Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1058: Đáp Án (2)

"Ta. . . " Khương Thái nặng nề nhắm mắt lại, "Không phải."
"Chúc mừng ngươi, đáp sai, đây là ba chữ."
Từ Tiểu Thụ chậm rãi bắt lấy bàn tay Khương Thái vô lực rũ xuống, nắm chặt.
Giờ khắc này, Tân Cô Cô co rụt cổ lại ở phía sau, y có thể cảm nhận được, giờ phút này lực lượng xuất hiện ở trong lòng bàn tay Từ Tiểu Thụ, chính là cỗ lực lượng vừa rồi giảo sát bàn tay phải của mình.
Quả nhiên.
"A!!!"
Một tiếng gào thét thê lương vang lên, khiến mọi người giật nảy mình.
Khương Thái giống như hồi quang phản chiếu, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng lại bị một ngón tay khác của Từ Tiểu Thụ chống lấy mi tâm, hoàn toàn không thể động đậy.
"A a a!!!"
Tiêu Vãn Phong nghe tiếng kêu thê lương, cả người liền cứng ngắc lại.
Ánh mắt y gắt gao khóa chặt Khương Thái, rõ ràng không muốn xem, thế nhưng hình ảnh xuất hiện ở trong mắt lại rõ ràng đến như vậy.
Từ thiếu không hề động.
Nhưng bàn tay của Khương Thái, cùng mi tâm bị Từ thiếu dùng ngón tay chống lấy, huyết dịch đỏ thẫm đang không ngừng chảy xuống.
"Tách, tách, tách. . . "
Âm thanh huyết dịch nhỏ xuống sàn nhà, phát ra tiếng vang khiến người run rẩy.
Huyết dịch trên mi tâm phân ra tại mũi, sau đó chảy qua bờ môi sưng vù của Khương Thái, cuối cùng từ trên cổ chảy xuống, thấm vào quần áo.
Vô cùng kinh dị!
Tiếng kêu thảm thiết kéo dài đến mười hơi, Từ Tiểu Thụ mới thu tay lại.
Hắn thổi một ngụm, vết thương trên tay, trên mi tâm Khương Thái, lập tức phục hồi như cũ.
"Ác ma. . . "
Nội tâm Tiêu Vãn Phong càng chắc chắn.
Từ thiếu cùng Tiểu Tân ca, đều là tồn tại kinh khủng đến từ thâm uyên địa ngục.
Địa ngục trống rỗng, ác ma nhân gian!
. . .
"Đây là một chút giáo huấn, kỳ thật sẽ không tổn thương đến ngươi, nhiều nhất chỉ là hơi đau một chút." Từ Tiểu Thụ trầm mặc một chút, nói.
Nói thật, hắn không biết dùng hình, cho nên mới giao cho Tân Cô Cô.
Nhưng từ Thiên La Trận trở về, hắn liền hoàn toàn minh bạch, giáo dục đến từ văn minh hiện đại lúc trước, căn bản không thích hợp với thế giới tàn khốc này.
Thương hại địch nhân, cuối cùng sẽ hóa thành một loại phương thức cực đoan khác, chuyển đến người nhà mình.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy như vậy.
Tân Cô Cô ở bên cạnh, có chút không đành lòng nhìn tiếp.
Thân là người đầu tiên trải nghiệm, y biết Từ Tiểu Thụ nói không sai.
Nhưng cho dù Từ Tiểu Thụ không dùng lực nắm, tổn thương Khương Thái tiếp nhận, ngoại nhân căn bản không cách nào tưởng tượng được, Tân Cô Cô lại có thể cảm động lây.
"Mẹ nó, còn ác hơn cả nắm đấm của lão tử. . . "
Tân Cô Cô buồn bực.
Từ thiếu có thủ đoạn như vậy, tự đi huấn người là được, sao còn vẽ vời cho thêm chuyện, bảo y đến tra tấn người khác?
"Vẽ rắn thêm chân!"
Khúc nhạc dạo qua đi, Khương Thái hiển nhiên đã yên tĩnh hơn nhiều.
Vương Tọa không sợ tử vong, nhưng không có nghĩa không sợ đau đớn.
Đặc biệt là loại người xuất thân Bán Thánh thế gia, quen sống trong nhung lụa, tra tấn bình thường đều không tiếp nổi.
Càng đừng nói Từ thiếu dùng, căn bản không "bình thường" như hắn nghĩ.
"Ngươi là nam nhân." Từ Tiểu Thụ hỏi lần nữa.
"Không phải." Khương Thái trả lời, ngắn gọn dứt khoát.
"Nhận lừa gạt, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ hài lòng gật đầu, đây mới là tiết tấu quen thuộc.
"Khương Nhàn bảo ngươi tới?"
"Không phải."
"Nhận lừa gạt, điểm bị động, +1."
Quả nhiên là tên Khương Nhàn kia, con hàng này quá tao, hôm đó nhìn liền biết không phải là thứ tốt lành gì. . . Từ Tiểu Thụ oán thầm.
"Các ngươi là vì bản thiếu gia mà đến, muốn bắt bản thiếu gia trở về?"
"Không phải."
"Nhận lừa gạt, điểm bị động, +1."
"Là vì hắn?" Từ Tiểu Thụ chỉ hướng Tân Cô Cô.
"Không phải."
"Nhận lừa gạt, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ dừng lại.
Hắn hoàn toàn xác định.
Mấy tên gia hỏa này, là vì Mộc Tử Tịch, hoặc là vì Mạc Mạt mà đến.
Nghĩ tới ngày đó tiểu sư muội nói một câu "Tam Yếm Đồng Mục", Từ Tiểu Thụ liền có chút lo lắng.
Khương thị, nếu nhìn ra Mạc Mạt là Quỷ Thú Ký Thể, liền không phải vấn đề quá lớn.
Bọn họ muốn bắt người, cũng chỉ sẽ tự rước lấy nhục.
Nhưng nếu bởi vì Thần Ma Đồng của Mộc Tử Tịch. . .
"Các ngươi muốn bắt nữ nhân của bản thiếu?"
"Không phải."
"Nhận lừa gạt, điểm bị động, +1."
Quả nhiên. . .
Trong mắt Từ Tiểu Thụ đã có hàn quang.
Hạ thủ với mình không thành vấn đề, cho dù Bán Thánh đích thân đến, Từ Tiểu Thụ hắn cũng không quan tâm.
Nhưng ra tay với tiểu sư muội. . .
Đám người kia, quả thực đang tìm chết!
Nhiệt độ không khí theo cảm xúc Từ Tiểu Thụ chuyển biến, nghiễm nhiên giảm xuống, Tân Cô Cô cùng Tiêu Vãn Phong ở phía sau liếc nhau một cái, đều thấy được một tia kinh sợ trong mắt đối phương.
Từ thiếu nhất định đã hỏi ra được chuyện gì.
Bằng không khí thế của hắn sẽ không đột nhiên đáng sợ như vậy.
Có lẽ Tiêu Vãn Phong sẽ không cảm thấy Từ thiếu giờ phút này khác thường, cho là lệ cũ, bình thường mà thôi.
Nhưng Tân Cô Cô biết.
Y đi theo Từ Tiểu Thụ một khoảng thời gian, cho dù lâm vào tuyệt cảnh đáng sợ nhất, cũng không thấy gia hỏa này bất cận nhân tình như vậy.
Nhiều nhất, Từ đại ma vương chỉ sẽ cười đùa tí tửng dồn người vào chỗ chết, nào có âm trầm đáng sợ như lúc này?
Hơn nữa chỉ thông qua hai chữ "Không phải" đơn giản đến hoang đường, lại thật hỏi ra chuyện gì. . .
Ở trong mắt hai người bọn họ, phương thức thẩm vấn của Từ thiếu, căn bản không khác gì thần tích.
"Đọc Tâm Thuật?"
Tân Cô Cô cùng Tiêu Vãn Phong đồng thời hiện lên ý niệm như vậy.
Kết hợp với phương thức Từ thiếu tuyển người, hai người càng chắc chắn hơn.
Thế nhưng mà. . .
"Không phải chứ, từ khi nào thần kỹ Đọc Tâm Thuật, thật xuất hiện trên thế gian?"
"Từ thiếu, hẳn là thông qua biểu lộ lúc Khương Thái trả lời "không phải, phỏng đoán ra?"
Mặc dù hai người tự thôi miên như thế, nhưng thời điểm bọn họ nhìn về phía Khương Thái, liền lập tức bỏ đi ý nghĩ này.
Khương Thái nào còn có biểu tình gì?
Trên mặt gã, ngoại trừ sưng, chính là thống khổ, biểu lộ bởi vì linh nguyên liên tục bị rút ra, không ngừng run rẩy.
Cho dù tâm lý tông sư đến đây, giờ này phút này, nhìn đến khuôn mặt Khương Thái, cũng không đoán ra được điểm gì.
"Sâu không lường được. . . "
Nhớ lại thủ đoạn của Từ thiếu, cùng với kết luận không thể nào đạt được, hai người chỉ có thể mập mờ đánh giá như vậy.
Thẩm vấn đến lúc này, Từ Tiểu Thụ cuối cùng cũng minh bạch ý đồ người đến, hắn đi thẳng vào vấn đề.
"Đôi mắt của Khương Nhàn, là Tam Yếm Đồng Mục?"
Ý thức mơ mơ hồ hồ của Khương Thái giờ khắc này bị câu hỏi của Từ thiếu đánh thức, "Ngươi. . . "
Bốn chữ "Làm sao ngươi biết" mang theo ngữ khí nghi vấn còn chưa nói ra, Từ Tiểu Thụ đã đưa tay, trực tiếp dùng một chỉ xuyên thủng lồng ngực Khương Thái.
"Tê a!!!"
Tiếng tê minh thê lương nương theo huyết dịch phun tung toé trên ngực Khương Thái, ngay cả Tân Cô Cô cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Giờ khắc này Tiêu Vãn Phong đã hoàn toàn minh bạch, Từ thiếu gọi y tới luyện gan là có ý gì.
Lúc trước y thanh lý huyết dịch, thịt nát, dù sao cũng chỉ là sau đó.
Hiện tại thảm trạng xuất hiện ở trong mắt, y cảm thấy tương lai mình gặp ác mộng, nhất định sẽ không thiếu một màn này.
"Xuy xuy xuy ~ "
Huyết dịch văng tung toé lấy.
Từ Tiểu Thụ mở Chỉ Giới Lực Trường, ngón tay dừng ở trong ngực Khương Thái mười hơi, mới chậm rãi rút ra.
Hắn lại phà một ngụm "Sinh mệnh linh khí", vết thương trên ngực Khương Thái lập tức phục hồi như cũ.
Sau đó, biểu lộ Từ Tiểu Thụ bình thản, vẫn nói câu nói kia.
"Nhớ kỹ, câu trả lời của ngươi, vĩnh viễn chỉ có thể là "không phải". . . "
"Hiểu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận