Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2157: Ai Nói Học Sinh Lão Hủ Không Có Cơ Hội? (2)

Chương 2157: Ai Nói Học Sinh Lão Hủ Không Có Cơ Hội? (2)Chương 2157: Ai Nói Học Sinh Lão Hủ Không Có Cơ Hội? (2)
Thiên Nhân Ngũ Suy bị Thánh Tài Chỉ Kiếm đinh giữa không trung, ý thức bất tỉnh, thống khổ run rẩy.
Từ Tiểu Thụ thấy thế hầu kết nhấp nhô, gian nan hỏi: "Lão sư, trong huyễn cảnh tự nhận tử vong, hiện thực sẽ chết thật?"
"Sẽ"
"Vậy ngài còn không tranh thủ thời gian thu hồi Huyễn Kiếm Thuật? Y là Thiên Nhân Ngũ Suy, là đồng bạn, vừa rồi nhờ vào y ta mới có thể sống sót! Y sắp không gánh nổi!"
Mai Tị Nhân nhíu mày nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ toàn thân máu me đầm đìa.
Ông ta không nhìn thấy trên người Từ Tiểu Thụ có bao nhiêu vết thương, bởi vì thời gian quá dài, đều đã khôi phục tốt.
Nhưng ông ta biết tiểu tử này một mình đối mặt với Thiên Cơ Thần Sứ Số 2, mang ý nghĩa gì, có thể sống đến lúc này đã không dễ, không biết vừa rồi chịu bao nhiêu đau khổ.
Chỉ là...
"Huyễn Kiếm Thuật, ta đã sớm giải trừ.' Mai Tị Nhân thở dài.
"Vậy y?" Từ Tiểu Thụ chỉ hướng Thiên Nhân Ngũ Suy, thần sắc ngơ ngác.
"Ngươi nên biết, vi sư không tinh thông Huyễn Kiếm Thuật, không phải nói ngoa, vừa rồi có thể cứu ngươi, ta đã dùng ra toàn bộ vốn liếng.
"Âm ầm!"
Cửu thiên thánh kiếp oanh minh, lại bị Kiếm Tượng tuỳ tiện chém nát. Trong sát na sánh sáng lóe lên, chiếu rọi thân ảnh màu cam tàn tạ bị Thánh Tài Chi Kiếm đinh trong hư không.
Thiên Nhân Ngũ Suy gần như tử vong, hấp hối, dưới tác động của lực lượng tịnh hóa, toàn thân thống khổ run rẩy.
Nguyên lai đây không phải huyễn tượng!
Mà là thật!
Trong mắt Từ Tiểu Thụ không còn vui vẻ, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng, không còn dám lừa mình dối người, vô thức tiến về trước một bước, muốn cứu Thiên Nhân Ngũ Suy.
"Trở về."
Con ngươi Mai Tị Nhân co rụt lại, nhanh chóng xuất thủ kéo học sinh nhà mình lại.
Cùng một thời gian, vị trí vừa rồi Từ Tiểu Thụ bước tới, cùng vị trí trước mặt Thiên Nhân Ngũ Suy, lướt qua hai đạo thánh tịnh chi quang.
Nếu không phải Mai Tị Nhân kịp thời kéo lại, lúc này Từ Tiểu Thụ đã bị trảm.
"V. l Š
Từ Tiểu Thụ không quá để ý.
Có Tị Nhân tiên sinh tại, hắn không cần lo lắng cho an nguy của mình, nhưng Thiên Nhân Ngũ Suy. . .
"Không cứu nổi."
Mai Tị Nhân thậm chí không cần nhìn nhiều, liền đoán được kết cục của ân nhân cứu mạng Từ Tiểu Thụ.
"Bị lực lượng Tổ Nguyên cô đọng xuyên thể, y lại không có thể chất đặc thù giống như ngươi. .. ngươi cũng không nhất định có thể khôi phục lại." "Y cách tử vong chân chính, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
"Cho dù Thần Tiên tới cũng không cứu được."
Từ Tiểu Thụ không tin.
Hắn cảm thấy chỉ cần rút Thánh Tài Chi Kiếm xuống, Thiên Nhân Ngũ Suy hẳn sẽ có biện pháp tự cứu.
"Lão sư...
"Không có cách nào!"
Mai Tị Nhân nghiêm túc nhìn chằm chằm học sinh nhà mình/'Ngươi nên nhìn rõ, y đã trở thành con tin, Số 2 canh chừng y, liền có thể tiếp cận bất luận bất kỳ người nào muốn động đến y!"
Từ Tiểu Thụ đương nhiên biết được đạo lý này.
Lúc trước hắn dùng Tư Đồ Dung Nhân cùng Vũ Linh Tích làm chế ước, đánh cho Số 2 hoa rơi nước chảy.
Nhưng hắn vẫn ký thác một chút chờ mong, hỏi "Ngài xuất thủ. . “
"Vi sư, chỉ có thể lo được một mình ngươi." Mai Tị Nhân trực tiếp cự tuyệt, vô cùng nghiêm túc.
Thiên Cơ Thần Sứ hình thái tự do không phải chuyện đùa, Mai Tị Nhân muốn chiến, cũng phải chuẩn bị mười hai phần tinh thần.
Mang theo hai cục tạ, còn đánh thế nào?
Cho dù Thiên Nhân Ngũ Suy cuối cùng có thể giữ được một mạng?
Thế nhưng Suy Bại Chi Thể sắp mất khống chế, ngươi dám đặt ở bên cạnh chờ nó dưỡng thương sao?
Nói không chừng mang theo một hồi, thánh kiếp Mai Tị Nhân liên sẽ biến dị, từ nhị trọng biến thành tứ trọng!
Đấn lúc đó vận rủi các phương tê tụ, một lần bất cẩn, cả bàn đều thua.
Ngay cả Từ Tiểu Thụ vừa mới vớt ra từ trong hiểm cảnh, khả năng cao đều phải chắp tay nhường ra.
Mai Tị Nhân không có khả năng để những chuyện này phát sinh, càng sẽ không bước vào vết xe đổ của Số 2 lúc trước.
"Từ...
Thiên Nhân Ngũ Suy bị Thánh Tài Chi Kiếm đỉnh giữa hư không bỗng nhiên động, gian nan ngước mắt.
Từ Tiểu Thụ nghe được, ông ta là đang gọi mình, vội vàng nhìn lại.
Cùng lúc đó, ba cánh hoa xám trong mắt Thiên Nhân Ngũ Suy xoay chuyển.
Thần sắc Từ Tiểu Thụ nhoáng một cái, nhắm mắt lại liền lo lắng quay đầu, nắm lấy cánh tay Tị Nhân tiên sinh nói:
"Lão sư, hai chúng ta trốn trước đi, chí ít rời khỏi Tội. . "
Âm ầmI
Thánh kiếp diệu dạ, phế tích Chân Hoàng Điện sát na quang minh, Kiếm Tượng trảm phá hết thảy.
Tinh thân thức tỉnh phát động.
Âm thanh ngừng lại.
Từ Tiểu Thụ mở mắt ra, sững sờ tại chỗ.
"ôi"
Thiên Nhân Ngũ Suy cười thảm một tiếng, máu đen từ hốc mắt phải chảy xuống, Tam Yếm Đồng Mục bị cưỡng ép biến mất. Ông ta nặng nề nhắm mắt, âm thanh không rõ, vất vả lắm mới phun ra được một chữ:
"Chạy.. “
Từ Tiểu Thụ như bị sét đánh...
Phương xa, Số 2 liếc mắt nhìn thánh kiếp một chút, sau đó lên tiếng nói: "Trò chuyện đủ rồi?"
Một tiếng này, lập tức khiến Mai Tị Nhân tập trung toàn bộ tinh thần, đại địch trước mặt, không thể sơ suất.
"Mai Tị Nhân, ta chờ ngươi đã lâu, chỉ là không ngờ ngươi thật chạy tới." Số 2 bình tính nhìn sang.
"Đúng vậy." Mai Tị Nhân gật đầu.
"Ngươi cùng Thánh Nô lúc nào liên hệ với nhau? Từ Tiểu Thụ là gì của ngươi?"
"Hắn là học sinh của ta."
"Tội gì?"
"Sinh trong thiên địa, vốn là quân cờ; sớm nên vào cuộc, không cần hỏi nhiều."
Số 2 trầm mặc, quang dực phía sau rung động nhè nhẹ, hòa cùng với tiếng lôi mình.
Đợi đến khi Kiếm Tượng của Mai Tị Nhân trảm phá thánh kiếp, bầu trời khôi phục yên tĩnh, y mới tiếp tục lên tiếng.
"Ngươi không màng danh lợi trăm năm, ta thật không biết Thánh Nô cho ngươi chỗ tốt gì, lại có thể mời được ngươi xuất sơn."
"Ngươi biết." "Ngươi không làm được!"
"Dù sao cũng nên thử một chút."
"Ngay cả Hựu Đồ đều không làm được, ngươi so với hắn, thế nào?" Số 2 khuyên.
Mai Tị Nhân khẽ thở dài, chậm rãi nâng Thái Thành Kiếm đến trước ngực, ánh mắt từ xa xăm điềm nhiên, trở nên vô cùng kiên định.
"Ý chí của hắn, lão hủ chấp hành."
"Đã nói, không cần hỏi lại."
Đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Mai Tị Nhân không muốn tiếp tục nói nhảm.
Thái Thành Kiếm trong tay bỗng nhiên nghiêng nghiêng, kiếm ý xông thẳng lên trời, xuyên phá thánh kiếp từ trên cửu thiên đánh xuống.
"OanhIl"
Phế tích Chân Hoàng Điện bị kiếm khí mạnh mẽ đâm tới dẫn bạo.
Thời điểm Thái Thành Kiếm lấp lóe, hư không đột nhiên hiện ra hư ảnh cổ thành nguy nga.
Phía sau Mai Tị Nhân, đỉnh đầu Kiếm Tượng vạn kiếm đồng loạt sáng lên, cùng lúc trấn xuống.
Thái Thành chỉ ý!
Vạn kiếm triều bái!
"Tuyệt Đối Đế Chế."
Mai Tị Nhân lẩm bẩm một tiếng, huy kiếm chém tới.
Thái Thành Kiếm chỉ ý, Kiếm Tượng chỉ thế, xen lẫn sinh huy, hóa thành kim sắc kiếm khí.
Một kiếm.
Oanh minh bạo đãng, thiên đạo, thánh đạo, không gian, các loại lực lượng quy tắc Số 2 khống chế, cầm cố toàn bộ Tội Nhất Điện, phong tỏa Chân Hoàng Điện, bỗng nhiên thối rữa.
Vạn lý bạch yên, bôn ba nhất điện.
Mai Tị Nhân đỉnh lấy thánh kiếp, lưng mang Kiếm Tượng cực hung, tay cầm Hỗn Độn Thần Khí Thái Thành Kiếm.
Ông ta ngưng mắt nhìn tới, một thân sát ý cơ hồ có thể trấn Thiên Cơ Thần Sứ hình thái tự do toàn thân run rẩy, trong miệng lại phát ra giọng điệu thương thảo:
"Lão hủ muốn dẫn một người rời khỏi nơi này, ngươi có đồng ý hay không?"
Thánh Tài Chi Kiếm trong tay Số 2 nghiêng nghiêng, quang dực phía sau vỗ một cái.
Khí thế Tị Nhân tiên sinh phát tán, kinh khủng hơn Tuyệt Đối Đế Chế của Phong Tiêu Sắt vô số lần, bị mạnh mẽ đẩy ral
"Nếu như ta không đồng ý thì sao?"
Mai Tị Nhân nghe thế há miệng cười to, cầm kiếm đứng đấy, lù lù bất động, kiếm ý từ bốn phương tám hướng hội tụ, rót vào bên trong Kiếm Tượng.
Kiếm Tượng không ngừng biến lớn, tựa như dã man sinh trưởng, mãi mãi không kết thúc, rất nhanh ngay cả mái vòm Tội Nhất Điện đều bị xuyên phá.
Hư Không Đảo, Tội Nhất Điện, phía trên bỗng nhiên nhô ra nửa tôn quái vật dữ tợn.
Quái vật vô cùng to lớn, thanh vô nhị kiếm trong tay vượt ngang mấy vạn dặm, hướng thiên khung song song trảm lấy.
"Soạt" hai tiếng, thánh kiếp phá toái, tại chỗ tiêu vong.
Ác quỷ trảm kiếp!
Dị cảnh hùng vĩ như thế, phàm ở trên Hư Không Đảo đều có thể nhìn thấy, khiến người giật mình thổn thức.
Bên trong Tội Nhất Điện, phía trên Chân Hoàng Điện, Mai Tị Nhân thờ ơ, tựa như một kiếm vừa rồi không phải ông ta chém ra, không chút rung động nói:
"Nếu không... -"
"Lão hủ sinh tử có mệnh, ngươi tất vẫn không thể nghỉ ngờ."
Số 2 hiển nhiên cũng bị chiến lực của lão Kiếm Thánh rung động đến.
Khác với Bán Thánh Luyện Linh Sư, một khi cổ kiếm tu thật phong thánh, gần như không phân biệt hệ chủ chiến, chủ khống, hay là thuần phụ trợ.
Chiến lực đám quái thai kia vô cùng mạnh mẽ, căn bản không hợp thói thường, không thể dùng Luyện Linh chi đạo đến so sánh.
Thiên cơ chi đạo cũng không được!
Song trọng thánh kiếp, Mai Tị Nhân thật muốn phá, chỉ cần một kiếm?
Đã như vậy, lão còn đỉnh lấy thánh kiếp chạy tới làm gì, đơn thuần vì đẹp mắt?
Tư duy Số 2 kém không có chập mạch.
"Ngươi đang uy hiếp ta?" Hồi lâu sau, y mới lên tiếng.
"Không khó lý giải." Mai Tị Nhân đạm mạc gật đầu, Ta, chính là đang uy hiếp ngươi."
Thừa dịp Số 2 giữ im lặng, Mai Tị Nhân duõi tay nắm lấy Từ Tiểu Thụ. Ông ta ngoài mạnh trong yếu, kỳ thật trong đầu còn có một cái trục xuất đếm ngược, căn bản không kéo được bao lâu.
Số 2 hiển nhiên cũng hiểu biết điểm này.
Nhưng bởi vì như vậy, y mới sợ đối phương chó cùng rứt giậu!
Kiếm Thánh liều chết phản công, một kiếm liên có thể bạo phát vô tận vĩ lực, không ai dám thử một lần!
Tay hơi dùng lực.
Mai Tị Nhân phát hiện mình không kéo động Từ Tiểu Thụ, không khỏi chuyển mắt.
Từ Tiểu Thụ, vẫn còn đang xuất thần. . .
Vừa rồi hắn rõ ràng đã nói, muốn cùng mình rời khỏi nơi này trước.
Hiện tại lại nhìn chằm chằm Thiên Nhân Ngũ Suy, tựa hồ đang tự hỏi cái gì?
"Từ Tiểu Thụ?" Mai Tị Nhân nhẹ giọng kêu gọi.
Lúc này, ông ta biết được học sinh nhà mình đang đứng trước lựa chọn khó khắn.
Khi nãy Từ Tiểu Thụ nói đến nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng một câu "Vừa rồi nhờ vào y ta mới có thể sống sót", hiện tại nghĩ kỹ lại, rõ ràng vô cùng nặng nê!
Tiểu tử này mặt ngoài không đứng đắn, thế nhưng nào phải hạng người bội bạc?
Mai Tị Nhân di tán kiếm ý toàn trường, tâm đặt ở trong thiên địa, nắm chặt Thái Thành Kiếm.
Từ Tiểu Thụ vẫn nhìn chằm chằm Thiên Nhân Ngũ Suy bị Thánh Tài Chỉ Kiếm định giữa hư không, thân ảnh kia đã đình chỉ rung động, mất đi hết thảy vết tích sinh mệnh. Hắn muốn nói lại thôi, dừng lại muốn nói, cuối cùng răng môi hé mở, run giọng nói ra:
"T¡ị Nhân tiên sinh, ta, ta có thể tùy hứng một lần được không?"
"Đã nói, gọi “Lão sư”"
"Lão sư."
"Hửm?"
"Ta muốn học kiếm. .
Bạn cần đăng nhập để bình luận