Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 781: Phong Ba (1)

"Đây chính là Hữu Tứ Kiếm ?"
Từ Tiểu Thụ nhìn hung kiếm không ngừng xoay quanh rung động trong hư không.
Thông qua Cảm Giác, hắn có thể nhìn thấy phía trên thân kiếm treo đầy Thiên Cơ đạo liên.
(Editor: "liên" ở trên là "dây xích")
Chỉ mới liếc nhìn một cái, hắn đã cảm thấy lực lượng cuồng bạo trong cơ thể sắp thức tỉnh, cho nên liền dời mắt sang chỗ khác.
Trái lại Mộc Tử Tịch ở bên cạnh, lại trừng mắt nhìn chằm chằm, hoàn toàn không có chuyện gì.
"Chậc chậc."
Từ Tiểu Thụ chậc chậc một tiếng, ánh mắt dời xuống.
Phía dưới Hữu Tứ Kiếm, có một đám Hồng Y vây quanh.
Người dẫn đầu vô cùng quen mắt, chính là Ngư Tri Ôn.
"Quả nhiên, cô nương kia. . . cuối cùng vẫn trở lại nơi nàng thuộc về."
Trong lòng Từ Tiểu Thụ thổn thức không thôi.
Không có gì để nói.
Trận doanh khác biệt, không thể đi cùng nhau, đó là chuyện tự nhiên.
Sau lưng Ngư Tri Ôn, hắn thấy được một đám Hồng Y nhìn quen mắt.
Đó là cao thủ từng xuất hiện trước khi đại trận truyền tống Bát Cung mở ra.
Dựa theo tin tức Ngư Tri Ôn cho.
Nữ tử Hồng Y chủ khống linh trận, tên là Lan Linh.
Nam tử đầu trọc, hẳn là Tín.
Nhưng mà, tên Hồng Y toàn thân mặc khôi giáp kia, sao lại lạ mặt như thế. . .
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ dời đến chỗ Hồng Y phát ra khí tức thập phần dọa người kia, có chút chần chờ.
Không chỉ gã.
Xuất hiện ở nơi đây, Hồng Y phổ thông, ước chừng không chỉ có mười mấy hai mươi người.
Những người phát ra khí tức kinh khủng, tương tự Tín, Lan Linh, cũng không phải số ít.
"Khá lắm, Vương Tọa cất bước, nơi đây tối thiểu có hai mươi tên Vương Tọa."
"Trảm Đạo ở trong tối, cũng không biết có bao nhiêu. . . "
Từ Tiểu Thụ kinh hãi không thôi.
Đây chính là nội tình của Thánh Thần Điện?
Quả nhiên, mình xuất thân tiểu Linh Cung, tầm mắt bị hạn chế.
Ngày thường Vương Tọa không khác gì thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Giờ phút này, nhiều giống như rau cải trắng vậy.
Hơn nữa, đây mới chỉ là nhân mã Thánh Thần Điện phái ra ứng phó, giải quyết tình huống Bạch Quật mà thôi.
Bí cảnh cùng loại, Thánh Thần đại lục nhiều vô số kể.
Như vậy, đại lục đệ nhất thế lực, nếu như quy tụ toàn bộ lực lượng. . .
"Vương Tọa đi đầy đất, Trảm Đạo tiện như cẩu?"
Từ Tiểu Thụ giật mình, không dám tiếp tục suy nghĩ.
Phải biết, giờ phút này, hắn chỉ là Tiên Thiên, chỉ là Thượng Linh.
Muốn đoạt thức ăn trước miệng cọp, từ trong tay đám Vương Tọa đông như giặc cỏ, cướp lấy Hữu Tứ Kiếm ?
"Tùy thời mà động, tùy thời mà động. . . "
Từ Tiểu Thụ cải biến chiến thuật của mình.
"Cướp đoạt cái gì, căn bản không có khả năng, có thể làm loạn bao nhiêu hay bấy nhiêu."
"Chỉ cần Hữu Tứ Kiếm không rơi vào tay Thánh Thần Điện, tất cả đều dễ bàn."
"Dù sao, nhớ thương hung kiếm, không chỉ có một nhà này."
Từ Tiểu Thụ phóng nhãn nhìn tới.
Cảm Giác nhìn thấy rất rõ ràng.
Toàn bộ Ly Kiếm thảo nguyên, giờ phút này phủ phục dưới mặt đất, tùy thời mà động giống như mình, nhiều vô số kể.
Chỉ mới liếc sơ qua một lượt, hắn đã thấy được rất nhiều gương mặt quen thuộc.
La Thanh Lang, Nhiêu âm m, tiểu hòa thượng Bất Nhạc, Tân Cô Cô. . .
Rất rõ ràng, mấy tên gia hỏa kia, trong lòng đều có ý nghĩ riêng.
Bất quá cũng dúng, Hữu Tứ Kiếm hung danh hiển hách.
Nếu nói không động tâm, vậy nhất định là giả.
Mà nhiều người rình mò như vậy, cho dù là Hồng Y, tạm thời cũng bận không chịu nổi.
Hạn chế Hữu Tứ Kiếm ở trong hư không, đều có chút tốn sức, bọn họ nào có thời gian đến thanh lý mấy con sâu kiến kia?
Mà dưới tình huống như vậy, cũng mang đến hy vọng cho đám người rình mò ở đây.
Tất cả mọi người đều đang đánh cược.
Dù sao tồn tại giống như Hữu Tứ Kiếm, không nhất định cần nhiều người, hoặc là thực lực mạnh, mới có thể cầm tới.
Vạn nhất. . .
Nhỡ đâu Hồng Y không giữ được Hữu Tứ Kiếm, bản thân nó bay ra ngoài nhận chủ.
Mà mình, chính là thiên tuyển chi tử, chính là "vạn nhất" kia thì sao?
Từ Tiểu Thụ rất rõ ràng, ở trước mặt nhiều Hồng Y như vậy, cho dù là "vạn nhất" kia, mình cũng không mang Hữu Tứ Kiếm đi nổi.
Nhưng, vạn nhất thì sao?
Vạn nhất Hữu Tứ Kiếm có thể mang đi mình bay?
Có lẽ đây là tâm lý ôm may mắn chung của đám người nơi đây.
"Ồ?"
Mắt nhìn khắp nơi, Từ Tiểu Thụ đột nhiên nhìn thấy một người thoáng có chút quen mắt, nhưng lại hơi có vẻ xa lạ.
Đây là một nữ tử mặc váy đen trễ vai, biểu lộ khá âm u, thế nhưng đôi môi đỏ lại vô cùng bắt mắt.
Mà bên cạnh nàng, là một tên nam tử tỏa ra kiếm ý sắc bén, khuôn mặt anh tuấn hiện đầy ma văn.
Từ Tiểu Thụ không nhận ra nam tử kia, nhưng nữ nhân mạc váy đen kia. . .
"Lam Tâm Tử?"
Hắn kinh ngạc nhướng mày lên.
Lam Tâm Tử, không phải một trong Tam Thập Tam Nhân nội môn lâu năm, đồng thời cũng là nữ nhân bên cạnh Trương Tân Hùng kia?
Nhớ lúc đó trảm xong Trương Tân Hùng, nữ nhân này bị mình dọa đến không thành nhân dạng.
Nhưng hiện tại xem ra. . .
"Hắc hóa?"
Khóe miệng Từ Tiểu Thụ hơi co giật, lập tức nghĩ đến lời khuyên của Tang lão.
Quả nhiên, diệt cỏ không tận gốc, gió xuân cỏ lại về. . . sao?
Lam Tâm Tử cũng không đáng sợ.
Tuy nữ tử kia đã đột phá trở thành Tông Sư, nhưng từ một thân khí tức xem ra, vẫn chỉ mạnh hơn Tông Sư phổ thông một chút mà thôi.
Đối Từ Tiểu Thụ mà nói, Tông Sư như thế, một tay liền diệt.
Nhưng nam tử kia ở bên cạnh nàng. . .
"Rất mạnh!"
Từ Tiểu Thụ từ trên người y cảm nhận được kiếm ý không thua kém tam kiếm khách một chút nào.
Thậm chí, nhìn ma văn ở trên mặt y, hắn lờ mờ có thể nhìn ra một chút kiếm ý thuộc về Tế Lạc Điêu Phiến.
"Gia hỏa này, vậy mà cũng lấy được vụn sắt từ trên thân Hữu Tứ Kiếm."
"Sau đó, y còn cảm ngộ thành công?"
Từ Tiểu Thụ có chút kinh nghi.
Tế Lạc Điêu Phiến rất mạnh, mạnh đến nỗi hắn thậm chí không dám đi lĩnh hội.
Bởi vì chỉ cần tập trung một chút, hắn liền không ngăn được khí tức cuồng bạo ở trong cơ thể, hóa thân thành Cuồng Bạo Cự Nhân.
Nhưng nam tử kia. . .
"Tìm được Tế Lạc Điêu Phiến, đồng thời thành công ngộ ra kiếm ý bên trong, sẽ có khả năng khiến cho Hữu Tứ Kiếm nhận chủ?"
Từ Tiểu Thụ nhớ tới những lời Ngư Tri Ôn từng nói.
Hắn nhất thời kinh hãi không thôi.
Quả nhiên, mấy tên to gan dám tới rình mò Hữu Tứ Kiếm, đều có chuẩn bị trước!
. . .
"Ông!"
Linh kiếm trong tay run lên, Hà Ngư Hạnh cảnh giác nghiêng đầu.
Nhưng mà nhìn tới nhìn lui, bốn phía đều là cường thủ ẩn núp, y căn bản không phát hiện ra thứ gì.
"Thế nào?"
Lam Tâm Tử thấp giọng hỏi.
"Hình như có chút động tĩnh, ta cảm giác có người để mắt tới chúng ta."
Hà Ngư Hạnh không dám khinh thường.
Muốn đoạt thức ăn trước miệng cọp Hồng Y, cho dù lúc này tu vi kiếm đạo bởi vì Tế Lạc Điêu Phiến mà tăng vọt, y vẫn cảm thấy tim đập nhanh không thôi.
"Bị để mắt tới, đây không phải rất bình thường sao?"
Lam Tâm Tử nhìn ra y khẩn trương, nhẹ nhàng cầm lấy tay y, nói: "Nơi này nhiều người như vậy, không chỉ chúng ta quan sát người khác, người khác khẳng định cũng đang quan sát chúng ta."
"Dù sao, đều là đối thủ cạnh tranh."
"Thả lỏng một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận