . .
Không sai!
Chỉ bạo phát một lần như thế, liền khiến không ít người vô tội chết đi!
Giờ khắc này, Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Hắn rốt cuộc minh bạch vì sao Vương Tọa trở trên chiến đấu, cần tiến hành ở trong giới vực, hoặc là trên không.
Tuy nhiên thế giới này chính là tàn khốc như vậy.
Mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết.
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.
Cảm nhận từng đạo ánh mắt sợ hãi, rung động, kính sợ nhìn tới, cảm xúc Từ Tiểu Thụ nhất thời trăm mối ngổn ngang.
"Thật có lỗi. . . "
Hắn có thể làm, ngoại trừ phát ra tiếng lòng tràn ngập áy náy, không còn gì khác.
Bất đắc dĩ, tự vệ phản kích mà thôi.
Sau khi phản kích.
Đây, chính là hiện thực tàn khốc. . .
Từ Tiểu Thụ lấy lại bình tĩnh, khôi phục trạng thái bình thường.
Trong lòng hắn sớm đã không còn thương hại.
Từ một khắc đạp vào con đường luyện linh trở đi, kỳ thật mỗi người đều cần phải chuẩn bị tâm thế "Nhất tướng công thành vạn cốt khô".
Bởi vì giống như lên chiến trường.
Từ bất chưởng binh. (Dịch: nhân từ không nắm binh quyền)
Thương hại, sẽ chỉ khiến mình lâm vào vũng lầy không lối thoát.
Mà đồng dạng, mỗi một tên Luyện Linh Sư đều phải chuẩn bị tinh thần, có một ngày tai họa từ trên trời rơi xuống.
Dù sao đây là luyện linh giới, kia, chính là vận mệnh cố định.
Hôm nay Từ Tiểu Thụ triệu hoán Thánh Tượng, phá hủy nhất phương yên bình.
Có lẽ ngày mai sẽ đến lượt thần tiên khác đánh nhau, trút tai nạn lên đầu những người khác.
Người thích yên bình, chỉ thích hợp chếch ở một góc thế tục, căn bản không có tư cách bước chân vào luyện linh giới tàn khốc!
. . .
"Từ Tiểu Thụ?"
Lúc này Mai Tị Nhân phi thân tới, nhìn thanh niên trước mặt hỏi.
"Tị Nhân tiên sinh."
Từ Tiểu Thụ gật đầu hồi đáp, không có giấu diếm.
Mai Tị Nhân thấy thanh niên trải qua một trận chiến, tâm trạng lại hướng về những người bị dư ba của hắn ảnh hưởng tới.
Lúc này ông ta mới phản ứng lại.
Thanh niên trước mặt, vẫn chỉ là một người trẻ tuổi, là một tên tu sĩ Tiên Thiên. . .
Kỳ thật Từ Tiểu Thụ đã không còn xoắn xuýt chuyện này quá nhiều, hắn theo tiếng hỏi: "Tị Nhân tiên sinh, ta vừa oanh sát một vị Thái Hư, nhưng không xác định hắn chết hay chưa. . . "
"Chạy rồi." Mai Tị Nhân tận mắt nhìn một màn vừa rồi, sao có thể không nhìn ra môn đạo ở bên trong.
"Chạy rồi?" Từ Tiểu Thụ kinh ngạc.
Kết quả này, ngoài dự liệu hợp tình hợp lý.
Mai Tị Nhân bật cười: "Ngươi mới Tiên Thiên, cho dù mượn nhờ Thánh Tượng, thế nhưng có thể trọng thương, đánh chạy Thái Hư, không phải đã là một chuyện rất đáng kiêu ngạo hay sao? Ngươi còn yêu cầu xa vời cái gì, hắn phải chân chính chết đi?"
Từ Tiểu Thụ không phản bác được.
Hắn suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: "Đầu mất, thân thể bị hung kiếm đâm, hắn không thể sống sót mới phải."
"Ngươi xác định, tên kia không còn gì khác?" Mai Tị Nhân hỏi.
"Vâng."
Từ Tiểu Thụ vô cùng khẳng định gật đầu: "Hết thảy những thứ có quan hệ với hắn, toàn bộ vỡ vụn, ta cũng có thể cảm thụ được thánh lực của đối phương, thế nhưng cho dù phục dụng thánh huyết, hắn cũng không làm được gì."
Mai Tị Nhân nghe thế, nhất thời trầm mặc.
Đây chỉ là Tiên Thiên a. . .
Sao hắn có thể dùng thần sắc thập phần bình thường nói ra những chuyện này?
Có lẽ Thánh Tượng của Từ Tiểu Thụ quá mạnh!
Nói thật, không cần thời gian tích lũy thách lực, vừa triệu hoán, liền có thể phát huy toàn bộ sức mạnh Thánh Tượng, Mai Tị Nhân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Ông ta không biết Từ Tiểu Thụ làm sao làm được.
Nhưng đổi thành người khác đến, kỳ thật lúc này chết, hẳn là bản thân người triệu hoán Thánh Tượng mới đúng, hắn sao có thể một mạch đánh trọng thương Thái Hư?
Nhưng cũng bởi vì Thánh Tượng của Từ Tiểu Thụ quá quỷ dị.
Thánh Tượng toàn lực xuất kích có lẽ kém Bán Thánh, nhưng thánh lực muốn nghiền ép lực lượng Thái Hư, quá đơn giản.
Giống như hài tử cầm đại khảm đao, kỳ thật bên dưới còn có một trên cự nhân đang nâng, hài tử chặt một đao, cự nhân cũng chặt một đao.
Có lẽ hài tử chặt không phải quá đau, nhưng cự nhân chặt. . . thần mẹ nó đau!
Đau đến mức ngay cả Mai Tị Nhân ông ta có lẽ cũng phải nhượng bộ lui binh.
Mà dưới tình huống như vậy, địch nhân của hài tử cầm đao, vẻn vẹn chỉ là một người trưởng thành bình thường. . .
Nhiều nhất sau khi phục dụng huyết dịch cự nhân, chiến lực có chút tăng phúc mà thôi.
Cho nên, Dị tan tác, tựa hồ. . .
Có thể hiểu được?
Hơi lắc đầu, Mai Tị Nhân vứt hết những suy nghĩ hỗn tạp, hướng Từ Tiểu Thụ nghi hoặc nói: "Hắn không chết, ngươi cũng không có hoàn toàn mẫn diệt hắn."
"Không có khả năng. . . "
Từ Tiểu Thụ vô thức phản bác.
Nhưng lời nói của Mai Tị Nhân, không khỏi khiến hắn lâm vào trầm tư.
Đầu không có.
Thân thể cũng mất.
Quần áo, vũ khí, linh nguyên các loại, càng không có khả năng tồn tại.
Mà Dị bộ thủ tọa, hiển nhiên không phải Vương Tọa Đạo cảnh viên mãn đột phá Thái Hư, không tồn tại khả năng ký thác thiên đạo, sau đó trọng sinh.
Cho nên, mình để lọt thứ gì?
Từ Tiểu Thụ cẩn thận nghĩ lại, bỗng nhiên tư duy nhất định, con ngươi co rụt lại.
"Xâu kẹo hồ lô?"
Hắn nghĩ tới thứ kia, nhất thời có chút rung động.
Đừng nói thật là xâu kẹo hồ lô lúc trước sau khi Dị xuyên thủng ngực mình, ném sang một bên, cả hai đều không chú ý đến kia?
Tựa hồ, đây là đồ vật duy nhất Từ Tiểu Thụ không có phá hủy, đến từ Dị?
Mai Tị Nhân nghe vậy khẽ gật đầu: "Thái Hư rất khó chết, có thể mượn nhờ các loại phương thức, ve sầu thoát xác, quy tị tử cơ, huống chi, người ngươi đối mặt chính là Dị bộ thủ tọa, cho nên vừa rồi ngươi nói chỉ là một loại khả năng, không phải tuyệt đối."
Từ Tiểu Thụ líu lưỡi lấy làm kỳ lạ, có hơi mộng bức, lại khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy làm sao mới có thể triệt để giết chết Thái Hư?"
Mai Tị Nhân nghe hắn hỏi như thế, khóe miệng cuồng rút.
Ngươi mới Tiên Thiên a!
Ngươi quên tu vi thật sự của mình rồi sao?!
Trong đầu ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?!
"Ý niệm."
Thở dài một hơi, Mai Tị Nhân vậy mà thật nghiêm túc trả lời: "Hoặc là nói linh trí, triệt để mạt sát linh trí Thái Hư, mới có thể khiến hắn chân chính tử vong, khi "Ý" không tại, "Hình" liền không thể làm gì."
Từ Tiểu Thụ có chút hiểu ra.
Hắn trầm tư một hồi, toàn bộ thế giới đều trở nên yên lặng.
Một lúc sau, Từ Tiểu Thụ ngước mắt, lại nghiêm túc hỏi: "Tị Nhân tiên sinh, Thánh Tượng này của ta, có phải rất lợi hại hay không?"
Mai Tị Nhân khẽ giật mình.
Ông ta nhìn về phía sau lưng Từ Tiểu Thụ.
Lúc này thánh lực di hiển, huyễn hóa hư ảnh.
Sau lưng Từ Tiểu Thụ có chín con cự long Bạch Viêm che khuất bầu trời, giương nanh múa vuốt, gầm thét tê minh.
Tuy là huyễn tượng.
Nhưng tu vi càng cao, lực lượng nhìn thấy càng chân thực, cũng càng mạnh!
Ngay cả Mai Tị Nhân, đứng ở trước mặt Thánh Tượng, muốn làm đến mặt không đổi sắc, kỳ thật trong bóng tối cũng phải âm thầm vận chuyển hơn phân nửa lực lượng.
Bởi vì Thánh Tượng vừa ra.
Ngoại nhân đối mặt, không còn là bản thân người triệu hoán, mà là trực diện ý chí Bán Thánh.
Mai Tị Nhân nhìn một hồi, không tự giác nuốt nước bọt, sau đó ngưng trọng lên tiếng: "Rất mạnh! Đây là Cửu Long Phần Tổ đi? Lão phu chỉ từng gặp qua ở trên người Thánh Cung Mục Lẫm, là Thánh Tượng Tẫn Chiếu Bán Thánh truyền thừa?"
"Vâng." Từ Tiểu Thụ gật đầu.
"Nói trở lại, Thánh Tượng của ngươi sao có thể lập tức nhảy tới đỉnh phong? Chuyện này. . . rất không bình thường." Mai Tị Nhân hỏi ra nghi hoặc ở trong lòng.
"Thủ đoạn nhỏ mà thôi."
Từ Tiểu Thụ không có giải thích quá nhiều.
Hắn cảm ứng được xung quanh có rất nhiều người đang chú ý tới, cuối cùng hỏi một câu: "Nếu là Tị Nhân tiên sinh, ngài có sợ Thánh Tượng này của ta không?"
Sợ?
Mai Tị Nhân nghe thế khẽ giật mình, đột nhiên bật cười: "Lão hủ sao có thể sợ được?"
Cạch cạch cạch.
Âm thanh lay động cực tốc thanh thúy, rất không đúng lúc vang lên.
Từ Tiểu Thụ không chút vết tích, vụng trộm liếc nhìn Mai Tị Nhân dùng quạt xếp cuồng gõ lòng bàn tay.
Lần này không cần cột tin tức nghiệm chứng, hắn cũng minh bạch.
Thánh Tượng sau lưng mình, rất mạnh!
Mạnh đến mức khiến mình giờ phút này, tựa hồ biến thành thiên đạo nhân vật chính!
"Ta đã hiểu. . . "
Sau khi Từ Tiểu Thụ hiểu rõ hết thảy liền hơi gật đầu, quay đầu nhìn về phía Thuyết Thư Nhân, cuối cùng ánh mắt ngừng ở chỗ Đằng Sơn Hải, bình tĩnh nói ra:
"Tị Nhân tiên sinh chờ một lát, đợi ta trảm thêm một tên Thái Hư, sẽ đến bồi ngài nói chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận