Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1420: Diễn Đế Sinh Ra (2)

Lạc Lôi Lôi càng chắc chắn thân phận tiểu cô nương vừa rời đi kia không đơn giản.
Nàng bắt đầu suy nghĩ, bên cạnh Từ Tiểu Thụ gần đây lại có thêm người nào, ngay cả Song Hành ca ca cũng nhận biết?
"Cạch cạch" tiếng bước chân truyền đến, cắt đứt hai mạch suy nghĩ khác nhau.
Liễu Trường Thanh dạo bước đi tới, mỉm cười ra hiệu.
"Hai vị, Từ thiếu cho mời."
. . .
Trong doanh trướng.
Tân Cô Cô hiếu kỳ đánh giá một nam một nữ trước mặt.
Giống như y không nhớ mình đã từng hóa thân Ngưu Đầu Nhân, tại Bạch Quật Ly Kiếm Thảo Nguyên kém chút chụp chết Lệ Song Hành.
Lệ Song Hành cũng không nhận ra Tân Cô Cô sau khi dịch dung đến cùng là ai.
Tiêu Vãn Phong cũng bị gọi vào, làm một tên bưng trà rót nước tận chức tận trách, pha trà tiếp đãi khách nhân.
Từ Tiểu Thụ biết được thân phận người tới, buồn cười nhìn hai khuôn mặt lạ lẫm trước mặt, cuối cùng ánh mắt dừng ở chỗ Lệ Song Hành.
"Dung mạo ngươi không tệ."
Nếu như mặt không bị hủy. . .
Nửa câu sau, đương nhiên không có nói ra.
Lúc trước hắn từng gặp qua Lệ Song Hành, Từ Tiểu Thụ nhớ rất rõ khuôn mặt dữ tợn do bị kiếm hủy, ngũ quan mơ hồ kia, nào ngờ sau khi đối phương dịch dung, khí chất lại thoát tục như thế.
"Nói đi, hai vị đến tìm bản thiếu gia có chuyện gì, bản thiếu gia tựa hồ không quen biết các ngươi?" Từ Tiểu Thụ dẫn đầu đặt câu hỏi.
Lạc Lôi Lôi thuận theo lời hắn hỏi, dùng ngữ khí nịnh nọt nói ra: "Từ thiếu thật dễ quên, ba năm trước tộc hội Từ thị, hai huynh muội chúng ta đã từng gặp Từ thiếu một lần, à, đúng. . . "
Nàng giống như nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên đứng dậy, trịnh trọng tự giới thiệu mình: "Bắc Vực, Thiên La Trương gia, tiểu nữ tử Trương Tinh Tinh, gia huynh Trương Tinh Thần."
"Trương Tinh Tinh, Trương Tinh Thần?"
Từ Tiểu Thụ nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, cũng không nhớ ra hai người này là ai.
Hắn nâng chén trà lên phẩm một ngụm, buồn cười nói: "Kể từ khi uy danh Từ Bang dựng lên, bản thiếu gia gặp qua không ít người giống như Trương gia các ngươi. . . "
Nói xong, Từ Tiểu Thụ dựa vào ghế, nhấc chân bắt chéo, đôi mắt hạ xuống, nhìn qua chiếc bàn rỗng tuếch.
"Vãn Phong, ngươi nói Từ Bang chủ trướng, bọn hắn bố trí thế nào? Ngay cả mấy món đồ trang sức cũng không có, không khỏi quá quạnh quẽ đi."
Tiêu Vãn Phong hơi ngơ ngác.
Không phải ngươi nói giản lược là được, không cần phô trương sao?
Hiện tại sao trách người bố trí doanh trướng rồi?
Y còn chưa trả lời, Lạc Lôi Lôi ở bên cạnh đã âm thầm khen Từ Tiểu Thụ không hổ là Từ Tiểu Thụ.
Hai người mình mạo hiểm tới tìm hắn, đương nhiên không phải vì muốn đi theo Từ Bang, làm như vậy không tiện hành động.
Từ Tiểu Thụ thoáng cái liền đoán ra bọn họ là tới đưa đồ!
Lạc Lôi Lôi vốn đang lo lắng không biết nên làm thế nào mới có thể ở trước mắt Tha Kiếm Tiên, giao đồ vật cho Từ Tiểu Thụ.
Nào ngờ không cần nàng động não, Từ Tiểu Thụ đã thay nàng đỉnh lấy.
Từ Tiểu Thụ giống như nắm giữ Đọc Tâm Thuật, trực tiếp chuyển trọng điểm lên mặt bàn, còn đường hoàng như thế.
Lạc Lôi Lôi bày ra bộ dáng chần chờ, sau đó mỉm cười đứng dậy, trịnh trọng đưa tới một chiếc nhẫn, nói ra: "Từ thiếu, đây là lễ gặp mặt của Thiên La Trương gia, cũng không có gì quý giá, cung chúc Từ thiếu đạt được thành tích tốt trong lần thí luyện này, chúc ngài thuận lợi đoạt lấy quán quân."
Tiêu Vãn Phong lúng túng chuyển mắt, hướng Từ thiếu xin chỉ thị.
Đến tặng lễ như thế, từ khi Từ thiếu trở thành tứ phẩm Luyện Đan Vương Tọa, Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu gặp qua không ít.
Bất quá Từ thiếu rất ít khi thu lễ, bình thường đều trực tiếp đuổi người.
Nhưng lần này Tiêu Vãn Phong lại nhận được ánh mắt lui ra phía sau, y bưng khay trà, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lui ra, không tiếp nhẫn, càng không đuổi người.
"Tặng lễ nha ~ "
Từ Tiểu Thụ kéo dài âm tiết, cũng không nhận lấy chiếc nhẫn.
Hắn nhìn chằm chằm Lạc Lôi Lôi, cười tủm tỉm nói: "Vô sự không đến điện tam bảo, nói đi, các ngươi tặng lễ như vậy, là muốn từ chỗ bản thiếu gia đạt được thứ gì?"
Lạc Lôi Lôi thấy Từ Tiểu Thụ không tiếp, nàng cũng không thu hồi, ngược lại trịnh trọng đặt chiếc nhẫn lên trên bàn, đẩy hướng đối diện, cười bồi nói: "Nhắc tới cũng hổ thẹn, lần này huynh muội chúng ta tham dự vương thành thí luyện, không kiếm được bao nhiêu điểm tích lũy, nếu không có Từ thiếu trợ giúp, rất khó leo lên ba mươi sáu vị trí đầu, cho nên. . . "
"Cho nên, các ngươi muốn gia nhập Từ Bang kiếm điểm tích lũy?" Từ Tiểu Thụ ngắt lời.
Lạc Lôi Lôi khựng lại.
Cái quái gì?!
Ta chỉ muốn ngươi vào thời điểm mấu chốt giúp đỡ một chút, nào có ý định gia nhập Từ Bang?
Một khi gia nhập Từ Bang, chúng ta liền không thể tự do hành động!
Nhưng Từ Tiểu Thụ đã nói như vậy, nàng chỉ có thể thuận theo lời hắn, cười ha hả nói: "Nếu như có thể, đây là vinh hạnh của huynh muội chúng ta."
Từ Tiểu Thụ đột nhiên biến sắc, cười lạnh một tiếng.
"Thiên La Trương gia?"
"Bản thiếu gia nhớ ra rồi, thời điểm tộc hội, biểu đệ Từ Tân Hùng, chính là bị huynh trưởng của ngươi đánh đi?"
Hắn lạnh nhạt nhìn Lệ Song Hành, hơi híp mắt lại, gằn từng chữ một: "Trương! Tinh! Thần!"
Lệ Song Hành: ? ? ?
Lạc Lôi Lôi: ? ? ?
Từ Tiểu Thụ bất ngờ chuyển hướng, khiến hai người bọn họ không kịp chuẩn bị.
Từ Tiểu Thụ cười lạnh nói: "Muốn gia nhập Từ Bang cũng được, bản thiếu gia không cần các ngươi quỳ xuống, chỉ cần Trương Tinh Thần hướng toàn thể Từ Bang, công khai xin lỗi biểu đệ Từ Tân Hùng của ta là được."
Xin lỗi?
Lệ Song Hành mộng bức.
Nhiệm vụ lần này là do Lạc Lôi Lôi chủ đạo, y chỉ đi theo, thuận tiện bảo vệ nàng.
Từ Tiểu Thụ, sao lại kéo sự tình đến chỗ mình.
Nhưng nghĩ lại.
Đối phương, đây là đang tạo cơ hội cho bọn họ rời đi. . .
Thế là Lệ Song Hành thờ ơ.
Từ Tiểu Thụ tức giận vỗ bàn, chỉ vào gia hỏa không coi ai ra gì trước mặt, cả giận nói: "Thiên La Trương thị, sự tình lúc trước ngay cả một câu xin lỗi cũng không thấy, hiện tại các ngươi đến tìm Từ Bang xin trợ giúp? Trương Tinh Thần, ngươi quả thực mơ mộng hão huyền!"
Tiêu Vãn Phong bị dọa.
Đang yên đang lành đột nhiên căng thẳng lên, ta có nên tiếp tục châm trà hay không?
Tân Cô Cô xem kịch cũng xem đến ngây người.
Nếu không phải biết Bắc Vực căn bản không có Thái Tương Từ gia, y kém chút liền tin Từ Tiểu Thụ biểu diễn.
Chuyện này. . .
Thật mẹ nó tuyệt!
Lạc Lôi Lôi kéo lấy cánh tay Lệ Song Hành, thấp giọng cầu khẩn nói: "Ca, hay ngươi nói một câu đi, nói một câu cũng không mất gì, phụ thân bảo ngươi tới Đông Vực, đây là cơ hội tốt. . . "
"Cho các ngươi ba hơi suy nghĩ!" Từ Tiểu Thụ một mặt giận dữ, cắt đứt hai người giao lưu.
"Ba!"
Lệ Song Hành lù lù bất động.
"Hai!"
Lạc Lôi Lôi vẫn đang khuyên.
"Một!"
Từ Tiểu Thụ đếm ra con số cuối cùng.
Thần sắc Lệ Song Hành bình tĩnh, đẩy băng ghế đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Thu đồ vật lại, cùng ta về nhà." Nói xong liền phất tay áo rời đi.
"Ấy!" Lạc Lôi Lôi vô cùng khó xử, hết nhìn Lệ Song Hành lại nhìn chiếc nhẫn, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Từ Tiểu Thụ vẫy tay một cái, chiếc nhẫn trực tiếp tới tay, cất vào ống tay áo, hắn mỉm cười hướng Lạc Lôi Lôi, giang tay nói: "Thiên La Trương gia? Chờ huynh trưởng ngươi nghĩ thông suốt, lại đến tìm bản thiếu gia."
Về phần chiếc nhẫn. . .
Cừu gia đưa tới đồ vật nhận lỗi, nào có lý do không cầm?
Lạc Lôi Lôi nhất thời cũng "không để ý tới" chiếc nhẫn, chạy theo níu lấy Lệ Song Hành, thế nhưng nàng "không níu được".
Nàng không ngừng khuyên can: "Ca, nơi này chính là doanh trướng Từ Bang, ngươi nói một câu, nếu Từ thiếu không nể mặt mặt, trực tiếp giết chúng ta, chúng ta biết làm sao bây giờ?"
Từ Tiểu Thụ ở phía sau bị chọc cười.
"Phép khích tướng?"
"Thật cho rằng bản thiếu gia không nghe thấy? Không dám động các ngươi?"
Động tĩnh trong doanh trướng, bang chúng Từ Bang bên ngoài hiển nhiên đều nghe thấy.
Thời điểm hai người Lệ Song Hành đi ra ngoài, bên ngoài đã có lít nha lít nhít người vây xem.
Thân hình Từ Tiểu Thụ lóe lên, xuất hiện ở trên hư không.
Lệ Song Hành cùng Lạc Lôi Lôi bị vây khốn, ngừng chân không tiến.
Bang chúng Từ Bang ngước mắt nhìn lên, chờ đợi bang chủ ra lệnh.
Từ Tiểu Thụ khẽ động, muốn hạ lệnh bắt người.
Nhưng hắn đột nhiên dừng lại, nhíu chặt lông mày, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì.
Vừa dừng lại.
Đám bang chúng Từ Bang vừa rồi đứng bên ngoài nghe lập tức liên tưởng đến, vì sao Trương Tinh Thần động thủ ở tộc hội Bán Thánh thế gia, vẫn có thể toàn thân trở ra.
Thế là Từ Tiểu Thụ đứng giữa không trung trợn mắt nhìn một chút, sau đó thở dài một tiếng, nhẹ nhàng phất tay, "Để bọn họ rời đi!"
"Từ thiếu khoan dung độ lượng!"
Lạc Lôi Lôi thốt lên một câu, tranh thủ thời gian lôi kéo áo bào "huynh trưởng nhà mình", một bên thấp giọng trách móc, một bên nhanh chân rời khỏi doanh trại Từ Bang.
"Nhận bội phục, điểm bị động, +2."
Bạn cần đăng nhập để bình luận