Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 258: Ta Giúp Ngươi Lau

"Khụ khụ, thật ngại quá, ngài là ông chủ à?"
"Thực đơn có những gì, cho ta xem thử...
"Món này đi, thịt bò chín, cho nhiều nước tương một chút, gần đây lạt miệng, ăn gì cũng không có mùi vị."
"Đúng, một bàn lớn, lại đóng gói hai phần mang đi."
"Hắc hắc, ở nhà còn có một tiểu sư muội đang gào khóc đòi ăn đây."
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh thiếu niên, khiến cho Lý Thất bị kinh động, y vội vàng nhìn lại.
Hai người đội nón lá, người thấp thậm chí còn đứng không tới quầy, không có chút tu vi nào.
Người còn lại...
Nguyên Đình cảnh?
Con ngươi Lý Thất co rụt lại, tên kia làm sao có thể thoát khỏi linh trận, tu vi này...
Nói đùa gì thế?
Ông chủ từ phía sau quầy ngoi lên, không chút vết tích liếc nhìn người áo đen, âm thanh có chút chần chừ, cuối cùng vẫn khuyên nhủ:
"Tiểu ca, cậu mau đi đi, hôm nay cửa tiệm không có thịt bò chín."
"Không có sao?"
Từ Tiểu Thụ đè ép nón lá, khiến cho người ta không thấy rõ khuôn mặt, hắn chỉ vào tủ lạnh nói:
"Đừng gạt ta, ta đều thấy được."
Bên trong Cảm Giác, số lượng thực phẩm trong tủ lạnh lớn kinh người, hiển nhiên hôm nay sinh ý không tốt lắm.
Ông chủ trầm mặc.
Ngươi đây là đang tìm chết đó!
Ta đã ám chỉ rõ ràng đến thế rồi, không biết hôm nay nơi này xảy ra chuyện hay sao, mài mắt bén một chút!
Nếu như còn không nhanh chóng rời đi, chỉ sợ ngươi sẽ phải để mạng lại ở chỗ này.
Liếc qua người thấp bé đội nón lá chỉ hơi nhú tới cạnh quầy, ông chủ cuối cùng vẫn mềm lòng.
Còn dẫn theo hài tử...
"Tiểu ca mau đi nhanh đi, cửa tiệm đã sắp đóng cửa."
Từ Tiểu Thụ nhìn sắc trời ở bên ngoài, cười nói:
"Đóng cửa sớm như vậy? Trời mới vừa sáng mà?"
"Trời mưa."
"Trời mưa không phải càng có ý cảnh ư? Lấy cho ta một bầu rượu, giống như bên kia."
Từ Tiểu Thụ chỉ chén rượu lạnh đặt ở trước mặt người áo đen, nói:
"Ngửi thôi cũng đã thấy thơm rồi."
Ông chủ trầm mặc.
Mí mắt ông ta cuồng loạn, gia hỏa này...
Ai thích cứu thì cứu, dù sao ông ta không cứu được!
"Không ngại cùng ngồi chứ?"
Từ Tiểu Thụ nói xong, liền đi thẳng tới trước mặt người áo đen, phối hợp ngồi xuống, đưa tay ngắt lời người áo đen, nói:
"Cảm ơn."
Lý Thất cạn lời.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ ngoắc ngoắc phía quầy hàng:
"Đến đây, A Giới bảo bảo, mau qua đây ngồi."
Người thấp bé đội nón lá quay đầu đi tới, đứng ở bên cạnh Từ Tiểu Thụ, sau đó... không có sau đó.
Thiếu niên vội vàng vỗ ghế, nói:
"Đầu gối cong lại, học ta này, đừng lộn xộn a, động đầu gối là được."
Lạch cạch!
A Giới ngồi xuống.
Con ngươi Lý Thất lần nữa co rụt lại, âm thanh khôi giáp?
Hai người này có lai lịch gì?
Y muốn dùng linh niệm quét khuôn mặt dưới nón lá, nhưng đây chỉ là một chiếc nón lá cỏ bình thường, hoàn toàn không có gì đặc biệt, khiến người ta khó lòng phần biệt.
Nếu như chiếc nón lá kia là linh khí phòng ngự, quét qua còn có thể nói là không nhìn thấy.
Hiện tại...
Quét qua, chính là khiêu khích trần trụi!
Nếu như đối phương là công tử con nhà quyền quý, cực kỳ có thân phận, cho dù mình có thể giết, nhưng sau đó cũng không gánh nổi.
Y gảy trận bàn trên tay, lông mày nhẹ chau lại, có chút do dự.
"Thịt bò chín xong chưa, sắp đói chết rồi."
Từ Tiểu Thụ hô một tiếng, ánh mắt trở lại người đối diện, ngâm nói:
"Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc diêu khán cận khước vô", huynh đài thật có nhã hứng."
"Ngồi trong quán rượu nhìn gió thổi mây bay, cười ngắm người đến người đi, chẳng phải khoái thay?"
"Xin hỏi... quý danh huynh đài?"
Lý Thất hơi nhíu mày, nói thật, nói chuyện kiểu này khiến y cảm thấy rất khó chịu.
Y thật muốn một kiếm giết chết người trước mặt.
Nhưng mấy câu vừa rồi của gia hỏa này...
Cho dù y không biết mấy chữ, nhưng cũng nghe ra ý tứ trong đó.
Người tài hoa như thế, nhất định là nhân vật đương đại, nói không chừng lai lịch bất phàm, thậm chí có thể là thế gia Thiên Tang Quận hoặc là công tử phủ thành chủ.
Chọc không nổi!
"Không dám, họ Lý."
Y đạm mạc đáp lời.
"Họ Lý? Họ tốt a!"
Từ Tiểu Thụ lớn tiếng vỗ tay, "Ta biết có một vị tiền bối họ Lý, có thể viết ra tuyệt thế danh ngôn "Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên", vô cùng ngưỡng mộ!"
"Huynh đài có biết?"
Lý Thất im lặng.
Y cảm giác ngực bị dồn nén khó chịu, con hàng này có bị bệnh không?!
Nói với mình những thứ này, không phải là đàn gảy tai trâu sao?
Nhưng trong lòng bởi vì hai câu thơ vô cùng có ý cảnh kia, càng khẳng định địa vị thiếu niên trước mắt.
Không phải công tử thế gia phổ thông, hẳn là dòng chính tứ đại cự đầu Thiên Tang Quận.
Thậm chí, còn có thể là đại công tử trong truyền thuyết phủ thành chủ, nghe đồn người kia thơ hay hảo kiếm, sùng bái Đệ Bát Kiếm Tiên đến si mê cuồng nhiệt.
"Không biết."
Y thuận miệng trả lời.
Con trưởng dòng chính gì gì đó, hoàn toàn không liên quan đến mình, y cũng không định mặt dày lôi kéo kết giao.
Dù sao, không phải cùng một thế giới.
"Không biết, không biết cũng không sao, ta biết là được, lần sau giới thiệu các ngươi một phen?"
Từ Tiểu Thụ cao hứng bừng bừng nói.
"Được."
âm thanh Lý Thất buồn bực gật đầu.
"Được? Vậy thì quá tốt rồi, ta nhất định sẽ an bài các ngươi gặp mặt."
Từ Tiểu Thụ hưng phấn vỗ bàn một cái, quay đầu nhìn về phía chủ quán, kêu lên:
"Không cần mang rượu lên, hôm nay gặp được Lý huynh, mới quen đã thân, nhất định phải không say không về!"
Lý Thất hỏi chấm?
Mới quen đã thân cái quái gì?
Ngươi xác định không phải đơn thuần muốn uống chùa rượu của ta?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ đứng dậy, thậm chí còn không tắt lò lửa, nâng bình rượu sôi ùng ục lên, đông một tiếng nện ở trên bàn.
"Ma ma..."
Đôi mắt A Giới sáng như sao.
"Trẻ con không được uống rượu!"
Từ Tiểu Thụ ấn đầu A Giới xuống, đè ép nón lá.
Lý Thất hơi biến sắc.
Người lùn kia, không tầm thường a!
Rõ ràng không có chút tu vi ba động, thế nhưng, âm thanh khôi giáp vừa rồi...
Y âm thầm đánh giá thiếu niên, quý gia công tử xuất hành, bên cạnh nhất định phải có hộ vệ.
Nhưng mình liếc quanh toàn trường, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng hộ vệ hay lão giả nào.
Chẳng lẽ người lùn kia... chính là hộ vệ?
Tim y giật thót, muốn làm hộ vệ cho công tử ca, thực lực đương nhiên không cần phải nói, thậm chí ngay cả mình cũng không nhìn ra...
Phía trên Thiên Tượng cảnh?
Âm Dương cảnh?
Hay là Tinh Tự cảnh?
"Nói đùa gì thế?!"
Lý Thất bị suy nghĩ của mình dọa sợ.
Tông Sư không phải Tiên Thiên Hậu Thiên, cảnh giới đụng chạm đến thiên địa đại đạo, tu vi đột phá thuần dựa vào cảm ngộ, muốn dùng đan dược đắp lên là chuyện hoàn toàn không thể nào.
Cho dù bên trong Thiên Tượng cảnh, sơ kỳ đột phá đến trung kỳ một cái tiểu cảnh giới, cũng cần đốn ngộ mấy lần mới có thể phá vỡ.
Đốn ngộ, nói thì dễ làm mới khó.
Người lùn này, niên kỷ có thể lớn bao nhiêu?
Lý Thất rất muốn dùng linh niệm quét nhìn khuôn mặt bên dưới nón lá, nhưng nhìn tác phong không quan tâm của thiếu niên trước mặt, ngược lại khiến y rất luống cuống.
Y nhìn ra ngoài, bên trong linh trận người đến người đi, gia hỏa này vừa rồi đã nói qua.
Nói cách khác, hắn nhìn thấy, nhưng không quan tâm, thậm chí không thèm nhìn thẳng linh trận của mình.
Hai tên này, đến cùng là thần thánh phương nào?
Từ Tiểu Thụ vừa nhìn cột tin tức liên tục nhảy lên, vừa điều chỉnh hành vi tư thái, khi thấy "Nhận hoài nghi" liên tiếp xuất hiện, hắn liền biết...
Gia hỏa này, đã bị mình trấn trụ.
Xuất hiện, Phong Không số hai!
Hắn tiện tay hất ly rượu lạnh trước mặt Lý Thất đi, sau đó rót đầy cho cả hai, cười to nói:
"Lý huynh, sao lại ngẩn ra thế, uống rượu a!"
Lý Thất thấy thiếu niên ngửa mặt uống rượu, muốn tìm cơ hội nhìn rõ mặt đối phương.
Nào ngờ tư thái uống rượu của Từ Tiểu Thụ giống như được nghiêm ngặt huấn luyện qua, hoàn toàn khác với khí chất hào sảng, hắn dùng tay áo che lại, thập phần đoan trang.
Dùng tay áo che, đương nhiên không nhìn thấy gì.
Rượu trước mặt... uống, hay là không uống, đây là một vấn đề.
Lý Thất không do dự lâu, người đến bất phàm, không phải chỉ là một ly rượu thôi sao, y trực tiếp bưng lên.
"Phốc!"
Vừa mở to miệng, thiếu niên đối diện bỗng nhiên buông tay áo xuống, trực tiếp phun một ngụm rượu ra ngoài, toàn bộ bắn tung tóe lên trên mặt y.
Có trực tiếp phun vào miệng!
Lỗ mũi cũng có!
Lý Thất đã sắp nổ tung, y sững sờ nhìn thiếu niên trước mặt, trán nổi gân xanh.
"Thật có lỗi, thật có lỗi, lần đầu uống rượu, cay quá!"
Thiếu niên lấy nón lá xuống, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh, sau đó móc Tàng Khổ ra.
"Ta giúp ngươi lau?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận