Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1238: Thiên Không Thành (2)

Hai mắt Thủ Dạ bắt đầu tỏa sáng.
Ông ta biết có lẽ ngay cả Từ Tiểu Thụ cũng không ý thức được, có đôi khi quá hoàn mỹ, cũng là một loại đặc thù rõ ràng nhất.
Bởi vì người trẻ tuổi bình thường, sao có thể làm được đến như vậy.
Người có xuất thân truyền nhân Bán Thánh, càng không có khả năng trải qua một hồi đối thoại như vậy, không mang đến cho người khác một loại cảm giác tự phụ từ trong xương tủy.
Không sai.
Chính là tự phụ.
Đây là căn bệnh chung của truyền nhân thế lực lớn.
Mà Từ thiếu đối diện, hắn kiệt lực muốn tạo ra một loại hình tượng "Ta rất tự phụ".
Đáng tiếc, giả chung quy vẫn là giả.
Sau khi Thủ Dạ thay Từ Tiểu Thụ vào thân phận Từ thiếu trước mặt, cảm nhận rõ ràng nhất, chính là loại không khí lúc trước mình giao lưu với Từ Tiểu Thụ.
Phương thức nói chuyện trung quy trung củ của đối phương, có chín thành chín khả năng là hắn đang giả vờ!
Đúng vậy. . .
Nhất thông bách thông!
Thủ Dạ lại nghĩ tới, hiện tại đối phương đang giả làm người khác, cho nên sao có thể dùng phương thức giao lưu trước kia, nói chuyện với Thủ Dạ ông ta?
Thông suốt sáng tỏ!
Giờ khắc này, Thủ Dạ cảm giác hết thảy đều thông thuận.
Trực giác không sai.
Từ thiếu, thật chính là Từ Tiểu Thụ!
"Ha ha ha. . . "
Hiểu thông những chuyện này, Thủ Dạ ngửa mặt lên trời cười to, ông ta cười đến nước mắt đều sắp chảy ra.
Quá lợi hại!
Người trẻ tuổi này, quả thực hiếm thấy, hiếm thấy!
Hắn luôn có thể dùng một loại thân phận vô tội, siêu thoát bên ngoài sự tình.
Cho đến giờ khắc này, Thủ Dạ vẫn nghĩ mãi không rõ, sau khi Từ Tiểu Thụ cho nổ Đông Thiên Vương Thành, hắn sao dám tiếp tục đảm đương thân phận Từ thiếu Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, đồng thời không có chút lo ngại.
Nhưng ông ta biết được, cho dù giờ khắc này hỏi ra, đối phương vẫn có thể đưa ra một cái đáp án hoàn mỹ.
Mà đáp án kia hoàn mỹ đến mức cho dù kéo Lan Linh, Tha Yêu Yêu qua, cũng không tìm ra sơ hở.
Năng lực hí lộng nhân tâm, Từ Tiểu Thụ độc hữu!
Thủ Dạ đột nhiên ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, hiển nhiên khiến cho tất cả mọi người ngây ngốc.
Hồng Y ở phía sau không biết lão đại nhà mình xảy ra chuyện gì.
Tiêu Vãn Phong nghe tiếng cười kia, càng cảm thấy vị Hồng Y này điên rồi.
Từ Tiểu Thụ thì hoàn toàn không rõ, mình rốt cuộc sơ hở ở chỗ nào, khiến cho ánh mắt Thủ Dạ nhìn mình đột nhiên thay đổi.
Biến thành loại ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lúc trước.
Ánh mắt này, đối với Từ Tiểu Thụ mới có, căn bản sẽ không xuất hiện ở trên người Từ thiếu!
"Từ. . . thiếu a ~ "
Thủ Dạ rốt cuộc thu liễm nụ cười, ông ta lắc đầu, thổn thức nói ra: "Ngươi biết không, lão phu cả đời này, chỉ gặp qua một người có thể "xử biến bất kinh" như ngươi."
Từ Tiểu Thụ: ". . . "
Giờ khắc này, hắn rốt cuộc minh bạch mình bại lộ sơ hở ở chỗ nào.
Thủ Dạ từ phương diện "duy nhất" kia, khẳng định mình chính là Từ Tiểu Thụ.
Chuyện này thật không biết nên đáng mừng, hay bi thương đây?
Từ Tiểu Thụ biết được, dùng luận chứng "duy nhất" đến khẳng định thân phận mình.
Cho dù Thủ Dạ không chắc chắn, nhưng xác suất tiếp cận bảy tám phần, đã đủ khiến ông ta bí quá hoá liều, cưỡng ép xuất thủ tìm tòi.
Từ Tiểu Thụ muốn đi.
Nhưng hắn không thể đi.
Hắn muốn thuấn di cùng biến mất.
Nhưng không được.
Bởi vì hiện tại, hắn không chỉ có mình mình, phía sau còn có một cái Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu.
Đúng lúc này!
Thời điểm ánh mắt Thủ Dạ đột nhiên từ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, biến thành vô cùng nguy hiểm, Từ Tiểu Thụ đăm chiêu vô sách, phá cục không có kết quả!
"Oanh "
Đột nhiên, một đạo tiếng oanh minh từ trên đầu truyền đến.
Giới vực màu đen của Thủ Dạ còn chưa kịp hoàn toàn nhuộm tối thế giới, liền bị tiếng vang đánh cho vỡ vụn.
Cùng một thời gian.
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm Hồng Y, Tiêu Vãn Phong, Từ Tiểu Thụ, thân thể đồng loạt trầm xuống, giống như tao ngộ áp lực lớn lao.
Uy thế như vậy, Từ Tiểu Thụ từng cảm nhận được lúc ở Thiên Kỳ Lâm, đó là uy áp thánh lực mang đến.
"Tình huống như thế nào?"
Hồng Y ở phía sau kinh ngạc, nhao nhao ngước mắt.
Lúc này Thủ Dạ cũng từ bỏ xuất thủ, kinh dị ngửa đầu.
Tiêu Vãn Phong, Từ Tiểu Thụ đồng dạng ngước mắt nhìn lên.
Giới vực vừa vỡ, người đi đường lần nữa xuất hiện, động tác thống nhất.
Bất quá khác biệt là, những người tu vi yếu ớt đều bị cự lực đè ép úp sấp xuống mặt đất, giùng giằng muốn ngửa đầu lên nhìn.
Tất cả mọi người đều muốn biết, uy áp đáng sợ bất thình lình xuất hiện, bao phủ toàn thành, rốt cuộc là thứ gì!.
"Đây là. . . "
Từ Tiểu Thụ ngước mắt nhìn lên, con ngươi lập tức chấn động, sau đó bộ dạng biến thành nghẹn họng nhìn trân trối.
Không chỉ hắn, ngay cả Thủ Dạ cũng như vậy.
Chỉ thấy phía trên bầu trời, mặt trời mới vừa ló dạng, bạch quang diệu thế.
Giờ phút này nương theo tiếng oanh minh, giống như thiên cẩu thực nhật.
Ánh nắng bắt đầu bị thôn phệ.
"Long long long!"
Sau đó tiếng oanh minh to lớn tiếp tục vang lên, thiên khung liên tục vỡ nát, tình cảnh tối lại giống như tận thế, cả thế giới bị nhuộm thành màu xám đen.
Màu xám đen trở thành màu chủ đạo ở Đông Thiên Vương Thành.
Giờ khắc này, trong lòng Từ Tiểu Thụ đột nhiên nhớ đến một câu thơ: "Hắc vân áp thành thành dục tồi!"
(Dịch: "Hắc vân áp thành. . . "; câu thơ đầu trong Nhạn Môn Thái Thú Hành)
Ngay sau đó.
Phía trên thiên khung vỡ vụn, đột nhiên xuất hiện một góc tòa thành màu xám.
"Thành?!"
Từ Tiểu Thụ hoảng sợ.
Tiêu Vãn Phong ở bên bên cạnh giật mình kêu lên: "Thành trì? Sao trên trời đột nhiên xuất hiện một tòa thành trì?"
Một góc thành trì kia lộ ra từ trong thiên khung vỡ vụn.
Vẻn vẹn chỉ là một góc của băng sơn, nhưng nó xuất hiện trong hư không, khiến người ta liên tưởng đến chỉnh thể bên trong lỗ đen kia, rốt cuộc lớn đến cỡ nào.
"Thiên Không Thành!"
Giờ khắc này, Từ Tiểu Thụ lập tức nghĩ đến chuyện gì.
Một tòa thành trì còn lớn hơn cả Đông Thiên Vương Thành, sừng sững trong hư không, không phải Thiên Không Thành thì còn có thể là gì?
Thoáng cái, Từ Tiểu Thụ thuận theo góc tường thành nhìn về phía bắc, bên kia tường vây Thiên Không Thành càng nhiều hơn, hắn lập tức giật mình hiểu rõ.
"Hư Không Đảo, Bát Tôn Am!"
Phương Bắc.
Khu thành bắc, Vân Lôn Sơn Mạch.
Đó là vị trí Bát Tôn Am đang ở!
Lúc trước Đệ Bát Kiếm Tiên nói mình có chuyện cần làm, cả đêm không thấy bóng dáng.
Về phần là chuyện gì. . .
Nghĩ đến chuyện Bát Tôn Am làm, lúc này Từ Tiểu Thụ cũng bắt đầu sợ run.
Hắn kinh ngạc nhìn viễn cổ chi thành chỉ mới lộ ra một góc, liền tản ra khí thế vô biên, trong đầu nhớ lại lúc truyền âm với Bát Tôn Am.
Khi đó Từ Tiểu Thụ không biết Hư Không Đảo lớn như vậy, còn buôn lời nói đùa: "Ngươi đi Vân Lôn Sơn Mạch triệu hoán Hư Không Đảo, sự tình vương thành, chẳng phải xong hết rồi sao?"
Bát Tôn Am: "Ngươi tưởng ta là Thần?"
Lúc đó Từ Tiểu Thụ cho rằng Hư Không Đảo chỉ là một tòa thành tương tự một hòn đảo nhỏ.
Dù sao một cái ngục giam, có thể lớn bao nhiêu?
Bát Tôn Am có xưng hào Đệ Bát Kiếm Tiên, phá núi đoạn biển không phải việc khó, sao có thể không triệu hoán được một hòn đảo nhỏ?
Hiện tại nhìn thấy viễn cổ chi thành chỉ lộ ra một gốc, khí thế nó tỏa ra đã hoàn toàn vượt xa Đông Thiên Vương Thành. . .
Từ Tiểu Thụ mới minh bạch vì sao lúc ấy Bát Tôn Am chế giễu lại "Ngươi tưởng ta là Thần?".
Thế nhưng mà!
Hùng thành viễn cổ như vậy. . .
Dùng "Thiên Không Thành" đến mệnh danh cũng không phải nói đùa, mà một tòa Thiên Không Thành chân chính, lại bị nhân lực triệu hoán ra!
Người khác có lẽ cho rằng Hư Không Đảo đã sớm hạ xuống.
Thế nhưng Từ Tiểu Thụ rõ ràng, hết thảy đều là do Bát Tôn Am biến mất một đêm ở Vân Lôn Sơn Mạch mang đến.
Lúc đó nghe hắn trả lời "Ngươi tưởng ta là Thần", Từ Tiểu Thụ còn tưởng Bát Tôn Am thúc thủ vô sách.
Hiện tại xem ra. . .
Người ta chỉ là đang khiêm tốn.
Ta, ngược lại tưởng là thật?
Nhìn tòa thành kia. . .
CMN, có chỗ nào không phải Thần?!
Thời gian một đêm, triệu hoán cả tòa Thiên Không Thành chân chính. . .
Bát Tôn Am ngươi, chính là Chân Thần a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận