Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 111: Nhiêu Âm Âm

Lạch cạch!
Giường lớn màu phấn hồng bị đánh làm mảnh vụn, Nhiêu Âm Âm kém chút cắn nát răng, nổi giận đùng đùng nhìn về phía hai người ở cửa ra vào.
Từ Tiểu Thụ tránh sau lưng Tô Thiển Thiển, thập phần thuận tay đẩy ra, xem nàng như tấm khiên.
Tô Thiển Thiển câm nín.
"Nhiêu tỷ tỷ bớt giận, muội nghe nói vợ chồng son nảy sinh mâu thuẫn nhất định phải từ từ nói chuyện giải quyết, không được ra tay đánh nhau." Lô li chớp chớp mắt.
Cái trán Nhiêu Âm Âm hạ xuống mấy đường hắc tuyến, vợ chồng son cái gì, ngươi nghe ai nói?!
"Muội có biết hắn đã làm gì không?!" Nàng giận chỉ người sau lưng tiểu loli.
Tô Thiển Thiển hiếu kỳ duỗi cổ, "Làm gì?"
Đông!
Từ Tiểu Thụ nhẹ gõ đầu nàng, Tô Thiển ủy khuất ngẩng lên đầu: "Sao lại đánh muội?"
"Tiểu cô nương hỏi nhiều như vậy làm gì, là ai dạy muội mấy thứ kỳ quái này, học xấu đúng không?"
Tô Thiển Thiển đau khổ chỉ hướng Nhiêu Âm Âm.
Nhiêu Âm Âm cạn lời.
"Lại nói hai người tốt lên từ lúc nào, sao muội không biết..."
Tô Thiển Thiển thấy hai người đồng thời biến sắc, lập tức ôm đầu nói: "Không được đánh muội nữa, dù sao muội cũng phải rõ ràng ai đúng ai sai mới có thể phân xử!"
Nàng bĩu môi, bộ dáng tiểu đại nhân.
Từ Tiểu Thụ sững sờ, vội vàng nói: "Ta bất quá chỉ là nhìn phòng nàng rất loạn, giáo dục phê bình một phen thôi, nàng liền muốn giết ta."
Nhiêu Âm Âm hoang mang.
Nàng nộ khí trùng thiên, kém chút xốc bay nóc phòng, lại nhìn thấy Từ Tiểu Thụ hướng về phía mình nháy mắt ra hiệu, khẩu hình còn không ngừng biến hóa, không biết đang đánh chủ ý bí hiểm gì.
"Ngươi nháy mắt cái gì? Nhìn lén ta tắm rửa không dám nói đúng không?!"
Từ Tiểu Thụ hoang mang.
Không phải giải quyết riêng à, vì sao lại nói ra?
Ta đều nói ta đáp ứng ngươi, ngươi không nhìn ra khẩu hình của ta?
Nữ nhân ngốc!
Nhìn Tô Thiển Thiển kinh động như gặp thiên nhân, Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình cần phải thanh minh một chút, "Không phải ngươi nói ta nhìn thấy chỉ là huyễn cảnh thôi ư?"
Khí thế Nhiêu Âm Âm trì trệ, bị nghẹn đến khó chịu.
Ta là nói như vậy không sai, nhưng ngươi không chịu cho đan dược, vậy liền dứt khoát dẹp đi!
Hôm nay ngươi không chết, chính là ta sống!
Nàng cầm kiếm, nhấc bước dài lao tới.
Từ Tiểu Thụ thấy nàng lao đến, thầm nghĩ giải thích với nữ nhân quả nhiên không có tác dụng, vội vàng nâng Tô Thiển Thiển lên.
Tiểu cô nương một mặt mộng bức, hai tay lập tức che đầu: "Đừng chặt muội!"
Nhiêu Âm Âm bị chọc giận tức gần chết, lại không có chỗ xuống tay, tiểu tử này nắm lấy tiểu loli xoay trái xoay phải, khiến nàng không có chỗ xuất thủ.
Mà không biết tại sao, huyễn cảnh mình âm thầm thi triển trong bóng tối cũng chẳng có tác dụng.
"Thả Tô muội muội ra!" Nàng ngừng bước chân.
"Ngươi thả kiếm xuống trước!" Từ Tiểu Thụ ôm lấy tấm chắn hình người, không chịu buông tay.
"Chóng mặt quá..."
Tròng mắt Tô Thiển Thiển đảo lia lịa, kém chút nôn cả ra, cũng may tu luyện Phản Hướng Ngự Kiếm Thuật có chút thành tựu, nàng kịp ngăn lại xúc động.
Bang!
Nhiêu Âm Âm ném kiếm trên mặt đất, Từ Tiểu Thụ lập tức thở dài một hơi.
Một giây sau, nữ nhân này vậy mà bắt đầu bóp ấn quyết.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy không ổn.
"Tỉnh táo a, đừng vọng động!"
Phòng ốc run lên bần bật, không hết nguyên khí gào thét ập đến, hợp ở giữa hai tay nữ tử.
Từ Tiểu Thụ luống cuống, "Dừng lại! Ta giúp ngươi tìm đan dược ".
"Đan dược gì?" Động tác Nhiêu Âm Âm không thấy mảy may biến hóa.
"Vương Tọa Đan!" Từ Tiểu Thụ gào thét.
Hô !
Linh khí đầy trời trong nháy mắt tản ra, gương mặt xinh đẹp sương lạnh biến mất, một lần nữa phủ lên ý cười trêu chọc, "Ngươi nói đó, tỷ tỷ ghi lại."
Từ Tiểu Thụ hỏi chấm?
Ngươi đang lừa ta?
Vừa rồi đều là giả? !
Hắn có một loại cảm giác bị lừa gạt, nữ nhân này cũng quá xấu đi, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Nhiêu Âm Âm đi đến trước bàn trang điểm nhặt lên một viên hạt châu, "Thứ này gọi là Hư Không Châu, có thể ghi chép lời nói vừa rồi của ngươi, cùng với những việc ngươi từng làm sau khi tiến vào đây."
"Chờ rảnh rỗi, ta sẽ mở xem."
Giám, giám sát?
Mặt Từ Tiểu Thụ tái rồi, hắn cố gắng nghĩ lại sau khi mình đi vào có làm chuyện thất thường gì hay không.
Uầy, hình như không làm gì cả, may mắn may mắn.
Không đúng!
Hình như có ngửi đồ vật gì đó...
Trời ạ, anh danh một thế bị hủy hoại trong chốc lát?
Hắn hít một hơi thật sâu, "Thứ này cho ta, ta cho ngươi hai viên Vương Tọa Đan."
Nhiêu Âm Âm thấy biểu lộ hắn như thế, lập tức biết có hy vọng, nhét Hư Không Châu vào ngực, ngoắc ngón tay, "Tới đây lấy đi."
"Nhận câu dẫn, điểm bị động cộng 1."
"Nhận trêu chọc, điểm bị động cộng 1."
"Nhận đùa giỡn, điểm bị động cộng 1."
Cột tin tức liên tục xuất hiện ba tin, Từ Tiểu Thụ nhìn mộng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một hành động lại có thể đưa đến ba điểm bị động khác nhau, nữ nhân này...
Tuyệt!
"Ấy à, ngươi đừng quá mức a..." Từ Tiểu Thụ thở dài, "Phàm lưu một đường, ngày sau dễ nói chuyện."
"Cái gì mà ấy... là Nhiêu Âm Âm, ta có tên có tuổi, hiểu không? !"
Từ Tiểu Thụ lần đầu nghe thấy tên nàng, không khỏi nhíu mày lại, "Nhiêu cái gì?"
"Âm Âm!"
Tay hắn đặt ở sau tai, quay đầu ra hiệu âm thanh lớn một chút, "Nhiêu..."
"Ngươi bị điếc sao?!" Nữ tử khí nộ nói, "Âm Âm!"
"Phốc!"
Tô Thiển Thiển nhất thời không nín được bật cười, "Hi hi hi, Nhiêu tỷ tỷ thật đáng yêu!"
Lúc này Nhiêu Âm Âm mới phản ứng lại, tức giận đến hồn phách thăng thiên.
"Từ! Tiểu! Thụ!"
Nàng còn chưa nhấc kiếm lên, Từ Tiểu Thụ lần nữa nâng Tô Thiển Thiển lên, "Làm gì, gọi lớn tiếng như vậy làm gì, ta ở đây, còn không điếc đâu!"
Lừa ta một viên Vương Tọa Đan, để ngươi gọi hai tiếng cũng không quá mức đi.
Hắn híp híp mắt, lộ ra bộ dáng người vật vô hại.
"Tô Thiển Thiển, muội mau qua đây!"
Nhiêu Âm Âm nói sang chuyện khác, quát lớn với tiểu cô nương, tiểu nha đầu này, sao chỉ biết che chở ngoại nhân.
Tiểu Thú ca ca vừa đến, liền quên Nhiêu tỷ tỷ không còn một mảnh, một năm này ta đối tốt ngươi đều quên?
Tiểu cô nương đã sớm bị thao tác của hai người làm mộng bức, thật lâu mới phản ứng được Nhiêu Âm Âm đang gọi mình.
Các ngươi nhao nhao, liên quan gì đến ta?
Không nói một lời, Từ Tiểu Thụ liền vô thức ôm nàng chặt hơn, thứ này...
Phi, tiểu cô nương này là tấm chắn, nếu không có vậy mạng nhỏ liền không bảo đảm.
Lúc này cho dù chết, cũng thể buông át chủ bài ra được.
Nhiêu Âm Âm tức giận nói: "Chúng ta còn phải ra ngoài, ngươi ôm nàng không thả là có ý gì?" Nàng mãnh liệt trừng mắt Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ nửa tin nửa ngờ, đặt tiểu cô nương xuống đất.
Nhiêu Âm Âm giậm chân một cái, dọa hắn một lần nữa nâng người lên, kết quả đối phương lập tức khanh khách cười mở, bộ dáng thành công ăn miếng trả miếng.
"A, đệ đệ!"
"A, ngây thơ!"
Từ Tiểu Thụ không cam lòng lạc hậu.
Tô Thiển Thiển bị kẹp ở giữa, khuôn mặt nhỏ từ từ toát ra mấy cái dấu chấm hỏi, hoàn toàn không hiểu Nhiêu tỷ tỷ cùng Tiểu Thú ca ca đang làm cái gì.
"A, ha ha ha..."
Nàng không hiểu ra sao cười, tiếng cười ngây ngô, khiến hai người ngừng tranh phong.
Nhất thời không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận