Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 353: Trước Chuyển Linh Trì

"Đây chính là luyện đan mà ngươi nói?"
Tân Cô Cô kinh hãi lên tiếng.
Y nhìn mười tám cái "Đan đỉnh", cảm thấy bộ dáng có chút quen mắt.
Nhìn chiếc nồi lớn, cái lồng hấp kia...
Đây không phải mấy món linh khí phòng ngự mình mua lúc sáng sao?
Dùng mấy thứ này đến luyện đan?
Đầu óc có vấn đề?
"Không đúng!"
"Ngươi không phải muốn luyện đan!"
Tân Cô Cô thông suốt nghĩ đến, cho dù Từ Tiểu Thụ không đứng đắn, cũng sẽ không ba chân bốn cẳng chạy đến địa bàn tử thù luyện đan.
Nhìn bộ dáng mười mấy cái lô đỉnh sắp nổ lô...
"Đừng nói là, ngươi muốn cho bọn chúng nổ ở đây?"
"Thật thông minh!"
Từ Tiểu Thụ vỗ tay phát ra tiếng, buồn cười nói:
"Hiện tại mới nhìn ra?"
Tân Cô Cô trầm tư.
Y phát hiện mình quả thật không cách nào theo kịp tư duy của gia hỏa này.
Có lẽ, đây chính là sự khác biệt tư duy giữa nhân loại cùng Quỷ Thú ký thể?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, cộng 1."
"Thứ đồ này, lực sát thương rất lớn sao?"
Sau khi minh bạch hết thảy, Tân Cô Cô đặt câu hỏi.
Y cảm thấy, cho dù nổ lô ở nơi đây, uy lực cũng không thể khiến cho Trương phủ thương cân động cốt.
Luyện đan... có thể có lực sát thương gì?
Từ Tiểu Thụ không có để ý tới Tân Cô Cô.
Vì giờ khắc này, mười mấy lô đan dược, đã luyện ở trong Nguyên Phủ đến mấy canh giờ.
Chỉ đợi Tẫn Chiếu Ngưng Đan Thuật vừa ra, nơi này nhất định sẽ biến thành Đan Tháp kế tiếp...
Ừm, uy lực bạo tạc gấp mười tám lần Đan Tháp!
Có lẽ còn không chỉ!
Bởi vì lần này, Từ Tiểu Thụ luyện chế không phải Xích Kim Đan, cũng không phải Luyện Linh Đan, mà là bát phẩm Tiên Thiên Đan mới vừa thử không lâu.
Loại đan dược này, nói thật, ngay cả bản thân hắn cũng không cam đoan có thể luyện ra được.
Bất quá giờ phút này, xác suất 1% thành công, tựa hồ có thể nhờ vào thiên thời?
"Cẩn thận một chút."
Từ Tiểu Thụ quan sát sắc trời, Cảm Giác nhìn thấy nơi xa có người lui tới.
Vừa rồi tên hộ vệ kia không có nói dối, nơi này không phải cao tầng thật không thể vào.
Về phần những hạ nhân kia, tiến vào lâu như vậy, Từ Tiểu Thụ lại không nhìn thấy một người.
"Nơi này sắp nổ, thanh thế hẳn là vô cùng kinh khủng, đến lúc đó Vương Tọa nghe thấy sẽ lập tức hành động, chạy đến nơi đây."
"Cho nên lúc nổ lô, nhất định phải trốn vào trong Nguyên Phủ."
Từ Tiểu Thụ nói xong, móc ra đá cuội trong ngực.
"Các ngươi đi vào trước đi."
Hắn phất tay thu A Giới vào.
Tân Cô Cô có chút chần chừ.
Nhiệm vị hiện tại của y là bảo vệ Từ Tiểu Thụ, sao có thể để hắn một mình ở bên ngoài.
"Không cần lo lắng, bên trong không có nguy hiểm."
Từ Tiểu Thụ giải thích nói.
Tân Cô Cô im lặng.
Ta là sợ ngươi ở bên ngoài gặp nguy hiểm!
"Thật không có vấn đề?"
Từ Tiểu Thụ gật đầu.
"Ngươi xác định có thể trốn khỏi linh niệm của Vương Tọa?"
Tân Cô Cô liên tục xác nhận.
"Ngươi có vào hay không?!"
Từ Tiểu Thụ không kiên nhẫn được nữa, "Không vào chờ lúc nữa ngươi ở bên ngoài ngăn cản một mình!"
Tân Cô Cô im lặng.
Tân Cô Cô nghẹn lời, mắt đỏ, nén giận đâm đầu vào bên trong Nguyên Phủ.
"Như vậy mới đúng chứ..."
Từ Tiểu Thụ khen ngợi gật đầu, quay đầu nhìn mười tám lô thuốc nổ mình âu yếm.
"Ùng ục ục".
Tay hắn khẽ động, muốn ngưng đan tại Trương phủ, đột nhiên khóa chặt ánh mắt vào linh trì bên cạnh.
"Có chút đáng tiếc."
"Không biết có thể dời linh trì vào trong Nguyên Phủ hay không?"
Trong lòng Từ Tiểu Thụ khẽ động.
Linh trì vô cùng trân quý, vừa nhìn liền biết có giá trị không nhỏ, cho dù chỉ vớt một con Linh Ngư trong đó ra, đoán chừng cũng có thể bán được không ít tiền.
Nổ như vậy, quả thực đáng tiếc.
Mà Nguyên Phủ quả thật không phải không gian giới chỉ, có lẽ, thật có thể thỏa mãn suy nghĩ của mình, đến một chiêu Càn Khôn Đại Na Di?
Nghĩ đến liền làm, Từ Tiểu Thụ đi tới phía trước linh trì, linh niệm trong nháy mắt bao phủ khối lớn không gian.
Linh trì rất lớn, không gian cơ hồ to hơn nửa cái Nguyên Phủ.
Nhưng Từ Tiểu Thụ cảm giác rất rõ ràng, chỉ cần mình muốn, chỉ cần đối phương không phản kháng, linh trì trước mắt, hẳn có thể na di vào trong Nguyên Phủ.
Phát hiện này khiến hắn giật mình không thôi.
Nguyên lai, công hiệu lớn nhất của Nguyên Phủ, chính là dọn nhà?
Hắn ngẩng đầu, nhìn Trương phủ rộng lớn...
"Òa".
Tiểu Thụ gật đầu, mắt bốc lục quang.
"Quá nhỏ!"
"Đáng tiếc, Nguyên Phủ quá nhỏ!"
"Nếu như lớn hơn một chút, ta nhất định sẽ dọn sạch nơi này!"
Từ Tiểu Thụ cảm khái, không chờ nữa, trực tiếp ra lệnh cho A Giới.
Bên trong Nguyên Phủ.
Tân Cô Cô hiếu kỳ nhìn sương mù hỗn độn quanh bốn phía, đưa tay sờ sờ, dẫn tới một trận âm thanh ăn mòn.
"Xùy!"
Y vung vẩy ngón tay bị hủ thực, một bên líu lưỡi, một bên lui về vị trí trung tâm.
"Thật đúng là Nguyên Phủ!"
Tân Cô Cô cực kỳ kinh ngạc, tuy nói thời điểm y cùng Từ Tiểu Thụ làm thí nghiệm đã tiến vào một lần, thế nhưng lúc đó không có nhìn kỹ.
Chân chính ở trong này, sau khi cảm ngộ quy tắc đại đạo một phen.
Y mới phát hiện, nơi này cùng không gian dị thứ nguyên lúc y trở thành Quỷ Thú ký thể, có dị khúc đồng công chi diệu.
Chỉ là diện tích nhỏ hơn mà thôi.
"Ồ?"
Trong lúc suy tư, y bỗng nhiên phát hiện A Giới luôn yên tĩnh nhu thuận nhấc nắm đấm lên.
"Huynh đệ, thế nào?"
Y tiến lên lo lắng hỏi.
A Giới không nói gì, mang theo nắm đấm nện cho mặt đất một quyền.
Oanh!
Một tiếng oanh minh, mặt đất trung ương Nguyên Phủ bị tạc ra một cái hố lớn.
Một quyền không kịp đề phòng, khiến cho Tân Cô Cô té ngã vào trong hố sâu.
Nhìn vách hố cao đến mấy trượng ở xung quanh, Tân Cô Cô trợn tròn mắt.
Nếu như y không có nhìn lầm, gia hỏa này...
Vừa rồi không có dùng linh nguyên?
"Ta kháo, huynh đệ ngưu bức a, nguyên lai ngươi là thể tu?"
Tân Cô Cô trừng lớn mắt, không thể tin từ trong hố sâu bò lên.
"Khó trách tiểu tử Từ Tiểu Thụ kia nói ngươi có thể hợp tác với ta, chỉ bằng một quyền này, ta liền tán thành ngươi."
Y nghiêm túc nói, lại thấy A Giới sau khi đánh xong một quyền, liền trầm mặc nhảy lên bờ.
"Ma ma..."
Nó tựa hồ muốn nói gì đó, thần sắc còn tỏ thái độ nhắc nhở?
Nhưng mà Tân Cô Cô hoàn toàn không hiểu.
"Gia hỏa kia chỉ biết mỗi câu này? Y gọi mình làm gì?"
Trong đầu còn chưa nghĩ xong, trên trời đã soạt soạt rung động, một trận mưa to trực tiếp xối y ướt sũng.
Tân Cô Cô hoảng hốt.
Y còn chưa kịp phản ứng, ba ba vài tiếng, đuôi mấy con Linh Ngư trực tiếp vỗ vào mặt.
"Ta kháo!"
Tân Cô Cô khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn thấy bên trong linh tuyền, có vô số Linh Ngư vùng vẫy, kinh hoảng loạn đập.
Cái gì gọi là nối đuôi nhau mà vào?
Đây chính là nối đuôi nhau mà vào!
Trước kia Tân Cô Cô không biết, hiện tại biết.
Số lượng Linh Ngư khổng lồ, kém chút đập y thành đầu heo.
Y vội vàng mở linh nguyên từ trong hố sâu bay ra.
Hố sâu đã không còn là hố sâu, hiện tại nó đã biến thành...
"Linh trì?"
Sắc mặt Tân Cô Cô lộ vẻ cổ quái, Từ Tiểu Thụ chuyển linh trì của Trương gia vào đây?
"Chuyện này..."
Thật không hổ là Từ Tiểu Thụ!
Chỉ bất quá...
Tân Cô Cô nhìn mình toàn thân ướt đẫm, khóc không ra nước mắt, y nghiêng đầu nhìn về phía A Giới, "Tối thiểu cũng phải nói một tiếng chứ đại ca?!"
Vừa nói xong, y liền trì trệ.
"Ma ma..."
A Giới ở bên cạnh vô tội nhìn qua y, tiếng gọi kia, phảng phất đang nói.
Ta đã nhắc nhở ngươi rồi, chỉ là ngươi không được.
Hết cách!
Bạn cần đăng nhập để bình luận