Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 426: Nhóm Lão Ca Phủ Thành Chủ (1)

"Phùng lão, vừa nãy ngài nói Từ Tiểu Thụ không thấy đâu nữa?"
Phó Ân Hồng nhìn Từ Tiểu Thụ quay mặt vào góc tường cách đó không xa, thân thể thỉnh thoảng lắc một cái, gương mặt xinh đẹp xấu hổ đỏ bừng.
Lúc trước Phùng lão không tìm thấy Từ Tiểu Thụ, liền lập tức quay về bên cạnh Phó Hành.
Nhưng hiện tại Phó Hành căn bản không thể thoát thân, chuyện duy nhất y có thể làm, chính là gọi muội muội mình dẫn người tới.
Dù sao ở đây, người hiểu rõ Từ Tiểu Thụ không nhiều, hiểu được lực phá hoại chân chính của hắn, tổng cộng cũng chỉ có hai mạng!
Nói thật, Phó Ân Hồng cực không nguyện ý lần nữa đối mặt với Từ Tiểu Thụ.
Nhưng nàng cũng sợ gia hỏa kia lại chơi trò mất tích, sau đó làm ra chuyện nhân thần cộng phẫn gì.
Kết quả là, vội vã chạy đến đây, lại phát hiện Từ Tiểu Thụ không cánh mà bay trong miệng Phùng lão, vậy mà đang ở góc tường...
Đi tè?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 2."
Phùng Mã đồng dạng không nghĩ tới, Từ Tiểu Thụ đảo mắt biến mất không thấy đâu nữa, mình vừa xoay người một cái, vậy mà lại trở về.
"Hoa mắt?"
Trong lúc đang nghĩ xem có nên đi Đan Tháp kiểm tra không, ông ta liền thấy Từ Tiểu Thụ run lên một cái, lập tức lấy lại tinh thần.
Từ Tiểu Thụ lấy nước từ trong linh trì Nguyên Phủ ra rửa tay, sau đó quay đầu.
Giống như đột nhiên phát hiện có người đứng sau lưng, đôi mắt trừng lớn, hơi kinh ngạc.
"Nha, tiểu Hồng chất nữ, sao ngươi lại ở đây?"
Khóe mắt Phó Ân Hồng giật giật, răng trong nháy mắt cắn đến vang cót két.
Đây, đây chính là nguyên nhân vì sao nàng không muốn tới.
Từ Tiểu Thụ tiếp tục nói:
"Người kia, mỹ nữ Vương Tọa một mực đi theo bên cạnh ngươi đâu, còn nữa, không phải các ngươi đang truy tìm hung thủ gây nên bạo tạc sao?"
"Tìm được rồi?"
Phó Ân Hồng thầm nghĩ ta thấy người gây nên bạo tạc nhất định là ngươi, hơn nữa tên đạo chích kia nhất định cũng có liên quan với ngươi!
Nhưng giác quan thứ sáu của nàng đối mặt với "Thúc thúc", hiển nhiên là vô dụng, nàng cắn răng nói ra:
"Liễu hộ pháp vẫn còn đang tìm, ta mệt rồi."
"Ừm ừm, mệt thì cứ về nghỉ ngơi, không thể miễn cưỡng bản thân, tìm không thấy cũng không sao, thân thể trọng yếu."
Từ Tiểu Thụ vung lấy nước đọng trên tay, lại xoa xoa vào ống tay áo, cất bước tiến lên.
"Vị này là?"
Hắn nhìn về phía lão giả.
"Phùng lão, hảo hữu của phụ thân ta, xem như khách khanh phủ thành chủ."
Phó Ân Hồng giải thích nói.
Ánh mắt Phùng Mã cổ quái nhìn hai người vài lần, ông ta không biết vì sao Từ Tiểu Thụ xưng hô với tiểu công chúa phủ thành chủ, người cùng thế hệ với mình, là "Tiểu Hồng chất nữ".
Đây là đang chơi trò cổ quái kỳ lạ gì sao?
Chung quy mình đã già rồi...
"Phùng Mã."
Ông ta lắc đầu thán cười một tiếng, nói bổ sung.
Sau khi hiểu rõ quan hệ hai người, Phùng Mã liền quan sát tỉ mỉ Từ Tiểu Thụ.
Tiểu tử này, vừa rồi nhìn hắn chiến đấu, ngoài tự phụ cùng ngạo kiều ra, nói thật, tướng mạo bất phàm, khí chất tuyệt luân, quả thật rất xứng.
Phùng Mã càng nhìn càng hài lòng, Phó Chỉ có con rể như thế, chắc hẳn đợi ngày xuất quan, y cũng sẽ rất vui mừng.
Nào biết Từ Tiểu Thụ nghe nói Phùng Mã là hảo hữu của Phó Chỉ, lúc này liền cởi mở cười to, dùng một tay vỗ vỗ vai Phùng Mã.
"Nguyên lai là Phùng lão ca, kính ngưỡng đã lâu, kính ngưỡng đã lâu, ta cùng Phó huynh là vãng niên giao lai, huynh đệ của huynh đệ, chính là huynh đệ của ta!"
Phùng Mã sửng sốt.
Cảm thụ được cường độ đáng sợ trên bờ vai truyền đến, ông ta chấn kinh cúi đầu nhìn.
Tiểu tử này, thật vỗ vai mình?
Ta kháo, tên thiếu niên này điên rồi sao, hắn lấy dũng khí từ đâu, dám xưng huynh gọi đệ với mình?
Thật sự cho rằng đứng trước mặt hắn, vẫn là những tên Tiên Thiên chỉ biết công phu mèo ba chân?
Phó Ân Hồng nhắm hai mắt lại.
Quả nhiên.
Sự tình xấu nhất vẫn phát sinh.
Rõ ràng mình đã nói rất ít, vì sao Từ Tiểu Thụ vẫn có thể đào sâu như vậy?
Vừa rồi mình giới thiệu, có lẽ chỉ cần nói tên mà thôi.
Phùng Mã nhìn Phó Ân Hồng nâng trán, trong đầu có chút dự cảm không lành.
"Ngươi... vừa rồi nói tới Phó huynh, bạn vong niên?"
"Là nói ai?"
Ông ta hỏi.
"Còn có thể là ai?"
Từ Tiểu Thụ thu tay lại cười to:
"Đương nhiên là Phó Hành... lão cha, Phó Chỉ!"
Lúc này bước chân Phùng Mã lảo đảo một cái.
Phó Chỉ?
Nghe thấy lời nói phía trước, ông ta còn có chút kinh sợ, dù sao nếu như là Phó Hành, Từ Tiểu Thụ vỗ vai mình, cũng quá không biết lễ phép rồi.
Nhưng cái tên Phó Chỉ này vừa ra, có Phó Hành phía trước so với, Từ Tiểu Thụ không thể nào nhận nhầm được.
"Ngươi nhận biết Phó thành chủ?"
Phùng Mã hoàn toàn không tin.
Phó Chỉ làm chơi trò mất tích, đã nhiều năm không có xuất thế.
Người mà ngay cả hài tử nhà mình cũng không nhìn thấy, sao Từ Tiểu Thụ có thể nhận biết được?
Nếu như là quen biết trước khi mất tích, Phùng Mã ông ta không có khả năng không biết a!
Từ Tiểu Thụ nhướng mày, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Phó Ân Hồng.
"Tiểu chất nữ, cha ngươi... chuyện này, vẫn chưa có ai biết?"
Hắn muốn hỏi, chính là chuyện Phó Chỉ đã xuất quan.
Phó Ân Hồng trợn trắng mắt, nàng cũng lười so đo vấn đề xưng hô với Từ Tiểu Thụ, dù sao gia hỏa này nhất định sẽ không bỏ.
"Không có."
"Phó Hành cũng không biết?"
Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Không biết, lười nói."
"Vậy khó trách..."
Từ Tiểu Thụ nỉ non, nói đến, hắn quả thật không có nhìn thấy Phó Chỉ ở sảnh tiếp khách.
Gia hỏa này, đừng nói quá lâu không có xuất thế, không dám ra gặp mặt thế nhân?
Không đúng, hình như khi nãy ông ta có nói muốn đi rửa mặt một phen.
Từ Tiểu Thụ sững sờ.
Rửa mặt... lâu như vậy?
Phùng Mã nhìn hai người nói chuyện không đầu không đuôi, bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
"Chẳng lẽ..."
"Đi về trước đi!"
Từ Tiểu Thụ không phải người lắm miệng, nói không chừng lão nam nhân trung niên Phó Chỉ còn biết chơi trò kích thích, muốn chế tạo một chút kinh hỉ.
Hắn dẫn đầu bước đi, hai người sau lưng không dám chần chừ, chỉ có thể theo thật sát.
Từ Tiểu Thụ than thở:
"Làm sao cảm giác giống như đang phòng cướp, ta có làm gì đâu, chẳng qua là không nín được, đúng lúc không tìm thấy nhà vệ sinh mà thôi."
Hắn quay đầu nhìn Phó Ân Hồng, cảm khái nói:
"Nhà ngươi quá lớn."
Phó Ân Hồng "Hừ" một tiếng, không dám nói tiếp.
Có quỷ mới tin ngươi.
Nói không chừng chạy ra muộn một chút, bức tường này đã bị ngươi nấu chảy.
Từ Tiểu Thụ thấy chất nữ nhân sinh ngột ngạt, cũng không giận, quay đầu nhìn Phùng Mã nói ra:
"Lại nói Phùng lão ca, quan hệ giữa ngài cùng Phó huynh như thế nào?"
Khóe miệng Phùng Mã giật một cái, ông ta cũng không biết lời nói của Từ Tiểu Thụ, đến cùng có phải là thật hay không.
Nhưng Phó Ân Hồng lại không có phản bác, vạn nhất gia hỏa này thật quen với Phó Chỉ?
Vẫn nên cho chút mặt mũi a!
"Quan hệ không tệ, quen từ nhỏ tới lớn."
Thời điểm ông ta nói lời này, bản thân đều cảm thấy không thích hợp.
Rõ ràng mình làm "người trong suốt" ở bên cạnh tiểu Phó thành chủ, hôm nay vậy mà xưng huynh gọi đệ với một tên tiểu tử chưa từng gặp mặt?
Thế đạo này bị làm sao vậy?
Từ Tiểu Thụ oa một tiếng, mừng lớn nói:
"Quen từ nhỏ đến lớn, vậy quan hệ nhất định vô cùng tốt."
"Thân phận như thế, vậy mà ở phủ thành chủ chỉ làm khách khanh?"
"Tiểu tử Phó Chỉ kia, cũng quá tùy ý đi, sau này ta giúp ngươi nói, huynh đệ không thể sai bảo như thế được."
Mặt mũi Từ Tiểu Thụ tràn đầy không cam lòng.
"Tiểu tử Phó Chỉ kia..."
Phó Ân Hồng lựa chọn che giấu thính giác của mình.
Nàng sợ nếu như tiếp tục nghe, bản thân sẽ không nhịn được động thủ.
Đường về còn rất dài, nhịn xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận