Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1269: Ta Tên Huyền Thương (1)

Đêm.
Bế quan hai ngày, vốn định thừa dịp xuất quan lãng một đợt, tìm hiểu tin tức gần đây.
Nào ngờ trái tim đột nhiên gia tốc.
Cảm Giác nhất thời truyền đến một chút ba động nguy hiểm.
Từ Tiểu Thụ đè Tân Cô Cô từ bên ngoài phi nước đại trở về, kêu gào vừa rồi không dùng toàn lực, muốn dục huyết phấn chiến một phen, ngước mắt nhìn phía ngoài lâu.
Bên ngoài Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, phương hướng Thánh Thần Điện, mơ hồ truyền đến một đạo ba động kinh người.
Đặt ở lúc trước, Từ Tiểu Thụ rất khó phát giác.
Nhưng lần này không chỉ Cảm Giác tăng đến Vương Tọa, toàn thân cao thấp các đại kỹ năng bị động loại tinh thông, đều đã đạt tới cấp bậc Vương Tọa.
Trong thế giới Nguyên Phủ cảm ngộ rất nhiều đạo tắc, Từ Tiểu Thụ có thể nhạy cảm phát hiện, đó là khí tức Thái Hư ba động.
Đồng thời xen lẫn trong đó, còn có kiếm ý hưng sư vấn tội kinh người.
"Tha Yêu Yêu!"
Không cần suy nghĩ nhiều, Từ Tiểu Thụ khẳng định thân phận người tới.
Hồng Y chấp đạo chúa tể, một trong Thất Kiếm Tiên, Tha Yêu Yêu!
"Tới. . . "
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Tha Yêu Yêu không thể nào là trùng hợp đi ngang qua.
Sự tình Vân Lôn Sơn Mạch tạm thời chấm dứt, nữ Kiếm Tiên nhất định đã không ép được tâm tư điều tra, mới đi thẳng đến Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu.
Vừa rồi Từ Tiểu Thụ hiếu kì vì sao Hồng Y Thủ Dạ lại không tìm tới.
Thì ra, Thủ Dạ là bị Mai Tị Nhân chấn nhiếp đến, sau đó buông xuống.
Kết quả đổi một người khác đến, thân phận, thực lực càng nghịch thiên hơn.
"Liễu Trường Thanh đâu?" Từ Tiểu Thụ nhìn về phía mấy người xung quanh.
Lúc này Tân Cô Cô cũng ý thức được trạng thái Từ Tiểu Thụ không đúng.
Mặc dù y không cảm ứng được khí tức Tha Yêu Yêu ba động, nhưng bộ dáng Từ Tiểu Thụ như lâm đại địch, khiến y tạm thời từ bỏ suy nghĩ tái chiến.
"Vẫn chưa tới." Mạc Mạt trả lời.
"Các ngươi tránh trước một chút. . . " Từ Tiểu Thụ nói một nửa liền dừng lại.
Hắn nghĩ đến hai đại Quỷ Thú Ký Thể, có thể kháng được cái mũi của Hồng Y chấp đạo chúa tể hay không, vẫn là hai chuyện.
Thế là vẫy tay một cái, truyền âm nói: "Vào Nguyên Phủ."
Tâm thần hai người Mạc Mạt, Tân Cô Cô run lên, ý thức được sự tình không ổn, không dám hỏi nhiều, thuận theo không gian ba động, lách mình biến mất.
"Ồ, Tiểu Tân ca, Mạc tỷ tỷ đâu?" Tiêu Vãn Phong vừa tới, thấy hai người không cánh mà bay, có chút hiếu kỳ.
"Đi làm việc rồi." Từ Tiểu Thụ không tiện nhiều lời.
Tiêu Vãn Phong không để ý chút tiểu tiết này, khôi phục biểu lộ gấp gáp: "Từ thiếu, có địch nhân. . . "
"Biết, quả thật có địch nhân, nhưng ngươi không tham gia náo nhiệt nổi, đi ngủ trước đi." Từ Tiểu Thụ phất tay, ra hiệu cho y rời đi.
Tiêu Vãn Phong "Úc" một tiếng, thầm nghĩ cũng đúng, lỗ thủng lớn như vậy, Từ thiếu mắt mù mới không biết có địch tập.
Sau đó, Tiêu Vãn Phong vừa nói thầm Từ thiếu tựa hồ có gì đó là lại, vừa cất bước trở về phòng mình.
Y vốn định trở về đi ngủ.
Kết quả nghĩ đến hai ngày này mình thừa dịp Từ thiếu không có mặt lười biếng, hiện tại chủ tử trở về, y nhất định phải biểu hiện một chút.
Thế là y nhịn cơn buồn ngủ xuống, chạy tới cửa chính tiếp tục đứng gác.
Từ Tiểu Thụ đương nhiên nhìn thấy, cũng không có nhiều lời, tùy ý Tiêu Vãn Phong tăng ca. . .
Bên cạnh chỉ còn lại Mộc Tử Tịch bộ dáng bảo bảo hiếu kỳ: "Từ thiếu?"
"Tha Yêu Yêu tới, trở về phòng đi, hẳn không phải tới tìm chúng ta." Từ Tiểu Thụ hiếm khi giải thích một câu.
Tha Yêu Yêu?
Mộc Tử Tịch trong lòng xiết chặt, miệng nhỏ há hốc liên hồi, lại sợ mình nói lỡ lời bị người khác nghe được, thế là nhịn xuống, quay người trở về phòng.
"Nhận lo lắng, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ cũng trở về phòng.
Hắn không cảm thấy Tha Yêu Yêu là đến tìm mình.
Cự phách tầng thứ này, không có lý do tìm một tên tiểu bối đến nói chuyện.
Hẳn là hôm đó Thủ Dạ đã truyền đạt quan hệ giữa "Từ thiếu" cùng Tị Nhân tiên sinh, khiến cho cao tầng Thánh Thần Điện kinh ngạc.
Lần này Tha Yêu Yêu tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là đến tìm Tị Nhân tiên sinh.
"Ta có để lọt sơ hở nào không. . . "
Từ Tiểu Thụ một bên nhớ lại ngôn hành cử chỉ của mình lúc vương thành dạ chiến, một bên lo sợ bất an tiến vào phòng, khóa trái cửa lại.
Đầu óc hắn cấp tốc vận chuyện, đứng ở lập trường địch nhân, tìm kiếm sơ hở bản thân.
Kết quả nhớ đến thời điểm đại chiến ở trong nội thành, mình cùng Mai Tị Nhân có truyền âm giao lưu vài câu.
"Không đến mức đi?"
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ có chút khẩn trương.
Nhưng rất nhanh hắn liền buông lỏng xuống.
Mai Tị Nhân biểu hiện ông ta cùng "Thánh Nô Từ Tiểu Thụ" có tiếp xúc một hồi, nhưng cũng chỉ nói mấy câu, cho dù quan hệ kéo gần một chút cũng không chứng minh được gì.
Loại người giống như Tị Nhân tiên sinh, chính là mình chứng cho hai chữ "ái tài".
"Thánh Nô Từ Tiểu Thụ" có thiên tư kiếm đạo trác tuyệt, ai nhìn không động tâm?
Hơn nữa cho dù vương thành dạ chiến hôm đó, mình tiến vào ánh mắt đám người.
Thế nhưng Long Dung Giới có thể ngăn cách người bên ngoài dò xét, điểm ấy Từ Tiểu Thụ lúc còn ở Thiên Tang Linh Cung đã từng lĩnh giáo qua.
Dựa trên lý thuyết, đám Luyện Linh Sư vương thành không thể nhìn thấy mình cùng Mai Tị Nhân giao lưu, về phần Tha Yêu Yêu có nhìn thấy hay không, vậy thì không biết được. . .
Nhưng Mai Tị Nhân giao lưu với "Thánh Nô Từ Tiểu Thụ", sao có thể không vô thức che đậy ánh mắt những người khác, chừa sơ hở cho người khác đến điều tra?
Không có khả năng!
"Đi một bước tính một bước."
Từ Tiểu Thụ nằm trên giường, nhắm mắt "Tu luyện", Cảm Giác lại không nhúc nhích, theo dõi động tĩnh bên ngoài.
. . .
Dưới bóng đêm ảm đạm, Hư Không Đảo lăng không áp đỉnh, khí thế bức nhân.
Trên đỉnh Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, Mai Tị Nhân mặc một bộ thanh sam, hạc phát tu mi, tiên phong đạo cốt, tay cầm quạt xếp, nhìn hư vô.
"Ngươi đã đến."
"Ta tới."
Hư không xuất hiện một đạo gợn sóng màu đỏ, Tha Yêu Yêu đeo Huyền Thương Thần Kiếm, hạ thấp người thi lễ: "Tị Nhân tiên sinh."
Mai Tị Nhân là trưởng bối.
Cho dù hai người đồng liệt Thất Kiếm Tiên, Tha Yêu Yêu cũng không thể xem nhẹ địa vị kiếm đạo cao thượng của "Tị Nhân tiên sinh".
Mai Tị Nhân thu hồi quạt xếp, trong mắt ẩn chứa ý cười, ánh mắt chuyển khỏi Huyền Thương Thần Kiếm, nhìn tới nữ tử đang đứng trong hư không.
Ông ta đánh giá vài lần, ngữ khí có chút thổn thức: "Lão hủ vẫn còn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi tại Quế Chiết Thánh Sơn, ngươi vẫn chỉ là một tiểu oa nhi. . . "
Nói xong đưa tay, Mai Tị Nhân ước lượng tới hông mình, cười nói: "Cũng chỉ mới tu vi Kiếm Tông."
"Vâng."
Trong mắt Tha Yêu Yêu lóe lên vẻ hồi ức, lời nói ẩn chứa tôn kính cùng áy náy: "Vừa vào Đông Thiên Giới, vừa tới vương thành, kỳ thật Yêu Yêu đã cảm giác được vị trí của Tị Nhân tiên sinh, nhưng có nhiệm vụ mang theo, không thể lập tức đến bái kiến, mong tiên sinh thứ lỗi."
Trong phòng tu luyện, Từ Tiểu Thụ nằm ở trên giường kinh ngạc không thôi.
Hắn chỉ nghe qua danh hào Thất Kiếm Tiên Tị Nhân tiên sinh.
Lại không nghĩ tới, nguyên lai học trò của Tị Nhân tiên sinh trải khắp thiên hạ, địa vị xã hội cực cao.
Ngay cả một trong Thất Kiếm Tiên, Tha Yêu Yêu, gặp mặt cũng phải hành lễ vãn bối?
"Có phải lúc trước ta không có lễ phép rồi hay không?"
Vừa nghĩ tới mình lúc bình thường, ỷ vào thân phận truyền nhân Bán Thánh, nói chuyện với Tị Nhân tiên sinh, thỉnh thoảng còn mở miệng xưng "Bản thiếu gia".
Chỉ có lúc thỉnh giáo lão Kiếm Tiên, mới tôn xưng một chữ "ngài", Từ Tiểu Thụ lập tức có chút hổ thẹn.
Hắn cảm thấy mình quá phiêu.
Phiêu phiêu dục tiên loại kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận