Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1093: Nàng Đã Rất Đáng Thương (1)

Đông Thiên Vương Thành, nội thành.
Hôm nay Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu Từ thiếu ra đường, có thể nói là vô cùng hùng vĩ.
Lúc đầu quả thật chỉ có mấy người.
Thế nhưng sau khi tin tức truyền ra, ngoại nhân biết Từ thiếu xuất hành, liền hình thành cảnh tượng mấy người đi trước, đội ngũ trường long thật dài theo sao.
Có bưng trà, có rót nước, có xách rượu, còn có nâng một mâm đựng trái cây thật lớn. . .
Bọn họ rõ ràng không phải thành viên Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, nhưng vẫn tấc cung tấc kính, muốn lọt vào mắt Từ thiếu, tiếp nhận công việc trong Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu.
Nhưng "Từ thiếu" hôm nay, không phải Từ thiếu hôm qua.
Đối với tình cảnh vạn chúng chú mục, không những không hưởng thụ, mà còn cảm thấy bối rối.
Từ Tiểu Kê cực sợ!
Y hoàn toàn không nghĩ tới Từ đại ma vương ra đường. . . chỉ đơn thuần đi đường, lại có thể khiến người khác xếp thành đội ngũ trường long theo ở phía sau.
Chuyện này cần lực ảnh hưởng kinh khủng đến cỡ nào?
Nhưng Tân Cô Cô đã căn dặn, y cũng không tiện trực tiếp đuổi người, chỉ có thể một bên cứng ngắc mỉm cười phụ họa, một bên mong ngóng Đại Ma Vương trở về, kết thúc hành trình dạo phố cực nhọc này.
Cấm Vệ Quân phủ thành chủ có tới mấy lần.
Sau khi đuổi mấy nhóm người, phát hiện cách làm này vô hiệu, bọn họ chỉ có thể phân một nửa đội ngũ ra phía sau, giúp Từ thiếu duy trì trật tự, nghiêm ngặt khống chế nhân số đội ngũ phía sau, phòng ngừa ảnh hưởng giao thông.
"Ngươi bị cấm so tài!" Một đường xuyên qua nội thành, lại từ trong Thiên La Trận bước ra, Mộc Tử Tịch có chút thất vọng, nhìn Từ Tiểu Kê nói: "Sao lại cấm so tài chứ, ta còn muốn nhìn Từ đại nhân lên lôi đài, lần nữa đại sát tứ phương đây."
". . . "
Từ Tiểu Kê nghe thế run lẩy bẩy.
Y có tài đức gì, có thể khiến cho Mộc Tử Tịch, Tân Cô Cô, hai vị Hắc Bạch Vô Thường bên cạnh Từ Đại Ma Vương đến làm hộ vệ?
Một đường đi tới, ngoại trừ lạnh nhạt trừng mắt, sau đó hèn mọn truyền âm xin lỗi ra, kỳ thật nghiêm ngặt mà nói, Từ Tiểu Kê rất ít nói chuyện.
Y sợ đến nói không nên lời, chỉ có thể thành thật giả làm Từ thiếu trầm mặc ít nói, tích chữ như vàng.
Mộc Tử Tịch thấy không ai phản ứng mình, chỉ có thể buồn chán lui ra sau.
Nàng đi ở phía sau đội ngũ, trêu chọc mấy người bưng rượu, nâng mâm đựng trái cây, thầm nghĩ Từ Tiểu Kê quả nhiên nhàm chán, hoàn toàn không thú vị giống nhu sư huynh nhà mình, là một thanh gỗ mục chân chính.
Nhét một miếng quýt mới lột vỏ vào miệng, Mộc Tử Tịch giả vờ như hòa cùng dòng người, nhưng tâm thần lại không đặt ở trên đám người a dua nịnh hót, mà ngược lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Hôm nay trời xanh mây trắng, tươi sáng rực rỡ.
Tuy nhiên nàng vẫn cảm thấy thâm trầm, tựa hồ phía sau có người đang nhìn trộm?
"Tân Tiểu Khổ, " Mộc Tử Tịch nhảy đến bên cạnh Tân Cô Cô, truyền âm nói: "Ta hoài nghi, có người muốn giết ta."
Tân Cô Cô: ". . . "
Y một mặt câm nín.
Hôm nay đã không dưới năm lần, y nghe Mộc Tử Tịch nói như thế.
Lần đầu nghe, Tân Cô Cô còn thập phần cảnh giác, dùng linh niệm cẩn thận điều tra hậu phương đội ngũ, cùng dòng người xung quanh, muốn điều tra xem thích khách ở đâu.
Nhưng một đường đi tới, chẳng những không phát sinh nửa điểm nguy hiểm, ngay cả truyền âm nhắc nhở Mạc Mạt, Mạc Mạt cũng lắc đầu phủ nhận, nói không cảm ứng được dị thường.
Nếu Từ Tiểu Thụ ở đây, nói không chừng có thể thỉnh giáo một phen, dù sao cảm giác của tên kia còn chuẩn hơn giác quan thứ sáu của nữ nhân.
Nhưng "Từ thiếu" hiện tại. . .
Tân Cô Cô nhìn bước chân Từ Tiểu Kê có chút cứng ngắc, âm thầm lắc đầu, trong lòng tự nhủ Từ Tiểu Thụ ngươi nhưng mau trở lại, còn nói gia hỏa này biết diễn kịch?
Nếu không phải có nhiều người đi theo như vậy, tùy tiện một tên Vương Tọa đến bắt chuyện, con hàng này hẳn sẽ trực tiếp quỳ xuống.
"Liệu có phải ảo giác không?" Tân Cô Cô trả lời Mộc Tử Tịch, nhìn như không để ý lắm, hơi có vẻ phiền chán, nhưng kỳ thật y không dám buông lỏng cảnh giác.
Có lẽ trong bóng tối thật có thích khách, toàn bộ hành trình nhìn chằm chằm "Từ thiếu" vô tri, hoặc là Mộc Tử Tịch?
Từ Tiểu Thụ không tại, Tân Cô Cô gánh vác trọng trách hộ vệ, tuyệt đối không dám để người mình xảy ra chuyện.
Nhất là. . . Mộc Tử Tịch!
"Có lẽ. . . " Mộc Tử Tịch nhai quýt nhóp nhép, lanh lợi phun hạt ra.
Nói thật, liên tục cảm giác sai lầm năm lần, nàng đều có chút hoài nghi, không biết có phải đi theo sư huynh lâu, hiện tại người rời đi, mình liền xuất hiện cảm giác thiếu an toàn?
Đội ngũ vẫn không có mục tiêu tiến lên.
Nếu như Từ Tiểu Thụ thật tại, hôm nay hẳn có rất nhiều mục tiêu.
Ví dụ đến Hiệp Hội Luyện Đan Sư thi lấy huy chương, Hiệp Hội Linh Trận Sư kiếm chuyện, khụ khụ. . .
Nhưng Từ Tiểu Kê đến lĩnh đội, mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau, bọn họ chỉ cần làm một việc: Giúp Từ thiếu tạo ra chứng cứ ngoại phạm, về phần gây sự. . .
Ha ha ha, Từ Tiểu Kê có thể đi đường không trượt chân, đã vô cùng may mắn.
. . .
Trên một đỉnh tháp không người chú ý.
Gió bắc thổi vù vù, khiến trường bào lay động.
Người này một thân xanh sẫm, cả người giấu trong áo bào rộng thùng thình, trên mặt đeo mặt nạ Diêm Vương dữ tợn, dưới mặt nạ, phương hướng ánh mắt nhìn tới, chính là đội ngũ Từ thiếu.
"Kia, chính là người sở hữu Thần Ma Đồng?"
Người đeo mặt nạ đứng trên đỉnh tháp, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Giám sát nửa ngày, cộng thêm tin tức thu thập được, khiến cho người đeo mặt nạ có chút kiêng kị, do dự không biết có nên động thủ hay không.
Có thể nhìn ra được, hạch tâm đội ngũ, căn bản không phải tiểu cô nương có được Thần Ma Đồng.
Tiểu cô nương ngốc một đường lạc quan nhảy nhót kia chỉ có tu vi Tiên Thiên, cho dù có Thần Ma Đồng, cũng không thể ở trong tay cường giả Vương Tọa Đạo cảnh viên mãn, lật ra được gợn sóng gì.
Duy nhất khiến tim người đeo mặt nạ đập nhanh, chính là thanh niên hết sức trẻ tuổi, tương tự y bên dưới.
"Tân Tiểu Khổ. . . "
Người đeo mặt nạ vuốt ve trường kiếm bên hông, ngón cái tay trái mơn trớn chỗ hộ thủ và miệng bao kiếm, trường kiếm ra khỏi vỏ, sau đó trở vào bao, lặp đi lặp lại, ở trên đỉnh tháp phát ra từng tiếng “cạch cạch”.
Y đang cân nhắc, suy nghĩ.
"Rõ ràng không phải Vương Tọa Đạo cảnh viên mãn, không thể nào là người nắm giữ áo nghĩa, sao tên kia lại khiến mình cảm thấy nguy hiểm như vậy?"
"Là người có năng lực đặc thù?"
"Thế nhưng, cũng không nhìn ra có gì đặc thù. . . "
Người đeo mặt nạ cởi bao tay vò đầu, tựa hồ nhớ tới quy củ, ngoan ngoãn đeo bao tay vào, lần nữa sờ lên cán kiếm.
Y đột nhiên quyết định.
"Làm!"
Đúng lúc này, Truyền Tin Châu trên người vang lên.
"Bíp bíp bíp ~ "
Người đeo mặt nạ khẽ giật mình, ngồi xổm ở trên đỉnh tháp, lấy Truyền Tin Châu ra: "Uy, Hoàng Tuyền đại nhân? Nhớ ta không. . . "
"Về đội." Đầu dây bên kia chỉ đạm mạc nói ra hai chữ.
Người đeo mặt nạ dừng một chút, nhìn đoàn người dần hướng Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, nói ra: "Ta giám sát lâu như vậy, rất vất vả, nếu cứ như vậy về đội. . . "
"Về đội."
"Úc, được rồi."
Tín hiệu Truyền Tin Châu biến mất, người đeo mặt nạ thậm chí không biết đối phương có nghe được câu trả lời hèn mọn cuối cùng của mình không.
Nhưng y có chút hiếu kỳ, đã nói hôm nay đồng loạt động thủ, sao Hoàng Tuyền đại nhân nhanh như vậy đã gọi mình về đội?
Chẳng lẽ những người khác đã hoàn thành nhiệm vụ.
Mình, kéo quá lâu?
Người đeo mặt nạ quay đầu lại, nhìn về phía khay nướng đặt ở bên cạnh, chần chờ một hồi, "Cũng không bao lâu a?"
Nhưng lệnh trên khó cải.
Y chỉ có thể xốc mặt nạ lên, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi, há miệng ăn thịt nướng, thuận tiện thu hồi khung nướng, sau đó liền từ trên đỉnh tháp cao mấy chục tầng nhảy xuống.
"Không hiểu ra sao cả. . . "
Oán thầm vài câu, trằn trọc xê dịch mấy cái, người đeo mặt nạ liền đi tới một con hẻm âm u, nơi đây quang minh cùng hắc ám giao thoa.
Sâu trong hẻm tối ẩm ướt, một con rắn đuôi chuông mãnh liệt cắn tới chuột cống, sau đó thuần thục nuốt xuống.
Người đeo mặt nạ dừng bước, tháo mặt nạ ra, lần nữa ngồi xuống, nhìn rắn đuôi chuông ăn chuột.
Yên tĩnh, kéo dài hồi lâu.
Trọn vẹn trầm ngưng một thời gian thật dài, lúc này người đeo mặt nạ mới khôi phục, ngửa đầu nhìn tia nắng xuyên qua mái hiên, kinh ngạc thất thần.
"Lúc nào mới có thể quang minh chính đại ăn một bữa cơm đây, Hoàng Tuyền đại nhân. . . "
Người đeo mặt nạ bưng lấy mặt, đồng tử đỏ thẫm quỷ dị xoay tròn, khi thì phóng đại, khi thì co rụt, trong lúc lơ đãng, lộ ra một tia mê mang không phù hợp với đôi đồng từ này.
"Cạch, cạch, cạch."
Sau lưng chợt truyền đến gõ thanh thúy, tiết tấu rõ ràng.
Kế tiếp, chính là tiếng bước chân nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Con ngươi người đeo mặt nạ khẽ động, lập tức đeo mặt nạ Diêm Vương lên.
Đứng dậy, ngoái nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận