Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 585: Quá Khiêm Nhường (2)

"Nhị sư huynh!"
Cố Thanh Tam lập tức vọt tới trước mặt nhị sư huynh, dùng sức nắm lấy tay áo y, nhẹ nhàng lay động.
Cơ hội!
Cơ hội lại đến rồi!
Một lần nữa thôi, danh kiếm liền sẽ tới tay!
Y cố gắng dùng ánh mắt truyền đạt ý nghĩ của mình, cũng tin chắc Cố Thanh Nhị có thể tiếp thu được tin tức.
Dù vậy.
Trước mắt bao nhiêu người, câu trả lời khiến cho chúng nhân giật nảy mình xuất hiện.
"Không cần."
Cố Thanh Nhị khoát tay một cái, thập phần đột nhiên.
"Hả?"
Lần này, toàn trường trực tiếp chấn kinh há hốc mồm.
"Điên rồi à?"
"Cơ hội tốt bao nhiêu? Thanh niên kia, ta nhớ y hẳn là người của Táng Kiếm Trủng đi?"
"Nếu như hỏi xuất thân thiên hạ danh kiếm, có lẽ thế nhân không biết."
"Nhưng nói đến chỗ danh kiếm quy tụ, cơ hồ đều có thể tìm ở Táng Kiếm Trủng nha!"
"Ngay cả bội kiếm mạnh nhất ngày xưa của Đệ Bát Kiếm Tiên, Thanh Cư, đều có tin đồn nằm ở bên trong Táng Kiếm Trủng, thiên hạ bàn về thu kiếm chi thuật, bọn họ nói thứ hai, không không ai dám xưng đệ nhất."
"Mà hiện tại, cơ hội cực tốt xuất hiện ở trước mắt, y..."
"Từ bỏ?"
Tràng diện nhất thời xôn xao.
Cho dù là Từ Tiểu Thụ, cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn không cần danh kiếm, là bởi vì đã nhận ra danh kiếm này có vấn đề rất lớn.
Nhưng Cố Thanh Nhị...
Không có lý do nào a!
"Vì sao?"
Từ Tiểu Thụ lên tiếng hỏi.
Cố Thanh Nhị không có trả lời, mà là phản hỏi: "Đây là kiếm của ngươi?"
"Đương nhiên."
Từ Tiểu Thụ gật đầu.
"Ngươi có nhận chủ chưa?"
"Vẫn chưa."
Từ Tiểu Thụ thản nhiên nói: "Thật muốn nhận chủ, ta cũng không có mặt mũi lấy ra lừa tiền."
"Vậy ta hiểu rồi."
Cố Thanh Nhị vung tay lên, "Tiểu sư đệ, chúng ta đi!"
Cố Thanh Tam trực tiếp mộng bức.
"Vì sao?"
"Sư huynh, kiếm kia..."
Cố Thanh Nhị cười lạnh một tiếng: "Một thanh danh kiếm nguyên chủ đều không rút ra được, ta có tư cách gì rút nó ra?"
Lời này không có truyền âm.
Tất cả mọi người ở đây, đều nghe rất rõ ràng.
"Có ý gì?"
Mọi người lập tức ý thức được không đúng.
"Gia hỏa này có ý gì, y là muốn nói, họ Từ kia cũng không rút danh kiếm lên được, cho nên cố ý đặt ở chỗ này, để người khác thử?"
"Không thể nào! Nếu như không rút ra được, sao hắn dám đặt kiếm ở chỗ này, để người khác rút thử?"
"Ngươi ngốc à?!"
Lập tức có người vỗ đầu tên kia một cái, kịp phản ứng, "Là bởi vì hắn không rút ra được, cho nên dứt khoát xem danh kiếm như gà đẻ trứng vàng đó!"
"Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ tới cơ chứ!"
Lần này nhất thông bách thông, tất cả mọi người đều hiểu.
"Nếu như họ Từ rút ra được, thiên hạ chỉ có hai mươi mốt thanh danh kiếm, sao hắn có thể cam tâm, có dũng khí, ở chỗ này giao dịch?"
"Sinh ý sinh ý..."
"Ài, nói cho cùng cuộc làm ăn này, không có nắm chắc, ai dám đi làm!"
"..."
Tràng diện lúc mới bắt đầu chỉ có tiếng rù rì nho nhỏ, sau đó dần dần lớn lên, cuối cùng biến thành mắng chửi cùng trách móc nặng nề.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi cũng quá càn rỡ đi, lợi dụng một thanh danh kiếm không rút ra được, ở chỗ này lừa tiền mọi người?"
"Đúng là quá hoang đường, chuyện như thế, sao ngươi có thể làm ra được, là ai cho ngươi lá gan này, ngươi không sợ bị quần công sao?"
"Cho dù muốn làm ăn, tốt xấu gì cũng phải kiểm tra hàng thật kỹ, mới có thể lấy ra đi."
"Ngươi làm như thế, có khác gì lừa gạt đâu chứ?"
"Cẩu tặc! Trả tiền lại cho ta!"
"Từ Tiểu Thụ trời đánh, trăm triệu a, ngươi chết không yên lành!"
"..."
Tiếng nghị luận cùng tiếng kháng nghị, rốt cuộc hoàn toàn biến thành giận mắng.
Các loại từ ngữ khó nghe tốc thẳng vào mặt, cho dù là Ngư Tri Ôn, biết không phải là nói mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
"Từ Tiểu Thụ..."
Nàng hơi lo lắng nhìn tới, muốn nhìn xem Từ Tiểu Thụ sẽ có phản ứng như thế nào.
Nào biết, gia hỏa này hoàn toàn thờ ơ.
Thậm chí bị trách cứ, bị mắng chửi như vậy, trên mặt còn có vẻ hưởng thụ.
"Là thế này?"
"Nhận trách cứ, điểm bị động, + 231."
"Nhận chửi mắng, điểm bị động, + 244."
"Nhận vũ nhục, điểm bị động, +165."
"Nhận oán hận, điểm bị động, + 241."
"..."
Giờ phút này tốc độ cột tin tức xoát bình phong, quả thực là nhanh đến mức bốc khói.
Từ Tiểu Thụ nhìn số lượng điểm bị động đang không ngừng tăng lên, trong lòng kém chút cười đến nở hoa.
Tới đi!
Mắng ta, vũ nhục ta!
Dùng cừu hận của các ngươi, hóa thành suối nguồn lực lượng, tưới lấy mầm non nhỏ bé ở trong lòng ta đi!
...
Rốt cuộc, tựa hồ mọi người đã mắng mệt mỏi.
Nhìn Từ Tiểu Thụ giữ im lặng, tất cả mọi người không nói nổi nữa, dần dần nhỏ giọng, cuối cùng biến mất không thấy đâu.
Tràng diện lâm vào yên tĩnh, vô cùng quỷ dị.
"Ồ, không lên tiếng?"
"Bị chửi mộng?"
"Thức thời, ngoan ngoãn trả tiền lại đây, báo tên ngươi ra..."
Cột tin tức rốt cuộc không còn xoát bình phong.
"Mắng đủ rồi?"
Lần này Từ Tiểu Thụ không im lặng nữa, trực tiếp liếc mắt nhìn tên nói chuyện càn rỡ nhất.
Trừng mắt một cái, vô danh kiếm thế đè ép, tên gia hỏa chỉ có tu vi Tiên Thiên đỉnh phong kia trực tiếp mềm nhũn, kém chút quỳ xuống tại chỗ.
"Ngươi!"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
"Nếu như đã mắng đủ rồi, có phải nên đến lượt ta giải thích hay không?"
Từ Tiểu Thụ cười hỏi một chút.
"Ngươi giải thích đi!"
"Ta muốn nhìn xem cái miệng thối kia của ngươi, còn có thể nói ra thứ gì?" Có người khuất phục dâm uy của Từ Tiểu Thụ, đương nhiên cũng có người không sợ cường quyền.
Từ Tiểu Thụ cười tủm tỉm nhìn về phía người kia, chậm rãi nói: "Thứ nhất, đối với cuộc giao dịch này, từ đầu đến đuôi ta đều không có ép buộc các ngươi đưa tiền, ta đã xác nhận rất nhiều lần, là các ngươi tự nguyện, có đúng hay không?"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 220."
"Nhận oán hận, điểm bị động, +169."
"Thứ hai, toàn bộ quy củ rút kiếm, đồng dạng cũng đã nói cho các ngươi, cho dù là xếp hàng, cũng là các ngươi tự xếp lấy, chuyện này, ta cũng không có dùng đến võ lực, đúng không?"
"Nhận oán thầm, điểm bị động, + 238."
"Nhận khẳng định, điểm bị động, +11."
"Thứ ba, danh kiếm thuộc về ta, không quản ta có rút được hay không, muốn dùng nó như thế nào, nghĩ đến, cũng không cần các vị "ngoại nhân" ở đây cho chép, ta nói không sai chứ?"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 87."
"Nhận ủng hộ, điểm bị động, + 6."
"..."
Toàn trường tịt ngòi.
Từ Tiểu Thụ nói chuyện, tựa hồ thật có một loại ma lực.
Chỉ vẻn vẹn ba câu này.
Cho dù cảm xúc đám người có bi phẫn, có lo nghĩ.
Hắn chỉ dùng một loại giọng điệu êm tai nói, trần thuật đạo lý đám người không có cách nào phản bác.
Những người kia, rốt cuộc không nói được lời nào.
"Không phải như vậy..."
Có người lắc đầu, trong lòng tự nhủ không đúng, nhưng vừa muốn nói ra miệng, lại không tìm được lời nào thích hợp để nói.
"Vậy thì như thế nào?"
Từ Tiểu Thụ bình tâm tĩnh khí nhìn sang.
"Ta, ngươi..."
"Không phải như vậy!"
Người kia tìm từ lấy, rốt cuộc nói: "Vì sao danh kiếm thuộc về ngươi, là bởi vì trước mặt có Hồng Y bảo vệ, có câu nói kia của ông ấy?"
"Ta không đồng ý!" Gã oán hận nói.
Thủ Dạ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận