Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 87: Danh Kiếm

"Tô Thiển Thiển, buông kiếm xuống!"
Triệu Tây Đông giận dữ mắng, ở trong mắt quần chúng vây xem có hơi bất lực.
Sau khi Tô Thiển Thiển phát hiện người này không cùng một hội với mình, liền chẳng thèm để ý, nàng chỉ thấp giọng hô một câu: "Nhiêu tỷ tỷ."
Nhiêu Âm Âm tâm lĩnh thần hội, biết Tô Thiển Thiển định xuất thủ, nàng nhìn phía Triệu Tây Đông.
"Triệu chấp pháp..."
Âm thanh mị hoặc câu người đoạt phách trực tiếp vang lên trong đầu Triệu Tây Đông, y biết không thể nhìn, nhưng vẫn là không nhịn được quay đầu nhìn về nữ tử váy đỏ.
Ánh mắt vừa nhìn một cái, Triệu Tây Đông chỉ cảm thấy não hải ầm vang, vô tận kiều diễm nở rộ, như khói như sương.
Biểu lộ của y trong nháy mắt quái dị, có thỏa mãn, lại bao hàm e lệ.
Rốt cuộc, y nhịn không được nhào tới trước một cái, tay nâng lấy không khí, một mặt si tướng co quắp trên mặt đất.
"Thật lớn!"
Chu Thiên Tham cùng đám quần chúng ăn dưa ở phía sau toàn bộ chấn kinh, "Đây là yêu thuật gì?"
Nữ tử váy đỏ cứ như vậy nhìn sang, người đối diện liền ngã xuống?
Đây chính là nhân viên chấp pháp đó!
Trong ấn tượng của gã, nhân viên chấp pháp Linh Pháp Các, mỗi người chí ít đều là cường giả cấp bậc trọng tài Phong Vân Tranh Bá.
Mà mình...
Vẻn vẹn ở top 32 thôi.
Tuy so sánh như thế không quá rõ ràng, thế nhưng nhân viên chấp pháp cường đại như thế, lại bị một ánh mắt quật ngã?
Một tên quần chúng ăn dưa hướng tới, chậc chậc nói:
"Thật không hổ là Nhiêu sư tỷ, Thần Mị Chi Thuật có thể khắc hết nam nhân."
"Nghe nói bên trong huyễn cảnh chính là Thiên đường, không biết lúc nào ta mới có tư cách trải nghiệm một phen..."
"Ngươi?" Ngữ khí tên gặm hạt dưa trào phúng, chỉ vào băng ghế y đang ngồi, "Ngươi cũng chỉ xứng ngồi ở trên ghế nghĩ mà thôi."
"Ta mẹ nó còn dám nghĩ, ngươi dám không?"
"Ha ha, nghĩ? Nghĩ có ích lợi gì, có gan..."
Nhiêu Âm Âm đột nhiên quay đầu, hai con hàng lập tức co rụt cổ lại.
Chu Thiên Tham vội vàng xoay đầu, ra hiệu không liên quan gì đến ta.
Trong sân.
Triệu Tây Đông khẽ đảo, Tô Thiển Thiển đã kéo theo cự kiếm, liên tiếp cọ xát ra hỏa hoa, xông về Trương Tân Hùng.
"Nàng thật dám động thủ?" Tất cả đều sửng sốt.
Mọi người đều cho rằng nàng chỉ đi quan dằn mặt một phen, nào ngờ tiểu cô nương này thật mãng.
Trương Tân Hùng từ trong giới chỉ móc ra một cây thiết côn vừa dài vừa thô, nhẹ nhàng chấn trên mặt đất, mặt đất lập tức vỡ ra mấy đường vân nhỏ.
Tô Thiển Thiển dám chủ động xuất thủ, vậy gã liền dám hoàn thủ.
Có nhân viên chấp pháp ở đây, chỉ cần mình không rơi vào thế bị động, liền vĩnh viễn không bại.
Về phần thực lực tiểu cô nương này...
Nói đùa, mặc dù cùng là nội môn Tam Thập Tam Nhân, nhưng nha đầu này mới tiến vào nội môn một hai năm.
Sao có thể so với đại lão đã lăn lộn năm sáu năm như gã?
Trương Tân Hùng cực cao, nam nhi chín thước, oai hùng bất phàm.
Tô Thiển Thiển ở trước mặt gã đoán chừng chỉ có thể đến phần eo, nhưng thời điểm tiểu cô nương tới gần liền mãnh liệt nhảy lên, trọn vẹn cách mặt đất hơn một trượng.
Cự kiếm tuyết trắng nhấc lên, kiếm ý kinh khủng thượng khai thiên vân, hạ trấn Cửu U, bổ thẳng xuống đầu.
Trương Tân Hùng thoáng chốc tê cả da đầu.
Trong mắt gã, thanh cự kiếm bạch sắc kia phảng phất hóa thành Thiên Mộ Bi, che cả thương khung.
Hàn ý kinh dị rót vào linh hồn, sợ hãi vô biên tự nhiên sinh ra, mộ bia từng khúc tới gần, tránh cũng không thể tránh.
"Thanh kiếm này, có vấn đề..."
Gã dám đoán chắc, Tô Thiển Thiển tuyệt đối không khả năng biết được kiếm pháp cao thâm như vậy.
Có thể áp bách gã như vậy, chỉ có thể là thanh cự kiếm tuyết trắng trên tay nàng...
Cũng chính là món đồ gia truyền kia của Tô gia.
Danh kiếm thứ hai mươi mốt!
Mộ Danh Thành Tuyết!
"Khai!" Trương Tân Hùng mắt sắc kiêng kị, một điểm huyết quang vẽ qua hắc côn, kích thước nó lập tức tăng vọt,
Thô như thân cây.
Đã không tránh được, vậy liền đối cứng, Trương Tân Hùng gã lấy lực lượng làm kiêu ngạo, chưa chắc sẽ thua thanh kiếm này.
Cự kiếm chém xuống, hắc thiết côn đỉnh lấy.
Một tiếng bạo hưởng ầm vang, hư không khuấy động.
Mấy đại lão đứng quan chiến bình an vô sự, thế nhưng quần chúng ăn dưa lại bị thổi thất tung bát lạc.
Chu Thiên Tham kinh hãi, gã bay trên không trung, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi hai người ở phía dưới.
Tiểu cô nương áo trắng bổ kiếm thoạt nhìn yếu đuối, nhưng sắc mặt Trương Tân Hùng chống đỡ đã dữ tợn lên.
"Nha!"
Tô Thiển Thiển cắn chặt răng ngà, cự kiếm đè ép xuống.
Bành!
Mặt đất nổ vang, một cái hố sâu xuất hiện, mà Trương Tân Hùng...
Vẫn sừng sững đứng ở trong đó.
"So lực lượng với ta, ngươi còn non lắm!"
Trương Tân Hùng mỉa mai cười, vừa muốn động đậy, thế nhưng Tô Thiển Thiển phía trên căn bản không cho cơ hội, một tiếng quát nổ tung bên tai.
"Trọng Bi!"
Một cái bóng từ thiên khung hạ xuống, mãnh liệt rót vào bạch sắc cự kiếm.
Mà ở trong mắt Trương Tân Hùng, đây chẳng khác nào một tòa mộ bia cự đại trấn áp xuống.
Thế này ai chịu nổi?
Gã thậm chí còn không kịp phản ứng, lực lượng hai tòa mộ bia trấn áp đã khiến hai tay gã trật khớp.
Ầm ầm!
Người trong vòng chiến nhao nhao nhảy ra, hố to trên mặt đất lần nữa khuếch trương.
Chu Thiên Tham vừa mới rơi xuống đất, một cỗ năng lượng bành trướng lần nữa cuốn tới, nhưng lần này y có chuẩn bị, đương nhiên sẽ không bị thổi bay.
"Thật mạnh!"
Chiến ý dâng trào, y cảm giác nhiệt huyết sôi trào, trở tay liền cầm Kim Hoàng Bá Đao, có thể cảm nhận được nó đang hưng phấn giống như mình.
Đây mới là con đường mình truy cầu!
Một đao hạ xuống, thi cốt vô tồn.
A, không đúng?
Trương Tân Hùng đâu?
Làm sao không...
Thấy?
Sẽ không thật bị đánh cho thi cốt vô tồn đấy chứ?
"Ầm!"
Hai đoạn thiết côn từ trên trời rơi xuống, nện vào trong hố sâu, đám gia hỏa nhìn thấy đều nuốt nước miếng một cái ực.
"Ngọa tào, Hắc Sa gãy mất?"
"Đây chính là lục phẩm Linh khí đó, cấp bậc Tông Sư, thế này..."
"Nói đoạn liền đoạn?"
Chu Thiên Tham choáng váng, đây là lục phẩm Linh khí?
Kim Hoàng Bá Đao của y cũng chỉ mới cửu phẩm...
Liền Tiên Thiên cũng không tới...
Tô Thiển Thiển hài lòng cong miệng nhỏ, một lần nữa đeo cự kiếm ở sau lưng.
"Đoạn ngươi một côn, xem như trừng trị."
Nàng nghiêng đầu nhìn phía Lam Tâm Tử ở phía sau, chân thành nói: "Sau này còn dám tìm Tiểu Thú ca ca gây phiền phức, sẽ chết người đấy."
"Lộc cộc!" Tất cả mọi người đều nuốt một ngụm nước miếng.
Cho dù tiểu cô nương này nghiêm túc nói chuyện, bộ dáng vẫn cực kỳ đáng yêu, căn bản không có lực sát thương.
Nhưng nếu kết hợp với một kiếm vừa rồi...
Trong lòng Lam Tâm Tử không khỏi kinh hãi, Trương Tân Hùng lại bị chém vào lòng đất, làm sao có thể?
Tô Thiển Thiển này, không khỏi quá mạnh đi!
Muốn đổi thành mình, cho dù Trương Tân Hùng không có mở ra huyết mạch chi lực, cũng khó có thể đỡ nổi một quyền a, huống chi Hắc Sa đều lấy ra...
Kết quả, Hắc Sa gãy mất...
Tiểu cô nương kia thật mới tiến vào nội viện một hai năm?
"Tô! Thiển! Thiển!"
Dưới mặt đất, âm thanh ẩn chứa vô tận phẫn nộ kiềm chế vang lên, thân ảnh Trương Tân Hùng bắn ra, đánh một quyền về phía Tô Thiển Thiển đang chầm chậm rời đi.
"Cẩn thận!" Chu Thiên Tham trừng to mắt, nhịn không được nhắc nhở.
Người xem bên cạnh vội vàng lấy vỏ dưa đập vào đầu y, bảo y ngậm miệng.
"Ngươi muốn chết à, xem kịch thì xem kịch, hô cái gì, sẽ chết người đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận