Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 607: Chen Miệng Cái Gì (3)

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
"Nhận ghi nhớ, điểm bị động, +1."
Âm thanh thăm thẳm kia lại truyền xuống.
"Tiểu Ngư à, ngươi biết mình sai lầm chưa?"
"Chúng ta đợi ở chỗ này, là chờ cơ duyên, các loại bảo vật."
"Thiên cho tức lấy, không cho không lấy, hết thảy, đều nên thuận theo thiên mệnh."
"Chúng ta đứng ở trong thiên địa, nên đường đường chính chính, sự tình xấu xa như thế, quả thực không thể làm."
"Hôm nay, ngươi, rút ra được bài học chưa?"
Ngư Tri Ôn: "..."
Khuất Tình Nhi: "..."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +2 "
Hai người yên lặng liếc nhau một cái, tựa hồ đều thấy được bất đắc dĩ cùng minh ngộ trong mắt đối phương.
Có đôi khi, cho dù là người xa lạ, có lẽ chỉ cần một cái ánh mắt, liền biết đối phương là loại người gì.
Thứ giống như khí chất, nhìn mơ hồ, nhưng phương diện kết giao, hấp dẫn lẫn nhau, có lẽ đều dựa vào thứ này.
"Là ai đang giả thần giả quỷ, cút xuống cho ta!"
Mấy người ở bên ngoài nghe tiếng chạy đến.
La Ngọc Phách nhìn tán cây chập chờn, lập tức nhìn ra phía trên có linh trận, lúc này hô.
"Tình Nhi, ngươi không sao chứ?"
Hô xong y liền quay đầu, nhìn nữ tử bên cạnh, ánh mắt lại dùng sức dời xuống.
"Không có việc gì."
Ánh mắt Khuất Tình Nhi lành lạnh, quay người dạo bước rời đi, vậy mà đi đến sau lưng Ngư Tri Ôn.
"Ngươi thay quần áo trước, chờ lúc nữa chúng ta cùng đối phó tên vô sỉ kia."
Ngư Tri Ôn nhẹ giọng nói với nữ tử sau lưng, vung tay lên, một cái Thiên Cơ Trận lập tức bao phủ đối phương.
Lần này, La Ngọc Phách cả kinh quay đầu nhìn qua.
Bởi vì sau khi Thiên Cơ Trận xuất hiện, y vậy mà không phát hiện thân ảnh, khí tức của Khuất Tình Nhi đâu.
"Đây là trận pháp gì?"
"Cô nương kia, vậy mà cũng là linh trận tông..."
Suy nghĩ chưa được một nửa, La Ngọc Phách khó khăn chuyển mắt từ chỗ Khuất Tình Nhi biến mất, sau đó ánh mắt trừng to.
Tiên tử hạ phàm?
Băng cơ ngọc cốt, gương mặt xinh đẹp.
Như chồi non nở rộ vào sáng sớm, ôn nhu e sợ.
Nhưng hiện tại nóng giận, lại tựa như cây cối sau cơn mưa, không chỉ khí chất động lòng người, khiến người nhìn sinh yêu, tăng kỳ sở tăng, ác kỳ sở ác.
La Ngọc Phách kinh động như gặp thiên nhân.
Trên đời này, lại có người đẹp mắt như thế?
Khác không nói, chỉ riêng đôi tinh đồng kia, vừa nhìn liền có thể khiến cho người ta như rơi vào tinh hà.
Hà thâm tinh vãng, không cách nào tự kềm chế.
Tràng diện nhất thời yên tĩnh lại.
Hiển nhiên, ba người sau lưng La Ngọc Phách, cũng chú ý tới Ngư Tri Ôn tồn tại.
Nhất thời đều bị mỹ mạo của nàng kinh sợ.
Nhưng nghe lời nói vừa rồi, nữ tử trước mặt, lại thích người đồng giới?
Trần Thần giống như bị dày vò.
Mỹ nhân trên thế giới vốn đã ít.
Vì sao còn lại điên đảo âm dương, không cho người khác một chút cơ hội nào?
"Ba" một cái, đầu tê rần.
Trần Thần nhìn tới, chỉ thấy Hứa Tĩnh trợn mắt nhìn đến: "Nhìn cái gì thế?!"
"Không có không có, ta không có nhìn, ta chỉ nghe..."
Trần Thần bị dọa đến co rụt đầu lại, đôi mắt trực tiếp nhìn lên tán cây, ánh mắt lưu chuyển, trong miệng nghĩa chính từ nghiêm: "Người kia, xuống đây!"
Ba!
"Nhắm mắt lại!"
"A."
...
La Ngọc Phách thu hồi ánh mắt, vừa định tiến lên giao lưu vài câu, Khuất Tình Nhi bên trong Thiên Cơ Trận đã thay quần áo xong, đi ra.
Lần này, tình thế khó xử, sau khi vùng vẫy một hồi, không chút vết tích đi đến bên cạnh Khuất Tình Nhi.
"Thế nào? Hai người này..."
Khuất Tình Nhi không có trả lời, mà là nhìn phía tán cây.
"Đi ra."
Ngư Tri Ôn dừng một chút, thấy Khuất Tình Nhi cùng một chiến tuyến với mình, lập tức dời mắt sang.
"Đi ra."
Lúc này La Ngọc Phách biết mình nên làm gì.
"Huynh đệ, nhìn trộm người khác thay y phục, đây đúng là một chuyện không thể gặp người, nhưng hiện tại mọi người đều tại, ngươi không ra không được."
Y dừng một chút, nhìn phía trên, đôi mắt lạnh lẽo, linh nguyên toàn thân bắt đầu tuôn ra.
"Xuống đây!"
Không có hồi âm.
Cho dù mấy người kêu lớn tiếng đến đâu, phía trên ngoại trừ tiếng gió thổi phần phật, thì không còn gì khác.
Trần Thần nghi ngờ, quay đầu nhìn người bên cạnh: "Thực sự có người ư, phía trên kia?"
Hứa Tĩnh vỗ đầu y: "Ngươi bị ngốc à, vừa rồi âm thanh là từ trên kia truyền xuống."
"Nhưng, không có ai..."
"Ngươi đúng là ngốc thật! Vừa rồi không phải mới kinh lịch qua linh trận sao? Đây chính là linh trận!"
"Nhưng, ta ngay cả trận văn cũng không nhìn thấy..."
"Hô ~ "
"Làm sao?" Trần Thần bị dọa rụt cổ lại, tưởng Hứa Tĩnh lại đánh y.
Nào biết sau khi đối phương than thở, khí thế liền không duy trì được nữa.
"Ta cũng không nhìn thấy..."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +4."
...
La Ngọc Phách chấn kinh nhìn linh văn chỗ tán cây đang biến mất từng chút một, tựa hồ biến thành thủ đoạn vừa rồi nữ tử kia dùng.
Ngay cả linh văn, y cũng không nhìn thấy.
Lần này, y biết mình gặp đối thủ.
Hai Linh Trận Sư trước mặt, thủ đoạn bọn họ sử dụng, mình chưa từng gặp qua.
Đừng nói gặp, nghe đều không nghe nói qua!
"Người phía trên, rốt cuộc là ai, có thể đi xuống nói chuyện không?"
Ngữ khí La Ngọc Phách bình thường một chút.
Nào biết đối phương vẫn không có đáp lại, lần này, y cảm thấy mình giống như không bị để ý tới.
"Nói chuyện!"
Y tức giận hô hào, nhưng vẫn không có nửa điểm hồi âm.
Bão cát thổi qua, tràng diện nhất thời vô cùng xấu hổ.
Hứa Tĩnh đè ép đầu Trần Thần, để hai người bọn họ không nhìn La Ngọc Phách.
Nhưng cho dù thế, sắc mặt La Ngọc Phách, cũng đã bắt đầu đỏ lên.
Vừa nghĩ tới ở trước mặt hai vị mỹ nữ không bị để ý, y liền giận không chỗ phát tiết.
"Hoắc!"
Linh nguyên kinh động, muốn vỗ ra một chưởng.
Bắt lấy thời gian, phía trên không có lộ diện, nhưng âm thanh lại lần nữa truyền xuống.
"Tiểu Ngư, đừng làm rộn, chúng ta phải đi."
La Ngọc Phách khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Ngư Tri Ôn.
Lúc này đám người mới ý thức được, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nữ tử giống như tiên nữ hạ phàm này, hẳn là cùng một bọn với người trên cây.
Ngư Tri Ôn lập tức cảm thấy địch ý của mấy người.
Nhưng nghĩ đến bởi vì mình che mắt Từ Tiểu Thụ, bị chấn bay ra ngoài, cơn giận chưa nguôi lần nữa thiêu đốt lên.
"Ngươi xuống trước." Nàng tức giận nói.
"Ta xuống dưới làm gì? Để bọn họ nhìn một chút, sau đó lại đi sao? Có cần thiết kong6?" Từ Tiểu Thụ bác bỏ.
"Có."
"Có? Ngươi có bệnh à, vẽ vời cho thêm chuyện."
"Ngươi mới có bệnh!"
Tiểu Ngư cả giận: "Rõ ràng không phải ta nhìn, rõ ràng là..."
"Là ta sao?"
Từ Tiểu Thụ ngắt lời nói: "Được rồi, là ta nhìn, ta nhận là được chứ gì, hiện tại chúng ta đi được chưa?"
Ngư Tri Ôn: "..."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
La Ngọc Phách nghe không nổi nữa.
Người trên tán cây, đúng là không nói lý.
Làm sao có thể nói chuyện với tiên tử như thế?
Y vỗ tay một cái, linh nguyên cách không bay đi, "Tiểu tử, cút ra cho ta..."
"Bành."
Nào ngờ phía trên xuất hiện một đạo kim quang, trực tiếp xuyên qua đại thủ linh nguyên, trong nháy mắt điểm tới trước ngực La Ngọc Phách.
Dừng lại.
Nổ mạnh.
"Oanh!"
Trong nháy mắt khí lãng kim sắc quang điểm đẩy ra, trực tiếp thổi mấy người ở đây từ từ lui lại.
Mà La Ngọc Phách cách gần nhất, dưới tình huống không chút không bị, trực tiếp bị tạc bay.
"Ngươi..."
Thân thể bị thổi bay, miễn cưỡng ngừng lại ở trên không trung, La Ngọc Phách cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, căn bản không dậy nổi.
"Ngươi cái gì mà ngươi."
Âm thanh uể oải ở trên tán cây lại truyền đến, trực diện ứng đối với La Ngọc Phách, "Ta nói chuyện với Tiểu Ngư, hạng người ra vẻ đạo mạo như ngươi, chen miệng cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận