Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1958: Tam Ly Môn Hạ, Chú Sát Dạ Kiêu (2)

Thiên Nhân Ngũ Suy tựa hồ cũng bị chiêu này kinh đến, ông ta giống như Trần Như Dã ở phía sau, tuyệt không muốn nếm thử mùi vị của nước sôi.
Tương tự Dạ Kiêu đối mặt lực lượng suy bại, lựa chọn nhượng bộ lui binh, Thiên Nhân Ngũ Suy đối mặt lực lượng Tử Thần, cũng vô cùng kiêng kị.
Đúng lúc này, Thiên Nhân Ngũ Suy nhạy cảm phát hiện, Dạ Kiêu mở ra song môn Tam Ly Môn, tựa hồ không chịu nổi, thân thể có chút run lên.
"Oanh!"
Cảnh cửa thứ ba đúng lúc này mở ra, đồng dạng không có nửa điểm vướng víu.
Lần này, bên trong bay ra vô số hồn nhận màu xanh đen.
(Dịch: hồn nhận = lưỡi đao)
Hồn nhận có nghiệp hỏa lượn lờ, những nơi đi qua, hư không đều bị nhóm lửa, ngay cả hoàng tuyền sôi trào cũng bị đốt thành biển lửa, cuồn cuộn nổi lên.
"Đại gia ngươi!"
Từ Tiểu Thụ điên rồi, hắn bị dồn đến đường cùng.
Hải, lục, không, đều bị nàng chiếm giữ, có thể lợi dụng mảnh thời không này đến cực hạn, trên đời chỉ có một mình Dạ Kiêu ngươi!
Đi theo Thiên Nhân Ngũ Suy né trái tránh phải, trong đầu Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên toát ra một đoạn ý niệm.
Tị Nhân tiên sinh từng nói linh cảm của mình bất phàm, có thể nhìn thấy những thứ người thường không thấy được, đại biểu linh hồn thể thập phần cường đại.
Dạ Kiêu sử dụng Tam Ly Môn, thuộc về kỹ năng quần công, luận đơn thể tổn thương, hẳn không có đáng sợ như vậy.
Nghĩ đến liền làm!
Từ Tiểu Thụ dự định thử một chút, hắn không thể trốn nữa.
Trốn được nhất thời, không trốn được cả đời.
Nếu như sau này gặp phải đối thủ giống như Dạ Kiêu, hoặc là phát sinh tình huống tương tự, không thể không dùng lực đến kháng.
Không biết được cường độ công kích của đối phương thế nào, sao có thể tìm ra kế sách phản kích?
Quỷ Ký trong mắt Từ Tiểu Thụ đại tác u quang, hào hứng bừng bừng, trực tiếp dùng Vạn Vật Giai Kiếm khống chế lượng lớn ngạ quỷ không đầu, nhào nặn biến thành một thanh u linh chi kiếm.
Tay hắn cầm ngạ quỷ u linh kiếm, hướng về phía một đạo hồn nhận đang đâm tới đầu mình, vung kiếm bổ.
"Xùy ~ "
Ngạ quỷ u linh kiếm thậm chí còn chưa tiếp xúc đến hồn nhận, chỉ mới tới gần nghiệp hỏa liền bị đốt sạch!
Từ Tiểu Thụ quá sợ hãi, nghiêng đầu né tránh.
Hồn nhận lướt qua da đầu hắn, không có tổn thương đến linh hồn thể.
Nhưng nghiệp hỏa. . . đã bắt đầu thiêu đốt ở trên đầu hắn!
"Thảo thảo thảo!!!"
Một tích tắc này, Từ Tiểu Thụ ôm đầu, đau đến không muốn sống, há miệng kêu thảm.
Nghiệp hỏa không có thiêu đốt linh hồn, mà là thiêu đốt thất tình lục dục, linh căn tam cấu!
Thời khắc nghiệp hỏa nhóm lửa, Từ Tiểu Thụ cảm thấy hết thảy ý niệm trong đầu mình đều hóa thành ma quỷ.
Dục vọng, cảm xúc, tạp niệm, linh trí. . . toàn bộ điên dại, nhe răng múa vuốt cào nát đầu óc mình.
"Nhận công kích, điểm bị động, +1."
"Nhận công kích, điểm bị động, +1."
". . ."
Linh đài lóe lên một đạo quang mang, tinh thần thức tỉnh phát động, Từ Tiểu Thụ cuối cùng từ bên trong đau khổ thu hồi thần trí.
Mà lúc này đây, hắn giật mình phát hiện thân thể mình đã rơi xuống dưới, hoàng tuyền cuồn cuộn sôi trào đã ngập tới phần éo.
Nóng rực, từ lòng bàn chân bắt đầu dâng lên. . .
"Bị kinh sợ, điểm bị động, +1."
"Động thủ! ! !"
Từ Tiểu Thụ hướng Thiên Nhân Ngũ Suy rít lên, hắn cơ hồ trừng lồi cả mắt, trong mắt tràn ngập tơ máu.
Dạ Kiêu quá mạnh!
Đây chỉ là một trong ba kỹ năng quần công, một đạo hồn nhận bên trong ngàn vạn đạo, đã có thể tạo thành tổn thương lớn đến như thế.
Người như vậy, ai dám nói nàng chỉ mới Thái Hư?
Mấy người Song Ngốc, Hồng Đương, ở trước mặt Dạ Kiêu, liền nửa ngón tay cũng không sánh bằng!
Mặc dù Dạ Kiêu rất mạnh, thế nhưng Từ Tiểu Thụ càng điên cuồng hơn.
Hiện tại bên cạnh có Thiên Nhân Ngũ Suy, nếu như tương lai chỉ có một mình, đơn độc đối đầu Dạ Kiêu, nàng không để ý tới chuyện khác, lựa chọn trực tiếp xuất thủ. . .
Vậy mình biết làm sao bây giờ?
Chờ chết?
Không muốn Dạ Kiêu tiếp tục sống sót nhắm vào mình, ngày hôm nay, chỉ có thể mai táng nàng tại đây, tại âm tào địa phủ do Tam Ly Môn chế tạo ra!
Chỉ cần mình không chết, liền dùng hết sức lực mà làm.
Từ Tiểu Thụ không có sử dụng Tiêu Thất Thuật, sau khi rống lên với Thiên Nhân Ngũ Suy, thân thể liền chìm hẳn vào trong nước sôi, mặc cho vô số ngạ quỷ không đầu ngao ngao lao đến.
Trên người hắn, phát ra kim quang Phật tính.
Rất nhạt, nhưng lại có thể độ vạn quỷ.
"Bất Động Minh Vương!"
Thiên Nhân Ngũ Suy căn bản không nghĩ tới trong lúc mình đang đau khổ chờ đợi Dạ Kiêu suy yếu, Tuất Nguyệt Hôi Cung Trần Như Dã lại chấp nhận gánh lấy đại giới thê giảm, tranh thủ cho y cơ hội ra tay.
Đây là chuyện cảm động đến cỡ nào?
Mặc dù hiện tại, Thiên Nhân Ngũ Suy thậm chí không biết "Thời cơ" là gì, nằm ở đâu.
Thế nhưng Trần Như Dã là người phương nào?
Hắn chính là người đại biểu Tuất Nguyệt Hôi Cung tiến về Đông Vực, chinh chiến Hư Không Đảo!
Mang theo sứ mệnh đến Tội Nhất Điện, thành công thả ra Bán Thánh Quỷ Thú Hàn Thiên Chi Chồn Quỷ!
Cho dù tên kia đến chết cũng không chịu lộ ra nửa điểm khí tức Quỷ Thú, nhưng Thiên Nhân Ngũ Suy vẫn lựa chọn vô điều kiện tin tưởng Trần Như Dã!
"Xoát."
Suy bại chi khí tại bao bọc thân thể, hóa thành một cái kết giới phòng ngự hình tròn.
Thiên Nhân Ngũ Suy không chút chần chờ, khiêng lấy vô số nghiệp hỏa hồn nhận, dùng tốc độ cao nhất chạy nước rút, hồn nhiên không để ý tới hậu quả, xông tới Dạ Kiêu đứng phía sau Tam Ly Môn.
Dạ Kiêu kinh ngạc.
Từ Tiểu Thụ ngâm mình dưới biển nước sôi, chỉ có thể thông qua Cảm Giác nhìn thấy một chút hình tượng trì trệ, đồng dạng kinh ngạc.
Mặc dù giờ phút này hắn mở Bất Động Minh Vương, có thể miễn dịch tuyệt đại tổn thương, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể đang không ngừng tăng lên, thống khổ lúc trước nghiệp hỏa thiêu đốt lưu lại, vẫn khiến đầu hắn đau muốn nứt.
Thiên Nhân Ngũ Suy thì khác, y là thật điên rồi!
Lấy tốc độ chạy nước rút, suy bại chi khí quanh người y, Dạ Kiêu cùng Từ Tiểu Thụ đều có thể nhìn ra được, ngay cả một tầng uy lực của hồn nhận nghiệp hỏa đều không có giảm trừ.
Nhưng Thiên Nhân Ngũ Suy bị vô số hồn nhận cắt chém, nghiệp hỏa thiêu đốt, sửng sốt không rên một tiếng, thẳng tắp lao tới chỗ Dạ Kiêu.
Đây tính là gì?
Từ Tiểu Thụ cơ hồ khó có thể tưởng tượng được, người kia phải chịu qua tra tấn khủng bố đến cỡ nào, mới có thể gánh lấy Tam Ly Môn công kích, vững vàng lao tới không rên một tiếng.
Thiên Nhân Ngũ Suy. . .
Y từng chịu qua cực hình lăng trì sao?
Hoay là nói, y vốn là người chết, không thể cảm nhận được những thứ người bình thường cảm nhận, không bị thất tình lục dục, linh căn tam cấu ảnh hưởng đến?
Thế nhưng trong quá trình lao tới, trong mắt y rõ ràng hiện lên vặn vẹo thống khổ!
Dạ Kiêu không gánh được.
Nàng cắt đứt liên kết với Tam Ly Môn
Bởi vì Thiên Nhân Ngũ Suy căn bản không phải người, y cắn răng chống lấy thống khổ nghiệp hỏa thiêu đốt, tới gần, cách không bắn ra một đạo suy bại chi khí.
"Ba ba ba ~ "
Thân hình Dạ Kiêu nổ tung, hóa thành vô số huyễn ảnh cú đen ba chân, đập cánh né tránh suy bại chi khí bắn tới.
Nhưng cũng ngay thời điểm này, Từ Tiểu Thụ không gánh được!
Đầu óc "ong" một tiếng nổ vang, Bất Động Minh Vương rốt cuộc bị nước sôi biển lửa nấu xuyên, bạo phát ra một cơn cự lãng thao thiên.
"Tiêu. . ."
Trong chớp mắt ấy thoát ly khổ hải phản chấn rời đi, tinh thần thức tỉnh tìm về lý trí, Từ Tiểu Thụ vô thức muốn dùng Tiêu Thất Thuật hóa giải thống khổ.
Hắn không muốn đánh, chuyện này quá tra tấn người.
Nhưng hắn đột nhiên dừng lại!
Bởi vì Dạ Kiêu phương xa hóa thành đàn cú tản ra, tại thời khắc này, đột nhiên cũng bạo phát ra vô tận huyết sắc.
"Nhục thân Dạ Kiêu kém hơn mình."
"Dạ Kiêu đang thi thuật, Tam Ly Môn mạnh như thế, tiêu hao khẳng định rất lớn, nếu như cưỡng ép gián đoạn, lực lượng phản phệ sẽ càng kinh khủng. . ."
"Ta vận dụng Bất Động Minh Vương, tổn thương phản hồi sau khi bị tạc nát, dựa vào lần thí nghiệm trước đến xem, Dạ Kiêu hẳn sẽ lãnh đủ, tuyệt đối còn thảm hơn mình lúc này. . ."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Trong lúc Từ Tiểu Thụ đang suy nghĩ, cột tin tức bỗng nhiên nhảy lên, hắn liếc mắt liền nhìn ra, nhất định là Dạ Kiêu bừng tỉnh đại ngộ, phát hiện tổn thương bất ngờ kia đến từ Trần Như Dã.
Hắn mừng rỡ.
Bởi vì giờ khắc này, bản thể Dạ Kiêu ở bên trong đàn cú, bị Bất Động Minh Vương phản phệ nổ ra.
Tam Ly Môn công kích tại thời khắc này cũng bị cưỡng ép đoạn mất, ăn trọn tổn thương phản phệ, Dạ Kiêu ngoại trừ nguyền rủa, ngay cả nửa điểm phản kích cũng không làm được!
Thiên Nhân Ngũ Suy là người thế nào?
Ông ta rốt cuộc thấy được "thời cơ" mà Trần Như Dã nói đến.
"Tai Nạn Chi Chủ!"
Giờ khắc này, y lần nữa nhổ eo ưỡn ngực, Từ Tiểu Thụ rốt cuộc từ trong tiếng gào thét run run nghe ra được cảm xúc tương tự mình, y cũng đang gánh lấy vô tận thống khổ.
Nhưng cho dù bị nghiệp hỏa thiêu đốt thống khổ, Thiên Nhân Ngũ Suy vẫn có thể hành động.
Sau lưng y lần nữa xuất hiện một đầu quái vật kình thiên, cùng hung cực ác, do suy bại chi khí hội tụ mà thành.
Quái vật to lớn vừa mới xuất hiện, liền lao thẳng tới chỗ Dạ Kiêu không thể động đậy.
"A a a!"
Tiếng kêu thê lương vang lên.
Từ Tiểu Thụ trừng to mắt, rung động nhìn Tai Nạn Chi Chủ to lớn giống như Hư Không Thị, hóa thành vô tận suy bại chi khí, không chút lãng phí tiến vào trong cơ thể Dạ Kiêu đang co rút trên không.
"Đây cũng quá đáng sợ đi!"
Không ai có thể tưởng tượng nổi, ngoại trừ bản thân Thiên Nhân Ngũ Suy ra, bất kỳ một tên Luyện Linh Sư nào bị rót vào nhiều suy bại chi khí như vậy, sẽ phải đối mặt với hậu quả ra sao.
Dạ Kiêu đồng dạng cũng không nghĩ tới, nàng cùng Thiên Nhân Ngũ Suy bảo trì đối kháng cự ly xa lâu như vậy, lại bởi vì một thức linh kỹ không rõ của Trần Như Dã. . .
Không hiểu ra sao nhận lấy phản phệ!
"Nhất thất túc thành thiên cổ hận", nàng không chỉ trúng chiêu, giờ phút này càng giống như đọa vào vực sâu!
"Giới!"
Trên bầu trời có cú đen hót vang.
Dạ Kiêu tựa hồ bị đánh thức, giãy dụa thân thể tan rã, tiếp tục hóa thành cú đen thoát đi.
"Ha!"
Nhưng Thiên Nhân Ngũ Suy cười.
Y nằm mơ cũng muốn Dạ Kiêu trong khoảng thời gian ngắn tiếp xúc đến đại lượng suy bại chi khí, như thế nguyền rủa mới có thể hoàn thành.
Hiện tại, sao có thể thả đối phương đi được?
Dưới ánh mắt kinh ngạc nhìn soi mói của Từ Tiểu Thụ, Thiên Nhân Ngũ Suy từ trong tay áo móc ra một cây đinh thật dài. Đây là một cây đinh đầy rỉ sắt, không có nửa điểm linh khí, giống như sản phẩm thế tục, liền thập phẩm linh khí cũng không phải, dài cỡ cẳng tay, to cỡ ngón cái.
Nắm đinh gỉ trong tay, Thiên Nhân Ngũ Suy nhìn về phía đàn cú sắp tan biến phương xa, lồng ngực phập phồng, giống như đang hít thở sâu để giảm bớt thống khổ.
Sau đó ông ta hà hơi, trong mắt một mảnh thản nhiên.
"Chú Sát!"
Vừa mới dứt lời.
Thiên Nhân Ngũ Suy mãnh liệt nâng đinh gỉ lên, cách mặt mặt nạ đâm vào trán mình, đinh gỉ từ sau đầu nhô ra, huyết dịch bắn tung tóe.
Từ Tiểu Thụ con ngươi chấn động, toàn thân run rẩy, thân thể vừa ngâm qua nước sôi bỗng nhiên lạnh toát.
"Bị kinh sợ, điểm bị động, +1."
Bành!
Bên trong huyết vụ bạo phát giữa không trung.
Dạ Kiêu lần thứ hai hóa thành đàn cú, muốn thoát khỏi nơi đây, lần nữa bị đánh về nguyên hình.
Nàng giống như đang liều mạng chạy trốn thì đụng phải bình chướng vô hình, mũ trùm nổ tung tại chỗ, thân thể xoay tròn ở trên không trung, hất ra một đầu tóc dài đen nhánh.
Thời gian, tại thời khắc này phảng phất dừng lại.
Bên trong khung cảnh âm tào địa phủ, núi đao biển lửa, hoàng tuyền cuồn cuộn, ngạ quỷ khắp nơi, dung nhan tuyệt mỹ thê diễm rốt cuộc thoát ly bóng tối, lộ ra chân dung.
Mày liễu mi cong, mắt phượng môi đỏ, da thịt như bạch ngọc, tóc giống như đêm.
Nhưng lúc này, trên khuôn mặt trứng ngỗng tuyệt mỹ kia, hai mắt đã mất đi tiêu cự.
Trên trán nàng có suy bại chi khí toát ra, giữa trán có một cái. . . lỗ máu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận