Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 632: Hắn Tên Văn Minh (1)

Bên ngoài Bát Cung.
Nơi hoang dã.
Gió lạnh thổi qua, doanh trướng Hồng Y rung động.
Mưa rơi ào ạt.
Mấy ngày gần đây, ngoại trừ hôm không gian dị thứ nguyên Bạch Quật mở ra, còn lại đều mưa lớn không dứt.
Phương thiên địa này vốn đã hoang vu.
Cộng thêm Bạch Quật mở ra, nhân viên lưu lại giảm mạnh, bốn phía càng lộ vẻ âm trầm.
"Ông!"
Bên trong phó trướng, mâm tròn đột nhiên rung động kịch liệt, đánh thức Hồng Y đang mơ mơ màng màng ngủ.
Đây là một người nam tử trung niên, đầu đội mũ trùm, hai tay chụm lại cuộn vào trong ống tay áo, nước miếng nương theo khóe miệng cùng cái đầu gật gù, chảy xuống.
Thời điểm mâm tròn rung mạnh, cả người y giống như bị điện giật, phản xạ có điều kiện đánh lên.
"Tới?"
Mặt mũi Hồng Y có chút bối rối, ngơ ngác nhìn quanh.
Hồng Y Lan Linh quản lý Bạch Quật đã từng nói qua, mâm tròn kia chính là Thiên Nguyên Tham Linh Bàn, dùng để dò xét người nhập cư trái phép Trảm Đạo trở lên.
Phạm vi ba mươi dặm, chỉ cần có người vượt qua cảnh giới này xuất hiện, Thiên Nguyên Tham Linh Bàn sẽ lập tức báo động.
Hiện tại, Lan Linh, Tín cùng Thủ Dạ đều đã vào Bạch Quật.
Quyền chỉ huy nơi đây liền chuyển cho Hắc Hồn đại nhân.
"Người đâu, nhanh đi mời Hắc Hồn. . . "
Hồng Y nam tử vừa mới hô lên, màn che doanh trướng đã bị hộ thủ đen nhánh vén lên.
"Hắc Hồn đại nhân!"
Nam tử lập tức khom người.
"Có chuyện gì?"
Hắc Hồn mặc một thân áo giáp đen kịt, võ trang đầy đủ, hoàn toàn thấy không rõ khuôn mặt, âm thanh nam tính ngột ngạt hữu lực.
Hồng Y người khác dùng để mặc, trên người y chỉ giống như áo choàng.
Vạt áo đủ để kéo lê trên mặt dắt, phối với dáng người to lớn hữu lực kia, chỉ miễn cưỡng chạm tới bắp chân, tung bay theo gió.
Y cúi đầu xuống, bước vào doanh trướng.
Bốn tên Hồng Y ở phía sau nối đuôi nhau vào, đứng hầu ở bên cạnh.
"Ầm ầm" một tiếng, phía trên cửu thiên ngân xà bay múa, mưa càng nặng hạt.
"Thiên Nguyên Tham Linh Bàn, động!"
Hồng Y Tham An nhìn Hắc Hồn đại nhân cao hơn người bình thường hai cái đầu, trong lòng ổn định, chỉ vào mâm tròn, báo cáo rõ ràng.
Đối mắt Hắc Hồn giấu phía dưới mũ giáp ngưng trọng nhìn qua, chỉ thấy mâm tròn vô cùng an tĩnh.
"Ngươi xác định, nó động?"
Âm thanh y trầm thấp, Tham An lập tức cảm thấy chân mềm nhũn.
"Thật động, vừa rồi khẳng định đã động qua, ta không có nhìn lầm."
"Vừa rồi ngươi đang làm gì?" Hắc Hồn quay đầu hỏi.
"Ta. . . "
Sắc mặt Tham An lập tức đỏ lên.
Vừa rồi mình đang ngủ a.
Bởi vì ngày đêm ưu tư, lo lắng hãi hùng, một mực sợ thứ này động.
Cho nên, vừa rồi nhìn thấy là ảo giác?
"Không phải ảo giác!"
Tham An trịnh trọng nói: "Mặc dù vừa rồi ta chỉ chợp mắt một chút, nhưng mà. . . "
"Chợp mắt một chút?"
Âm thanh Hắc Hồn tăng cao hơn một chút.
Bốn tên Hồng Y theo hầu sau lưng đồng loạt nhìn tới, gió lạnh từ bên ngoài doanh trướng thổi vào, trực tiếp khuấy động sát khí tràn ngập nơi đây.
Vỏ ngoài kiên cường của Tham An trực tiếp vỡ vụn.
Y "đông" một tiếng ngồi xuống ghế.
Nhưng nghĩ đến Hắc Hồn đại nhân vẫn đang đứng đấy, mình sao có thể ngồi được?
"Vụt" một cái đứng dậy, y tiến lên một bước, tay chống lấy thành ghế, lúc này mới có thể đứng thẳng được.
"Ta tuyệt đối không có nhìn lầm!"
"Thiên Nguyên Tham Linh Bàn động, hơn nữa còn rung mạnh, nói cách khác, có khả năng không chỉ một tên Trảm Đạo tiến vào khu vực Bạch Quật."
"Giờ phút này, phạm vi ba mươi dặm, hẳn nên tiến hành tìm kiếm."
"Tuy ngủ gật là lỗi của ta, nhưng lĩnh phạt là chuyện sau này."
Y cố gắng ngẩn đầu lên.
Nhưng ngữ khí, theo sát khí càng ngày càng băng lãnh, nhỏ dần.
"Ngươi đang dạy ta làm việc?"
Không thấy Hắc Hồn có động tác, chớp mắt liền xuất hiện ở trước mặt Tham An, một tay nhấc cổ y lên, khiến cho mặt Tham An nghẹn đỏ tới mang tai, lúc này mới điềm nhiên nói:
"Đám người các ngươi, bị Lan Linh nuông chiều quá mức rồi."
"Đường đường tổ chức Hồng Y, lười nhác đến thế còn ra thể thống gì!"
"Phanh" một tiếng vang lên, trên tay đánh ra linh kình, cả người Tham An như đạn pháo bay ngược, ở trên không trung phun ra một ngụm máu, sau đó mới nện vào kết giới doanh trướng.
"Phốc."
Nhân thể trượt xuống.
Tham An chỉ cảm thấy yết hầu giống như bị bóp nát, lần nữa phun máu.
"Hồng. . . Hồng Y, sẽ không dùng lực lượng đến đánh người mình!"
Ho khan hai tiếng.
Tham An lần nữa ngẩng đầu, trong mắt có phẫn uất.
Mặc dù nói chuyện khó khăn.
Nhưng ngữ khí, lại cường ngạnh hơn.
"Đây chính là nguyên nhân vì sao Hắc Hồn ngươi bị trục xuất."
"Nếu như Lan Linh đại nhân ở đây, nhất định sẽ không phân tốt xấu giống như ngươi!"
Y giận dữ không thôi.
"Không phân tốt xấu. . . "
Hắc Hồn xùy cười một tiếng.
"Nên thưởng thì thưởng, nên phạt thì phạt."
"Ngươi suýt nữa làm hỏng việc, còn muốn lấy muốn công bổ qua, sau đó lại phạt?"
"Trên đời này, nếu như có chuyện tốt như thế, mấy tên ác ôn hại người chỉ cần có thể kịp thời hoàn lương, liền có thể được thiên địa tha thứ?"
"Buồn cười!"
Ngón tay nhẹ nhàng phất qua.
Trong không gian u ám, ánh mắt Hắc Hồn lạnh đến mức có thể phệ nhân.
Y vượt qua mấy người bên cạnh, trực tiếp đi tới phía trước mâm tròn, thân hình định trụ, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.
"Cảm giác của Vương Tọa không thể sai. . . "
"Mặc dù cô nương Lan Linh kia làm việc quái gở, nhưng linh trận chi đạo, không chê vào đâu. . . "
"Cho nên, Trảm Đạo, hoặc là Thái Hư sao. . . "
Hai tay Hắc Hồn phóng tới phía trên mâm tròn, rót linh nguyên vào.
Sau khi ông hưởng một hồi, hư không lập tức xuất hiện một màn ánh sáng.
"Ba người!"
Lần này, ánh mắt tất cả mọi người đều bị ba thân ảnh trong hình hấp dẫn lấy.
Thế nhưng còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt ba người kia, hình ảnh lắc một cái, trực tiếp tan biến.
Ngay cả mâm tròn rung động kịch liệt, cũng bình tĩnh trở lại.
"Đã nhận ra?"
Hắc Hồn âm thần run lên.
Cách xa như thế, còn được thiên đạo che giấu, ba tên kia, vẫn có thể phát hiện Thiên Nguyên Tham Linh Bàn tồn tại?!
"Ta đã nói thực sự có người. . . "
Tham An đại hỉ còn chưa nói hết lời, Hắc Hồn đã liếc mắt qua, y liền tịt ngòi.
"Im miệng, thứ không làm tròn trách nhiệm!"
Mưa ào ạt, tràng diện nhất thời vô cùng an tĩnh.
"Hắc Hồn đại nhân, ngài định làm thế nào?"
Bốn vị Hồng Y sau lưng nhịn không được lên tiếng.
Tuy nói bởi vì Bạch Quật mà Hồng Y các phái tụ về.
Thế nhưng đối mặt với nguy hiểm, thời khắc tất yếu, mọi người vẫn nên đoàn kết lại thì tốt hơn.
"Tam đại Trảm Đạo. . . "
Hắc Hồn trực tiếp nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Nếu như là tam đại Trảm Đạo, vậy mình, nhiều nhất chỉ có thể kéo được hai người.
Người còn lại giao cho mười mấy Vương Tọa nơi đây ứng phó.
Cho dù cuối cùng thành đại sự, vậy sẽ tử thương vô số.
Trong lòng Hắc Hồn quyết định, ngẩng đầu, đối mặt với bốn người nói: "Trước phong tỏa không gian nơi đây, phòng ngừa bọn họ lén qua, sau đó triển khai toàn bộ linh trận phòng hộ ở trong Bát Cung, còn lại, đi với ta. . . "
Tiếng nói đột nhiên ngừng lại.
"Đi đâu?"
Bốn vị Hồng Y đồng loạt giật mình.
Lời mới chỉ nói một nửa, sao đột nhiên dừng lại rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận