Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 326: Róc Thịt

Đông!
Từ Tiểu Thụ quỳ một gối xuống đất.
Cỗ năng lượng cuồng bạo trong cơ thể giống như thuỷ triều rút đi, một điểm dục vọng bạo ngược nguyên thủy cuối cùng giúp cho hắn miễn cưỡng duy trì trạng thái hoàng kim cự nhân.
"Đây là..."
Trong đôi mắt đỏ ngòm, rốt cuộc có thêm một tia thanh minh.
Từ Tiểu Thụ nhìn thấy đại địa bị tàn phá, kiến trúc cổ nhai sụp đổ, cùng với một cái hố sâu mấy chục trượng bắt mắt ở phía trước.
Trong lòng giật mình, ký ức ùn ùn kéo đến.
Sau khi hóa thân thành Cuồng Bạo Cự Nhân, chiến đấu hoàn toàn dựa vào dục vọng phá hoại nguyên thủy nhất, dưới một thức Thiên Thứ của Hồng Cẩu, vô thức phòng vệ.
Nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, hình như là phòng vệ quá độ rồi?
"Tư Thái Nổ Tung?"
Từ Tiểu Thụ giơ tay trái lên, kim quang nơi đó còn đang tản mạn lấy, cực giống lúc Chiến Thần phụ thể, cường mở vô song.
Loại trạng thái thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn kia, khắc sâu ở trong lòng.
Chu dù hiện tại có hơi bất lực, nhưng Từ Tiểu Thụ vẫn chống đất, đứng lên.
Cự nhân, không thể quỳ!
Vừa đứng thẳng lên, dù cho là lần thứ hai mở ra Cuồng Bạo Cự Nhân, Từ Tiểu Thụ vẫn bị độ cao của mình làm giật nảy mình.
Loại trạng thái này không phải phi hành, chỉ đứng đấy, đã đủ để bễ nghễ thương sinh.
Từ trên cao nhìn xuống, có một loại cảm giác dùng thiên đạo chi nhãn, quan sát thương sinh.
Vô cùng kỳ diệu.
Lực chú ý của Từ Tiểu Thụ không hoàn toàn bị chút kinh hỉ kia hấp dẫn.
Đại bộ phận suy nghĩ, đều đặt ở trên "Có thể mở ra Cuồng Bạo Cự Nhân, còn có thể bảo trì ý thức thanh tỉnh".
"Có kháng tính sao?"
Đây là lần thứ hai mở ra hiệu quả thức tỉnh Cường Tráng, tuy nói lúc đầu không kiểm soát, nhưng có thể tại thời điểm kết thúc khôi phục lý trí.
So sánh với lúc trước, hiện tại đã xem như có tiến bộ rất lớn.
Tiếp tục phát triển theo hướng này, có lẽ chỉ cần mở ra Cuồng Bạo Cự Nhân thêm hai ba lần, nói không chừng mình liền có thể hoàn mỹ nắm giữ.
Đến lúc đó, phối hợp với Tư Thái Nổ Tung...
Từ Tiểu Thụ không cần tưởng tượng uy lực trước, trước mắt, chính là bằng chứng của "Tẫn Diệt Khí Châu".
Ngay cả mặt đất cũng bị oanh ra hố sâu, nếu không nhìn kỹ, thậm chí có thể nhìn nhầm thành thị trấn nằm giữa sườn đồi.
Lực lượng phá hoại như thế, đã vượt xa cường giả Tông Sư phổ thông.
Vương Tọa, tựa hồ cũng có thể chém giết?
Từ Tiểu Thụ lắc lắc đầu, cố gắng tiếp tục bảo trì thanh minh.
Suy luận của hắn không nhất định chuẩn xác, Vương Tọa, dù sao hắn không có giết qua, cũng không biết sau khi ăn một qua khí châu, tê kia sẽ như thế nào.
Liệu đòn công kích này có biến Hồng Cẩu thành tử cẩu, trực tiếp tiễn y xuống địa phủ hay không?
Hắn nhìn về phía sườn đồi trước mặt.
Giới vực lung la lung lay, khói bụi lơ lửng không tán.
Nhưng mà Cảm Giác của Từ Tiểu Thụ trực tiếp thăm dò vào trong, thấy được trong hố sâu, Hồng Cẩu nằm trong vũng máu hòa với mạch nước ngầm dưới lòng đất.
Trong hình ảnh Cảm Giác truyền đến, thân thể Hồng Cẩu phá thành mảnh nhỏ, khuôn mặt rách rưới càng không chịu nổi, hoàn toàn không rõ hình dạng.
Trên người y có một cái lỗ thủng, miệng vết thương bị đốt cháy đen, vết máu đông cứng.
Mà ở trên da, còn có tơ máu không ngừng chảy ra, vô cùng doạ người.
"Kết thúc?"
Gánh nặng trong lòng Từ Tiểu Thụ được giải khai, hắn hoàn toàn không cách nào từ trên người Hồng Cẩu, tìm ra một chút khí tức sinh mệnh.
Cũng đúng, loại thương thế này, cho dù hắn có Sinh Sinh Bất Tức, đoán chừng cũng không thể lập tức khôi phục lại.
Kỹ năng bị động, ở trong trò chơi cũng chỉ đến thời khác mấu chốt, mới có thể phát huy hiệu quả.
Thật bị người biến thành huyết trì, linh kỹ, kỹ năng bị động gì gì đó, còn tác dụng quái gì?
"Hô..."
Từ Tiểu Thụ thở ra một hơi, quá mệt mỏi.
Một trận chiến này, quả thật đã móc sạch toàn bộ thân thể hắn.
Giống như sau khi lên cao trào liền biến thành mềm nhũn, kim quang trên người hắn run lên, muốn biến mất.
Nhưng mà một giây sau, Cuồng Bạo Cự Nhân mãnh liệt nhoáng một cái, lại lần nữa ngưng thực.
Cùng lúc đó, sắc mặt Từ Tiểu Thụ đại biến, không khỏi kinh hãi.
"Két!"
Hồng Cẩu giống như tử thi, vậy mà quay đầu một trăm tám mươi độ Khuôn mặt thê thảm khiến người ta sợ hãi, huyết mâu nhỏ máu rạn nứt, con ngươi rung động, giống như có sinh vật gì đó muốn chui ra ngoài.
"Phốc!"
Đầu tiên y phun ra một ngụm nghịch huyết, ngăn chặn yết hầu phun mảnh vỡ nội tạng ra, sau đó khí tức thiên đạo trên người bắt đầu nồng đậm.
Nhục thân sinh trưởng, thương thế từ từ phục hồi như cũ.
"A, ha ha ha ha..."
Hồng Cẩu lắc lắc cổ, cái cổ phát ra tiếng vang rắc rắc, sau khi miễn cưỡng lấy lại quyền khống chế cơ thể, y cọ xát lấy răng, khuôn mặt điên cuồng.
"Từ Tiểu Thụ... ha ha ha, Từ Tiểu Thụ!"
"Ngươi quá ra sức!"
Y gầm thét.
"Từ trước đến giờ ta chưa từng nghĩ, chỉ là một Tiên Thiên, không, Tông Sư chi thân..."
Y nghiêng cổ, một mặt mê hoặc, "Nhưng cho dù dựa theo cấp bậc Tông Sư, sao ngươi lại có thể vượt qua cả một đại cảnh giới, đánh ta thành bộ dạng này?"
"Quá tuyệt vời, ngươi so với Hắc Xà trước khi chết, còn thú vị hơn!"
Ken két!
Y vừa nói, vừa nhích người, sau đó đứng lên đến.
Hồng Cẩu bưng lấy mặt, vuốt ve khuôn mặt, thần sắc hồi tưởng.
"Ngươi biết nàng chết thế nào không?"
"Không, ngươi biết trước khi nàng chết, đã huấn luyện ta như thế nào không?"
Y bỗng nhiên càn rỡ ngửa mặt lên trời cười to:
"Ha ha, nàng vì bồi dưỡng ta thành sát thủ cao cấp nhất, đoạn thiên mạch, hủy linh căn, băm nát dung nhan..."
"A ha ha..."
"Y giống như ngươi, chơi đùa ta giống như một con chó, cuối cùng, ta dùng phương thức tàn nhẫn hơn gấp trăm lần, đáp lễ cho nàng!"
Hồng Cẩu đi về phía Từ Tiểu Thụ, ngón tay cắt vào lồng ngực.
Trữ vật giới chỉ của y đã sớm vỡ vụn ở trong lần bạo tạc kia.
Sát thủ không có chủy thủ, còn là sát thủ sao?
Còn tra tấn địch nhân thế nào?
Hồng Cẩu nhét tay vào lồng ngực, từ bên trong móc ra một viên hạt châu màu đỏ ngòm.
Linh nguyên truyền vào, hóa thành một thanh tiểu đao mỏng như cánh ve.
Y nở nụ cười biến thái, bờ môi run rẩy, đi lại tập tễnh, tới trước mặt Từ Tiểu Thụ.
Cả người Từ Tiểu Thụ đều đang run rẩy.
Gia hỏa này chính là một tên biến thái, chính là loại sinh lý tâm lý cùng biến thái kia.
Loại người này, khi còn sống tao ngộ thống khổ đến cực hạn, cho dù đau đớn có lớn thế nào, cũng không đủ để lấy mạng y.
Mà Vương Tọa liên lụy đến lực lượng thiên đạo, giữ lại một mạng cho y, cảnh giới tu vi hùng hậu liên tục chữa trị nhục thân, giúp cho y khôi phục đến trình độ có thể tái chiến một trận.
Nhưng... con mẹ nó, đây còn là người sao?
Đây rõ ràng là Tiểu Cường bất tử mà!
Từ Tiểu Thụ muốn quay đầu, muốn lui ra sau.
Nhưng hắn bất lực.
Vẻn vẹn duy trì trạng thái hoàng kim cự nhân, đã tiêu hao hết sức lực của hắn, đối mặt với Hồng Cẩu tới gần, hắn đúng là không làm gì được.
"Muốn biết ta đã chịu thống khổ bao lớn không?"
Hồng Cẩu đi tới trước mặt hoàng kim cự nhân, chiều cao của ý, chỉ miễn cưỡng đứng tới bắp chân người khổng lồ.
Tay vuốt tiểu đao, y hít thở không khí mới mẻ, ngẩng đầu, thần sắc đột nhiên trang nghiêm.
"Ngươi quá cao, ta không bay nổi, thế này đi, ta róc thịt của ngươi xuống, cho đến khi ta nhìn thấy ngươi mới thôi."
"Có được hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận