Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1291: Hắc Kê Luyện Đan Thuật (1)

Trên khán đài.
Ánh mắt đám đại biểu thế lực lớn đều tập trung tới chỗ Từ thiếu.
Gia hỏa này cơ hồ trở thành người thu hút nhất luyện đan đại hội.
Không phải vì ngoại hình đẹp trai.
Mà là bởi vì năng lực của hắn quá buồn cười.
Hoa Minh nhìn thấy Từ thiếu sử dụng hắc hỏa, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Kỳ thật trong lòng nàng vẫn còn lưu lại một chút chờ mong, hy vọng Chu Thiên Tham không có nói sai.
Nhưng Từ thiếu biểu hiện ra, so với hình tượng Từ sư bá cao lớn vĩ ngạn, lực vác Kiếm Tiên trong suy nghĩ của nàng, quả thực cách nhau một trời một vực.
"Hắn ngay cả thuộc tính hỏa, thuộc tính mộc cơ sở nhất cũng không có!"
Hoa Minh nhìn ra được, Từ thiếu căn bản không có thuộc tính hỏa.
Hỏa diễm màu đen kia, đơn thuần là dùng linh kỹ triệu hoán ra.
Đừng nói có liên hệ với Tẫn Chiếu Thiên Viêm, Tẫn Chiếu Bạch Viêm.
So với đại bộ phận linh hỏa, nó còn không sánh bằng.
Trên ghế trọng tài, Sư Đề âm thầm theo dõi một hồi, cuối cùng mới yên lặng thở một phào một hơi.
"Không phải Tẫn Chiếu Thiên Viêm. . . "
Ông ta phát hiện bản chất của Từ thiếu, hoàn toàn khác với Từ Tiểu Thụ.
Thân là đồ đệ của Tang lão, thời điểm Từ Tiểu Thụ luyện đan vẫn rất thành kính, cho dù sẽ dẫn phát bạo phá, thế nhưng bạo phá là bởi vì hắn phá lệ chuyên chú mang đến.
Đó là khí chất nghệ thuật gia.
Mà nghệ thuật, thời điểm bản thân chuyên chú, trên người hắn sẽ trở nên mỹ lệ ngoài ý muốn.
Từ Tiểu Thụ chỉ là phát huy phần mỹ. . . khụ, ngoài ý muốn kia, phóng đại đến vô hạn.
Tuy nhiên thái độ luyện đan của Từ thiếu trước mặt, đơn thuần là làm càn, ngay cả một chút tôn trọng tối thiểu nhất cũng không có.
Loại người không có nửa điểm thành kính đối với "luyện đan", sao có thể luyện ra được đan tốt?
Sư Đề có chút thất vọng.
Nhưng đồng thời cũng có chút may mắn.
May mắn không phải hắn.
Bằng không một chút thanh danh cuối cùng Tang lão đầu lưu lại, đều bị hắn chơi sạch.
. . .
Bên trong linh trận.
Tinh Thông Hội Họa vẽ ra mực lửa màu đen, chỉ cần có linh nguyên duy trì, nó liền sẽ không biến mất.
Nhưng luận phẩm chất hỏa diễm, mực lửa không biết kém hơn Bạch Viêm gấp bao nhiêu lần.
Từ Tiểu Thụ dùng hắc hỏa đun một hồi lâu, đan đỉnh mới đạt đến nhiệt độ có thể sử dụng.
Hắn thở dài một hơi.
"Thật không ngờ chất lượng hắc hỏa lại kém đến như vậy, nếu như hai khắc trôi qua, đan đỉnh vẫn chưa nóng, vậy liền trở thành trò cười cho thiên hạ."
(Dịch: hai khắc = 30 phút)
Từ Tiểu Thụ cảm thấy khi đó mình thật phải dày mặt, đến chỗ Đông Lăng hội trưởng mượn Đọa Nguyên Tử Hỏa sử dụng.
May mà đan đỉnh nóng lên, bước đầu tiên xem như thành công.
Qua một đoạn thời gian, lúc này đám Luyện Đan Sư khác bắt đầu nhao nhao không giữ được bình tĩnh, xuất thủ hành động.
Từ Tiểu Thụ nhìn hướng bên trái.
Úc Sở Sở vẫn còn đang nhíu mày đăm chiêu.
"Cô nương này. . . "
Hắn buồn cười quay đầu nhìn về phía Tiêu Vãn Phong: "Sở Sở tỷ của ngươi cũng ngốc đi, bản thiếu gia đã nhắc nhở nàng nội dung khảo hạch vòng này, nàng thế mà vẫn chưa nghĩ ra."
"Gì mà Sở Sở tỷ của ta, không phải. . . " Sắc mặt Tiêu Vãn Phong hơi đỏ lên, vội vàng nói sang chuyện khác: "Từ thiếu cảm thấy đan phương kia không có vấn đề? Muốn bắt đầu luyện đan? Ngài muốn linh dược gì nói với ta, miêu tả một chút, ta nhất định sẽ tìm được."
Hắn quay đầu, nhìn về phía bàn gỗ.
Linh dược đã được đặt sẵn ở phía trên.
Thế nhưng ở trong mắt Tiêu Vãn Phong, mấy trăm gốc linh dược kia căn bản không có gì khác biệt, khiến hắn bó tay toàn tập.
"Không cần ngươi lựa rau, đi pha trà là được rồi, còn lại ngươi đừng quản." Từ Tiểu Thụ thần bí cười cười, sau đó thẳng thắn từ chối.
Đối với luyện đan, hắn vẫn rất nghiêm túc, không thể để cho Tiêu Vãn Phong làm loạn.
Công việc luyện đan này, chỉ cần thời gian linh dược nhập đỉnh không đúng, liền có thể dẫn đến thất bại, huống chi Khát Huyền Đan yêu cầu tri thức cơ sở tương đối kia?
Tiêu Vãn Phong thân là công cụ nhân, đứng ở đó pha trà lòe người xoát điểm bị động là được, không cần phải vận dụng.
Sau khi thiếu niên bị cự tuyệt cũng chỉ "Úc" một tiếng, yên lặng bưng trà lui ra phía sau, cẩn thận nghiêm túc đánh giá Từ thiếu.
Người khác không cảm thấy Từ thiếu sẽ thành công.
Thế nhưng Tiêu Vãn Phong chưa từng nhìn thấy Từ thiếu thất bại bao giờ.
Y cảm thấy Từ thiếu là đang giả vờ, trình độ luyện đan của hắn hẳn rất không tệ, bởi vì nếu không nắm chắc, Từ thiếu khẳng định sẽ không ra sân.
"Sẽ là loại gì thủ pháp gì đây. . . "
Trong lòng Tiêu Vãn Phong rất hiếu kỳ, thần sắc mong đợi.
Luyện đan bắt đầu!
Từ thiếu đột nhiên phóng thích khí thế, giống như kiếm khách rút kiếm, khí thôn sơn hà.
Một giây sau, Tiêu Vãn Phong chỉ thấy Từ thiếu khẽ vẫy tay, trong hư không đột nhiên xuất hiện một con gà đen như mực. . .
Chờ chút!
Hình như có chỗ nào không đúng. . .
Gà?
"Ục ục ục!"
Âm thanh gà kêu quanh quẩn bên trong linh trận, sau khi Tiêu Vãn Phong kịp phản ứng, tròng mắt trực tiếp trợn lồi ra.
"? ? ?"
Gà?!
Từ thiếu triệu hoán ra một con gà?
Thiếu niên lập tức quay đầu nhìn về phía Từ thiếu, muốn từ sắc mặt của hắn nhìn ra "Thật ngại quá, bản thiếu gia dùng nhầm linh kỹ".
Nhưng không có.
Trong mắt y, chỉ phản chiếu hình ảnh Từ thiếu một mặt trang trọng, thành kính.
"Nếu không phải mắt ta có vấn đề, vậy chính là Từ thiếu thật có bệnh!" Giờ khắc này tâm tính Tiêu Vãn Phong bạo tạc.
"Gà?!"
Đám người bên ngoài đương nhiên nhìn thấy một màn này.
Cơ hồ ngay lập tức có người chỉ vào con gà bên trong linh trận, cất tiếng hô to.
"Chuyện này quá điên cuồng, Từ thiếu dùng nhầm kỹ năng rồi ư? Hắn triệu hoán một con gà?"
"Oa ha ha ha, gà! Hơn nữa còn là một con gà đen! Luyện đan đại hội xuất hiện một con gà?"
"Ta kháo, ta đang nhìn cái gì thế này, gà? Hơn nữa còn còn biết kêu? Đây là linh kỹ triệu hoán của Từ thiếu?"
"Mọi người mau nhìn con hắc kê kia, sinh động như thật, giống như đúc, tựa hồ không khác gì hắc hỏa Từ thiếu dùng, ta đoán đây là Luyện Đan Thuật độc môn của Bán Thánh thế gia, phốc ha ha ha, lão tử không biên nổi nữa!"
"Gà! Oa cạc cạc dát, thật đúng là gà! Thảo!"
"Mẹ nó, tuyệt."
Trên ghế trọng tài, rất nhiều lão hội trưởng đồng thời mất đi năng lực biểu lộ cảm xúc.
Giống như có đại năng đột nhiên xuất thủ, dùng một loại vĩ lực lớn lao, rút khô cảm xúc của mười tám vị lão tiền bối đức cao vọng trọng.
Sau khi trầm mặc một hồi.
Lỗ hội trưởng cắn răng biệt xuất, âm thanh xuyên qua kẽ răng truyền ra ngoài: "Hắn! Đang vũ nhục Luyện, Đan, Thuật!"
Tạch tạch tạch.
Cho dù đám lão hội trưởng ngày thường nhìn quen sóng to gió lớn, lúc này cũng không khỏi nắm chặt nắm đấm, bộ dáng giận không kềm được.
Bên trong linh trận dị thường chói mắt kia.
Đám lão hội trưởng có thể nhìn thấy hắc kê không đứng đắn, một bên ngước cổ khanh khách gọi bậy, một bên lạch bạch nện bước chân, lắc lắc phao câu gà, đi đến bàn đặt linh dược.
Sau đó, hắc kê há mỏ ngậm một gốc linh dược, nhảy vào bên trong đan đỉnh, cùng linh dược hóa thành linh khí, kết thúc tội ác cả đời nó.
Thế nhưng vẫn chưa kết thúc, con hắc kê thứ hai xuất hiện, lại đến bàn gỗ, lại quắp linh dược, lại nhảy đan đỉnh. . .
Lặp đi lặp lại.
Tới tới lui lui không có điểm dừng.
Từ thiếu ở bên trong linh trận, bày ra "Nghệ thuật luyện đan cao cấp" Phi Kê Phác Hỏa.
Hắc kê dáng vẻ thướt tha mềm mại, thân hình nở nang, mê người ngon miệng, từng bước giẫm lên ranh giới cuối cùng đám lão hội trưởng đối với Luyện Đan Thuật, sau khi hoàn thành hành vi "Chà đạp", "Tàn phá", liền lựa chọn tự sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận