Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 874: Bắt Tay (3) (Cảm ơn baophuoc31 đã ủng hộ)

Từ Tiểu Thụ sâu sắc hoài nghi bản thân.
"Ngươi không thể."
Người bịt mặt nói: "Lúc trước ta tưởng mình có thể, nhưng ta thất bại, khốn thú thoát lung, không có đơn giản như ngươi nghĩ."
Từ Tiểu Thụ á khẩu không trả lời được.
Hắn cảm giác tư tưởng của người bịt mặt, ở trên một mức độ nào đó, tương tự Tang lão.
Quả nhiên không hổ là người cùng một tổ chức.
Thế giới quan giống như búp bê. . .
(Editor: búp bê = gái)
"Ta muốn hỏi một câu."
Từ Tiểu Thụ do dự hồi lâu, nói: "Tang lão, cũng chính là Thánh Nô lão nhị, cũng như thế?"
Người bịt mặt bật cười, y thấy được thần sắc Văn Minh có chút buông lỏng, nói: "Nếu không ngươi cho rằng lão nhị suốt ngày chạy đó chạy đây là đang làm gì? Rèn luyện sao?"
"Sai."
"Y giống như ngươi, là người có tín niệm, đồng thời cho rằng con đường ta đi không đúng, không phá được lồng giam, cho nên muốn tự mình tìm một con đường khác."
"Đạo khác biệt, tạm thời tách ra, nhưng trăm sông đổ về một biển, hiểu được không?"
Từ Tiểu Thụ: ". . ."
Ta hiểu được không?
Hắn ngửa đầu nhìn trời, nhất thời không nói.
. . .
Tràng diện an tĩnh một hồi.
"Sột sột soạt soạt. . ."
Người bịt mặt chợt mò mẫm thân thể, sờ loạn các nơi.
Một hồi sau, nhướng mày.
"Lệnh bài đâu?"
Sầm Kiều Phu ở phía sau một mặt ghét bỏ: "Thời điểm tiến vào không gian loạn lưu, vứt đi!"
"Ngạch. . ."
Người bịt mặt ngượng ngùng, trực tiếp chìa tay hướng lão nhân, "Lệnh bài."
"Đó là của lão hủ!" Sầm Kiều Phu nổi giận.
"Không phải muốn tấm của ngươi" Người bịt mặt than một tiếng, nói: "Là tấm của ta."
"Cái gì?" Thuyết Thư Nhân kinh ngạc không thôi, "Ca ca, ngươi. . ."
"Ngưng."
Người bịt mặt lập tức đau đầu, đưa tay ngăn y nói chuyện, "Chỉ một tấm lệnh bài mà thôi."
"Đây chính là. . ."
Thuyết Thư Nhân trợn tròn mắt, linh cơ nhất chuyển, nói: "Người ta giúp ngươi lấy tấm của Lạc nha đầu."
"Không cần."
Người bịt mặt hơi vung tay, tiếp lấy lệnh bài màu tím Sầm Kiều Phu từ trong giới chỉ móc ra, đem đưa cho Văn Minh, "Nhập bọn không?"
Lá gan Từ Tiểu Thụ đều đang run rẩy.
Hắn cảm thấy một màn trước mắt vô cùng quen thuộc.
Thiên Tang Linh Cung, hồ nga, lão đầu nón lá, còn có một câu kia. . .
"Ăn hỏa chủng không?"
Ngọa tào!
Sao từng tên từng tên, đều đáng sợ như vậy!
Thần a, mau tới cứu bé?
Từ Tiểu Thụ hỏng mất, sụt sịt nức nở nói: "Ta có thể cự tuyệt không?"
"Có thể."
Người bịt mặt nhét lệnh bài vào tay hắn, nói: "Ta tuyệt không ép buộc người khác, nhưng ngươi suy nghĩ thật kỹ."
"Cho dù hiện tại cự tuyệt, nhưng sau này, chuyện tương tự, sẽ rất nhiều."
"Mà bọn họ, có lẽ không dễ nói chuyện như ta."
Từ Tiểu Thụ cầm lấy lệnh bài, tay đều đang run rẩy.
"Vẫn là câu nói kia, lúc nào ngươi cảm thấy ngươi đi nhầm đường, có thể rời khỏi bất cứ lúc nào, hiện tại, ta chỉ là một cái "công cụ", chỉ thế thôi."
Câu nói sau cùng của người bịt mặt, giống như cho Từ Tiểu Thụ một liều thuốc an thần.
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ dời xuống.
Đây là một khối lệnh bài màu tím, thoáng hiện tử quang.
Trên đó, khắc một nữ tử trần truồng, thân thể thướt tha, cúi đầu ôm gối, nước mắt rưng rưng, khiến người thương cảm.
Mà trên tay chân, có xiềng xích nặng nề kéo dài tới bốn góc lệnh bài, phảng phất kết nối thiên địa.
Tựa như. . .
Thánh Nhân chật vật!
Từ Tiểu Thụ cảm giác mình minh bạch chuyện gì, lại có chút mơ hồ không hiểu.
Tay hắn run run, khẽ đảo lệnh bài.
Mặt sau gọn gàng, chỉ điêu khắc một chữ.
"Bát!"
Cạch!
Tay Từ Tiểu Thụ run một cái, lệnh bài trực tiếp rơi xuống đất.
Sắc mặt ba người phía trước đồng thời biến đổi.
Từ Tiểu Thụ bị dọa lập tức cúi người nhặt lên.
"Thật có lỗi thật có lỗi, ta không phải cố ý, ta không phải muốn cự tuyệt. . ."
"Vậy là ngươi đáp ứng?" Người bịt mặt lộ vẻ vui mừng.
Từ Tiểu Thụ lập tức cứng đờ.
Hắn thấy được đối phương tựa hồ bởi vì kích động mà thất thố.
Chỉ bằng điểm này, đã hoàn toàn khác với Tang lão.
Tôn trọng. . .
Từ Tiểu Thụ trầm ngâm một lát, hỏi: "Có thể bắt tay ngài một cái không, ta có chút. . . thụ sủng nhược kinh?"
Người bịt mặt thu hồi ánh mắt, "Bắt tay?"
"Không không không, nếu như không tiện, vậy liền không cần." Từ Tiểu Thụ vội vàng khoát tay, bị dọa đến rút lui mấy bước.
"Không thành vấn đề."
Người bịt mặt đột nhiên híp mắt cười, dùng tay trái nắm lấy bao tay phải màu đen.
"Nếu như ngươi chỉ muốn bắt tay một cái, ta sẽ dùng thành ý lớn nhất đáp lại."
"Nhưng nếu như ngươi muốn nhìn một chút. . ."
Y hơi dừng lại.
Phía sau khăn che mặt, khóe môi tựa hồ có hơi nhếch lên.
"Cũng không sao."
Xoát một cái, người bịt mặt trực tiếp rút bao tay phải ra, đưa tay hướng Từ Tiểu Thụ.
Toàn thân Từ Tiểu Thụ lập tức căng thẳng.
Một, hai, ba, bốn. . .
Hắn nhắm mắt lại.
Không có ngón tay cái!
"Sao thế?"
Người bịt mặt cười nói: "Chưa từng thấy qua bốn ngón tay?"
"Không phải."
Từ Tiểu Thụ cảm giác âm thanh mình đều đang run rẩy: "Chỉ cảm thấy ngài rất giống một người bạn ta từng gặp qua."
"Ồ, là ai?"
"Một vị đại thúc lôi thôi. . ."
Đầu óc Từ Tiểu Thụ không chuyển động được nữa, một hồi sau mới phản ứng được, nói như vậy, quá không lễ phép.
Người bịt mặt nhíu mày lại.
Đột nhiên đưa tay xích lại gần mũi hít hà, lông mày nhíu càng chặt hơn.
"Thật có lỗi, mấy năm không tắm, quả thật có chút lôi thôi, không ngại chứ?"
"Ta. . ."
Từ Tiểu Thụ nhìn y lần nữa đưa tay, đột nhiên có chút dở khóc dở cười.
Hắn vô thức đưa tay ra, lại hơi rúc về sau, nhưng lại không dám rúc quá rõ ràng.
"Ba!"
Người bịt mặt trực tiếp tiến lên một bước, bắt lấy.
"Tuy có hơi bẩn một chút, nhưng vẫn phải có cảm giác nghi thức, lúc nữa rửa sạch là được, hoan nghênh ngươi gia nhập, Văn Minh."
"Ta. . ."
Từ Tiểu Thụ không biết nên nói gì cho phải.
Hắn cảm thấy miệng pháo của mình, ở trước mặt Thánh Nô thủ tọa, hoàn toàn không có tác dụng.
Nhưng mà!
Thật ấm áp. . .
Tay gia hỏa này.
Vết chai, thô ráp, còn có vết sẹo lít nha lít nhít. . .
Thế nhưng!
Thật ấm áp a. . .
Nắm tay, giống như nắm cả thế giới.
Cảm xúc Từ Tiểu Thụ có chút bành trướng.
Hắn biết mình bị người bịt mặt thuyết phục.
Quả thật, ở trong thế giới tựa như bàn cờ này, pháo binh xa mã mặc người thao túng, dựa theo quy tắc chỉ định, "tùy ý" tiến lên.
Phương pháp thoát khỏi duy nhất, chính là bị đào thải.
Nếu không muốn bị đào thải, lên làm người chấp cờ, chỉ dựa vào lực lượng một người là không đủ!
Từ Tiểu Thụ không biết "lựa chọn" lúc này rốt cuộc là đúng hay sai.
Nhưng khác với Hồng Y, Quỷ Thú, cùng Tang lão.
Chí ít từ trên người Thánh Nô thủ tọa, hắn nhiều lần cảm nhận được tôn trọng, còn có hứa hẹn. . .
Có thể rời khỏi bất cứ lúc nào?
Là lừa gạt?
Hay là. . . thật? !
"Nếu là thật . ."
Từ Tiểu Thụ vẫn chưa buông tay, nói chuyện có chút không lưu loát, "Nếu như ta gánh không được, thật có thể rời khỏi?"
"Ngươi gánh được."
Người bịt mặt hớn hở nói: "Cho dù gánh không được, phía sau còn có ta, lui một vạn bước, rời khỏi, cũng là một loại "lựa chọn", nó không đáng xấu hổ, rất nhiều người đều làm như thế, chỉ là một loại phương thức sinh hoạt mà thôi."
Thật ấm áp. . .
Từ Tiểu Thụ chưa từng ở trên người một vị tiền bối nào, cảm nhận được ấm áp như vậy.
Cho dù là Thủ Dạ, cũng chỉ nghiêng về vật chất.
Tại phương diện tinh thần, ông ta đồng dạng muốn áp đặt tư tưởng của ông ta vào mình.
Đây là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
"Cảm ơn." Từ Tiểu Thụ tiếng như ruồi muỗi.
"Cái gì?" Người bịt mặt nhất thời nghe không rõ.
"Ta nói. . ."
Từ Tiểu Thụ ngừng nói, ngửa đầu nhìn màn mưa phía trên cửu thiên.
Nó, đúng là một đôi mắt. . .
Nội thị Nguyên Đình.
"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, +1."
Hắn bình thường trở lại.
Tay dùng sức bắt một cái, sau đó buông ra.
"Ý ta là. . ."
"Thánh Nô, Từ Tiểu Thụ ta, lựa chọn gia nhập!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận