Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 759: Nhân Cách Thứ Hai (3)

"Con mắt, Thần Ma Đồng. . . "
Hắn nhìn hai mắt Mộc Tử Tịch, xuất thần nói: "Cho nên, lúc trước tiểu hòa thượng truy ngươi, là bởi vì cảm nhận được ma khí trong con mắt này, muốn tịnh hóa?"
Hắn chỉ vào ma đồng.
"Hẳn là thế?"
Thần sắc Mộc Tử Tịch khôi phục đạm mạc.
"Thật nhìn không quen, tiểu nha đầu này!"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy đau răng, đây rốt cuộc là thế nào?
Tinh thần phân liệt?
Nhân cách thứ hai?
Đối với chứng bệnh như thế, Từ Tiểu Thụ không biết quá nhiều.
Hắn chỉ có thể âm thầm may mắn, tình huống sư muội dường như không quá nghiêm trọng, sẽ không xuất hiện tình huống vô thức hoán đổi nhân cách.
Nhưng. . .
Có được nhân cách thứ hai, tựa hồ cũng không phải chuyện tốt lành gì?
"Kích thích?"
Từ Tiểu Thụ lại trầm mặc, thất thần nỉ non.
Hắn ẩn ẩn cảm thấy, đôi mắt này, hình như mình đã gặp qua ở nơi nào rồi, cũng không xa lạ gì.
Hình ảnh Cảm Giác quét qua, rất khó có quên.
Nhưng thời gian qua quá lâu, Từ Tiểu Thụ nhất thời không nhớ nổi.
Thẳng đến khi tiểu sư muội nhắc đến "tên mù". . .
"Lệ Song Hành?"
Trong lòng giật mình, Từ Tiểu Thụ bật thốt lên: "Ý ngươi là, sau khi ngươi nhìn thấy tên mù kia, mới thức tỉnh. . . ách, một cái ý thức khác?"
"Có lẽ?"
Bản thân Mộc Tử Tịch cũng không xác định.
"Đúng rồi!"
Con ngươi Từ Tiểu Thụ đột nhiên co rụt lại.
Hắn nhớ rồi!
Lúc đó Diệp Tiểu Thiên độc đấu Lệ Song Hành, tên mù kia tựa hồ dùng ra một thức linh kỹ cổ quái, trực tiếp vượt cấp khống chế cung chủ đại nhân.
Mà thời điểm cung chủ bị khốn, trong mắt xuất hiện, không phải cũng giống như Mộc Tử Tịch lúc này sao?
"Ngọa tào!"
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ lập tức hoảng sợ.
"Mộc Tử Tịch, ngươi không phải Quỷ Thú, nhưng ngươi lại là Thánh Nô? !"
Hắn từ từ lui ra sau, kinh hoảng trong lòng còn hơn lúc Lộ Kha hóa thân Quỷ Thú Ký Thể rất nhiều.
"Thánh Nô?"
Mộc Tử Tịch chớp chớp mắt, Thần Ma Đồng biến mất không thấy đâu nữa.
Nàng vuốt vuốt hai mắt khô khốc, khốn hoặc hỏi: "Từ Tiểu Thụ, ngươi lại nói nhảm gì thế, ta sao có thể là Thánh Nô được?"
"Ngươi. . . "
Từ Tiểu Thụ nói không ra lời.
Mộc Tử Tịch tất nhiên không phải Thánh Nô.
Nhưng ý thức thứ hai, cùng đoạn ký ức nàng mất đi, rốt cuộc có thân phận gì?
Đây, chỉ sợ là một cái bí mật càng kinh người hơn.
Lệ Song Hành. . .
Một đôi mắt giống Thánh Nô Lệ Song Hành như đúc, chẳng lẽ còn không đủ để chứng minh?
"Không đúng!"
Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên bừng tỉnh.
Nếu như Lệ Song Hành bị mù, Mộc Tử Tịch lại có được đôi mắt giống y như đúc.
"Ta kháo, đôi mắt này của ngươi, không phải là móc của người khác đấy chứ?"
"Nguyên lai ngươi mới là Danzo?"
Mộc Tử Tịch: ? ? ?
Nàng sửng sốt thất thần hồi lâu, mới phản ứng được Từ Tiểu Thụ nói là Lệ Song Hành.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi có bệnh không?!"
"Ta sao có thể móc mắt người khác, hơn nữa, móc ra, ta gắn vào. . . a phi, ta có thực lực móc ra sao?" Mộc Tử Tịch tức giận nói.
"Nhận nhục mạ, điểm bị động, +1."
"Nhận khinh bỉ, điểm bị động, +1."
Trong lòng Từ Tiểu Thụ sợ run.
Sư muội à, ngươi không có thực lực này, nhưng có trời mới biết, nhân cách thứ hai của ngươi là một loại tồn tại như thế nào.
Ngươi không thể móc, nhưng người khác có thể nha!
"Có thể câu thông với "nàng ấy" một chút không?"
Từ Tiểu Thụ thử hỏi một câu.
"Không thể."
Mộc Tử Tịch rất thẳng thắn lắc đầu, "Chỉ khi nào tâm tình nàng ta tốt, mới sẽ nhảy nhót trong đầu ta hai lần, ta không tìm được nàng ấy."
"Ngươi mắng nàng hai câu thử xem?" Từ Tiểu Thụ đề nghị.
Mộc Tử Tịch: ". . . "
Hai mắt Mộc Tử Tịch trống rỗng, đột nhiên ôm đầu "Ôi" một tiếng.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi lừa ta!"
Từ Tiểu Thụ: ". . . "
Lần này, hắn không biết nên nói gì cho phải.
Rất rõ ràng, nhân cách thứ hai của Mộc Tử Tịch, cũng là tồn tại ngạo kiều.
Thậm chí thời điểm Mộc Tử Tịch muốn nói cho mình biết chân tướng, liền dùng phương thức tổn thương thân thể cảnh cáo Mộc Tử Tịch.
Nhưng so với nhân cách thứ hai, tiểu sư muội hiển nhiên càng thân cận với sư huynh của nàng hơn.
Cho nên, nàng nghĩa vô phản cố lựa chọn bẩm báo.
Nhưng sau khi Từ Tiểu Thụ biết chuyện này, lại không biết nên làm thế nào.
CMN còn không bằng không hỏi!
Không hỏi còn tốt, mọi thứ cổ quái, đều có thể xem như Quỷ Thú Ký Thể xử lý.
Thế nhưng vừa hỏi, lại hỏi ra một đống phiền toái.
Tiểu sư muội, có khả năng liên quan đến Thánh Nô?
Chuyện này. . .
Từ Tiểu Thụ bắt đầu chập mạch.
? ? ?
Khó giải!
Giải thế quái nào được?
Lập tức quay người rời đi, để tiểu cô nương tiếp nhận hết thảy sao?
Tựa hồ cũng là lựa chọn tốt. . .
Phi!!!
Từ Tiểu Thụ yên lặng tát mình mấy cái.
Dù sao cũng đã ở chung với tiểu sư muội lâu như thế, mặc dù nàng thỉnh thoảng cống hiến một sóng lớn nguyền rủa, nhưng người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình?
"Nếu không, hay là chạy đi, đàm tiền có thể, đàm tình thương mệnh. . . " Hắn không ngừng đung đưa.
"Từ Tiểu Thụ, đến lượt ta hỏi ngươi!"
Trong lúc còn đang suy nghĩ miên man, Mộc Tử Tịch đã giao phó xong hết thảy, hào hứng nhón chân lên vỗ bả vai sư huynh.
"Hỏi đi."
Từ Tiểu Thụ chết lặng trả lời, hắn đang cân nhắc xem có nên chuyển sang nơi khác sinh hoạt, thuận tiện thoát ly Tang lão khống chế hay không.
"Ừm, hỏi gì bây giờ?"
Ngoài miệng lầm bầm làu bàu, sắc mặt Mộc Tử Tịch lại ửng đỏ, tựa hồ đang nghĩ đến vấn đề khó mở miệng.
Nhưng nàng cuối cùng vẫn hỏi ra, chỉ là nói: "Nói bí mật lớn nhất của ngươi đi."
"Lớn nhất?"
"Ừm ừm ~ "
Nhìn thần sắc hào hứng của tiểu sư muội, Từ Tiểu Thụ liền hồi thần lại.
Không quản tương lai thế nào, cư đi tới là được.
Hắn nghiêm túc suy ngẫm.
"Bí mật lớn nhất. . . "
Hệ thống bị động?
Không được, không được.
Chuyện này không thể nói.
Thật lâu sau, tựa hồ hạ quyết tâm, Từ Tiểu Thụ nhìn bốn phía, sau khi xác định không có ai khác, thần thần bí bí áp sát lỗ tai Mộc Tử Tịch.
"Thế nào thế nào?" Mộc Tử Tịch vô cùng hào hứng.
Từ Tiểu Thụ bưng lấy lỗ tai tiểu sư muội, nói: "Kỳ thật, ta không phải người thế giới này."
Mộc Tử Tịch: ? ? ?
Nàng sửng sốt run run thật lâu, sau đó mới phản ứng lại.
Kế tiếp, nàng mãnh liệt bật lên, trong tay huyễn hóa ra một thanh đại mộc chùy, gõ thẳng xuống sọ não sư huynh nhà mình.
"Ba!"
Gỗ chùy vỡ vụn.
Từ Tiểu Thụ hoảng hốt.
"Ngươi làm gì?!" Hắn gầm thét.
"Từ Tiểu Thụ, tên lừa gạt nhà ngươi, ta đều đã chia sẻ bí mật, ngươi lại muột quỵt nợ?" Mộc Tử Tịch cực kỳ tức giận, trên tay lần nữa xuất hiện hai thanh chùy gỗ càng lớn hơn, đuổi theo muốn gõ Từ Tiểu Thụ.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . . "
"Ta nói đều là thật. . . "
"Ngươi không phải người, chẳng lẽ ngươi là quỷ?"
Mộc Tử Tịch trừng to mắt, căn bản không muốn nghe, lần nữa lao lên đánh tới.
"Ba ba!"
"Nhận gõ, điểm bị động, +2."
"Ta kháo, trọng điểm chú ý của ngươi thật kỳ hoa, ta có nhấn mạnh chữ "người" sao? Ngươi có bệnh à?!" Từ Tiểu Thụ mộng bức.
"Ba ba!"
"Nhận gõ, điểm bị động, +2."
"Dừng lại."
"Ba ba!"
"Nhận gõ, điểm bị động, +2."
"Chờ một chút, phía trước hình như có biến?" Từ Tiểu Thụ phanh gấp lại.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi lại gạt ta?"
Mộc Tử Tịch không muốn bị hắn lừa tiếp, hai thanh chùy gỗ to lớn rỗng ruột không có sức sát thương lần nữa hiện ra, trực tiếp gõ lên.
Đúng lúc này, hư không đột nhiên vang lên một giọng nữ duyên dáng.
"Yêu, Từ Tiểu Thụ?"
"Cuối cùng cũng tìm được ngươi, không ngờ ngươi vẫn có thời gian liếc mắt đưa tình ở trong Bạch Quật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận